Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 8: 8: Rèn Luyện Cũng Không Phải Bởi Vì Cởi



Một người không quen biết tạt một bình axit, ba người Fan9 đều lên hot search.
Nhạc Quân chính chủ bị tập kích; Sở Ưng Trừng một cước đá lên hot search; còn Tô Vu Mân đó chỉ đơn thuần là bị tác động cũng có khả năng là bị nhà sản xuất đài truyền hình chơi một vố.
Như những gì anh ta nói lúc anh ta đang phát trực tiếp lâm thời được sắp xếp thêm tin tức mới.

Lúc cầm lên xem anh ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Mặc dù Tô Vu Mân trong vòng hai giây liền khôi phục đồng thời đọc tin tức phát trực tiếp như thường nhưng dù sao chương trình của cậu cũng là tiết mục phát sóng trực tiếp còn là tin tức, dẫn chương trình ngây người còn nghiêm trọng hơn các loại chương trình giải trí rất nhiều.

Thế là chủ đề “Nhìn thấy tin tức đồng đội bị tập kích ngây người luôn” cũng rất nhanh liền leo lên bảng chủ đề.
Sau khi hết phát sóng, Tô Vu Mân lập tức gọi điện thoại cho Sở Ưng Trừng, bọn họ là đồng đội thì nên quan tâm quan tâm chút; về lý trong đài truyền hình có nhiều đôi mắt như thế nếu Tô Vu Mân sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp mà còn không có hành động gì vậy thì cứ chờ bị tố là “Đối đãi lạnh nhạt với đồng đội.” đi.
Mà Tô Vu Mân còn có hình tượng là người ôn nhu “Thân thiện dễ gần” cái này không thể sụp đổ.
Chẳng qua anh cũng không nói nhảm quá nhiều, xác nhận Nhạc Quân và Sở Ưng Trừng không gặp chuyện gì lớn cũng liền cúp điện thoại.
Điện thoại vừa dứt, thoát khỏi giao diện, màn hình hiện ra những gì lúc trước Sở Ưng Trừng đang xem.
Nhạc Quân vốn nhìn cậu gọi điện thoại lúc này vừa liếc thấy màn hình của cậu thì lập tức nhíu mày: “Sao cậu lại đọc mấy câu bình luận ác ý này? Một ngày không bị người ta mắng cả người ngứa ngáy hả? Cậu có máu M sao?”
*Máu M: cũng không phải là nhóm máu trong y học mà là M – Masochism: Thống dâm – thích nhận khổ cực từ người tình
“Hả? Không có.” Sở Ưng Trừng nói, “Tôi thấy trên bảng chủ đề có tên tôi nên tiện tay ấn coi thử thôi…”
“Tranh Tử à, cậu không thể tìm luận kiểu này để xem.” Anh Lý vội nhắc nhở, “Xem nhiều bình luận bắt bẻ có thể bị uất ức.

Cậu vừa làm chuyện tốt tìm chút bình luận mang ánh sáng tích cực để xem không tốt sao?”
Sở Ưng Trừng chớp mắt không quá hiểu tại sao bọn có cứ hết lần này tới lần khác bảo người khác đừng xem bình luận ác ý.
Thật ra cậu không sợ bình luận ác ý đến thế.

Theo cậu thấy lời nói tuyên bố ngoài miệng chỉ như là chửi đổng có chửi ác hơn nữa thì cũng không cần để vào lòng.

Sợ chính là ở sau lưng đâm cho một dao đó mới thật sự là chuyện mất mạng.

Mà lúc Sở Ưng Trừng ở biên quan đánh trận người nói cậu “Đồ hèn” “Cướp công lao” xếp từ bản doanh tới tận doanh trại địch, nhiều vô kể, lại nói lúc đánh trận mắng người cũng là kỹ xảo trợ giúp, chính Sở Ưng Trừng cũng đâu ra đấy.

Sợ chửi đổng vậy thì dứt khoát đừng có lên nữa.
Cho nên Sở Ưng Trừng thật sự cảm thấy vẫn ổn: “Không có gì tôi chỉ cảm thấy bọn họ nói hai lần cứu người của tôi đều là phim lăng xê dài tập, khá thú vị.”
“Mẹ nó chứ tôi lấy chuyện vào đồn công an để lăng xê? Tôi lấy an nguy tính mạng của Nhạc Quân để lăng xê? Tôi bị bệnh à?!”Anh Lý vốn bởi vì chuyện Nhạc Quân bị tập kích nổi giận lôi đình nghe thấy thế tức tới chính mình cũng mắng, “Đệt, chỉ với mấy bình luận ác ý này tôi có thể lăng xê cho cậu suốt ba ngày ba đêm không ngừng.

Mua cho cậu mấy bản thảo cãi lại, không thuận theo làn sóng dư luận này bay lên tôi cũng có lỗi với mức lưu lượng lớn như thế!”
Sở Ưng Trừng đã có chút nghe không hiểu: “Ơ, anh vui là được được…!anh?”
Nhạc Quân bỗng nhét điện thoại của mình vào trong tay Sở Ưng Trừng: “Nhìn cái này.”
Sờ Ưng Trừng mờ mịt giơ điện thoại của anh ấy lên phát hiện đó hình như là giao diện W Bác của chính mình mà còn là tin nhắn bình an không lâu trước đã gửi lên.

Chẳng qua tin này không phải là chính Sở Ưng Trừng gửi đi mà là anh Lý gửi thay, Sở Ưng Trừng vốn chưa từng để ý tới.
Những bình luận nổi bật bên dưới đương nhiên nghiêng về một phía: [A a a a Tranh Tử đẹp trai quá!!!]
[Chết tiệt chết tiệt chết tiệt tôi chỉ biết nói chết tiệt rồi chết tiệt!]
[Điên rồi, đây là phản ứng và tốc độ của người bình thường có thể có hay sao? Tranh Tử Wuli (Chúng tôi-tiếng hàn) từ lúc nào biến thành võ lâm cao thủ thế, con cũng không nói với mẹ một tiếng!]
[Huhuhu cảm ơn Tranh Tử cứu anh Quân nhà tôi, từ nay số liệu của cậu chính là số liệu của chúng tôi! Chị đây cổ vũ cho cậu!!!]
[Video anh hùng cứu mỹ nhân này cũng không có gì hay cả tôi chỉ xem hơn trăm lần mà thôi.]
[Con trai chính là người suy bại!!! Để xem còn ai dám nói vụ đánh lưu manh trên tàu điện ngầm của chúng ta là lăng xê không!]
[Hức hức hức Tranh không sợ đồ trong bình kia tạt lên người mình chút nào ha, máu lên não xông lên trước, hôm nay cũng là một ngày rơi lệ vì tình đồng đội tốt đẹp!]
[Chỉ dựa vào video này, vị trí C này vững rồi!]
[Vị trí võ lâm minh chủ cũng ngồi vững rồi nha…]
“Phì…”
Sở Ưng Trừng vừa vui lên, Nhạc Quân đang nhìn ngoài cửa sổ quay đầu nhìn cậu: “Buồn cười đến thế sao?”
“Đúng vậy.” Sở Ưng Trừng trả điện thoại cho anh, “Nói tôi làm võ lâm minh chủ cũng vững rồi, này là gì với gì á.”
Nhạc Quân với anh Lý: Cái này là trọng điểm sao???

“Đó còn có người nói cậu là vệ sĩ chuyên nghiệp, cậu không nhìn thấy sao?” Nhạc Quân ấn tắt điện thoại, “Nói cậu là vệ sĩ của tôi mà cậu còn vui vẻ?”
Sở Ưng Trừng vừa chớp mắt: “Cũng không nói sai mà.” Cậu vốn nên làm hộ vệ của hoàng huynh bây giờ bảo vệ Nhạc Quân cũng không khác gì mà.
Nhạc Quân: “…”
Tuy đã xuất bản mấy quyển sách Nhạc Quân cũng không biết làm sao bình luận thái độ này của Sở Ưng Trừng.
Nói thật nếu như ánh mắt của Sở Ưng Trừng có một xíu xiu bẩn thỉu thì Nhạc Quân cũng sắp xem cậu như chó liếm buồn nôn mà đá bay.

Nhưng khi Sở Ưng Trừng viết cho anh cảm nghĩ sau khi đọc, bảo vệ anh đều có dáng vẻ “Chuyện đương nhiên” thái độ cũng không tính là bám dính, Nhạc Quân thực sự không rõ yêu quái này bỗng náo loạn gì đây.
Nhìn sâu xa hơn mà nói Nhạc Quân thậm chí cảm giác chính mình sắp xem loại lấy lòng đột nhiên tới này như là “Chuyện đương nhiên” luôn rồi, đó thật sự sắp bước tới ngưỡng cửa “Tra nam” rồi.
“…Tóm lại ít coi mấy bình luận bình xịt nhàm chán đó đi.” Nhạc Quân chỉ đành vứt bỏ chủ đề trước trực tiếp tổng kết phân trần, “Cứ phải lên mạng lãng phí thì xem tài khoản của chính mình nhiều chút đi, bình luận nổi vốn đều là fan của cậu sẽ không có bình luận quá mức ác độc.

Tránh cho nhìn nhiều phiền lòng.”
Sở Ưng Trừng cảm thấy buồn cười: “Chỉ xem khen ngợi thôi hả?”
Nhạc Quân: “Có ý kiến?”
Sở Ưng Trừng: “Chẳng phải theo đông thì sáng sao?”
“Cậu lại không phải là cai quản quốc gia cần gì phải theo đông thì sáng?” Nhạc Quân thản nhiên trả lời, “Phải nghe ý kiến cũng là nghe ý kiến người bên cạnh cậu, một câu của giáo viên thanh nhạc có thể có tác dụng hơn trăm câu bình luận trên mạng.”
Sở Ưng Trừng lại nhịn không nổi “Phì” một tiếng.
Nhạc Quân: “Hửm?”
Sở Ưng Trừng: “Không, không có gì.”
– -Quá thú vị rồi hoàng huynh lúc trước suốt ngày đều sách luận xã tác quốc gia, câu theo đông thì sáng treo trên miệng mãi, bây giờ cùng một gương mặt lại nói “Cái này đều không quan trọng” thật sự quá mức điên đảo rồi.
– – Nhưng cho dù nói lời nói tương phản hoàn toàn thì cũng cảm thấy lời nói của Nhạc Quân rất có lý nha.
“À đúng, Nhạc Quân nói đúng đó.” Anh Lý nghe thấy lời nói của bọn họ nhớ tới một vụ, “Buổi hòa nhạc đầu tiên sau khi các cậu biến thành ba người còn hai tháng nữa, Tranh Tử cậu nắm bắt thời gian luyện tập chút, chuyện vị trí C và đội trưởng cần là đều rất nhiều.”
Sở Ưng Trừng mờ mịt: “Phải luyện gì?”
“Thiết kế sân khấu còn đang làm, vũ đạo cụ thể còn chưa bắt đầu xếp, cậu cứ luyện giọng trước đi.” Anh Lý nói, ” Còn chưa xác định được cậu có thể vocal {hát}tới mức nào nên tìm cho cậu một giáo viên thanh nhạc điều chỉnh chút…”
Sở Ưng Trừng vốn còn muốn hỏi “Oa Khấu” là gì nhưng nghe tới đoạn sau đoán được có lẽ có nghĩa là thanh nhạc.

“Ca hát?” Sở Ưng Trừng mờ mịt, “Tôi biết nha.”
Cậu vừa nói lời này anh Lý và Nhạc Quân trong chốc lát đều không thể nào khẳng định hoặc phủ định.
Trong ấn tượng của bọn họ mấy câu Sở Ưng Trừng lúc trước được phân hát đều là mấy phần không quan trọng lắm.

Đổi câu khác để nói chính là không cần hát mấy âm cao dữ dội cũng không cần đặc biệt xử lý câu hát, trên cơ bản chỉ cần không lệch tông là có thể qua rất khó nhìn ra trình độ thực sự.
Bây giờ Sở Ưng Trừng nói chính mình biết hát hai người lẽ ra biết được tình huống thực tế đều thực sự nhớ không ra trình độ lúc trước của cậu, anh Lý chỉ đành nói: “Tới lúc đó để giáo viên thanh nhạc nghe qua rồi nói, có thì sửa không thì thêm phần.”
Nhạc Quân lại nói: “Còn có thể luyện thêm rap, tiện cho việc hát solo.”
Sở Ưng Trừng: Gì với gì đây?
“Đều có thể thử chỉ còn ba người các cậu thôi cũng có thể tự nghĩ xem muốn đảm nhiệm bộ phận nào.” Anh Lý gật đầu, ” Chẳng qua Tranh Tử bây giờ cậu cần duy trì rèn luyện thường xuyên bằng không tới khi tới buổi hòa nhạc thể lực lại không đủ.

Bây giờ chỉ còn ba người các cậu thì không thể như lúc trước tìm khoảng trống lười biếng nhất định phải có đủ tinh lực để giữ vững tới lúc kết thúc toàn bộ quá trình nha.”
Đây chính là phần mà Sở Ưng Trừng có lòng tin nhất: “Chuyện này không thành vấn đề mỗi ngày tôi đều đang rèn luyện.”
Anh Lý ngây ngẩn: “Hửm? Cậu ngày ngày rèn luyện? Đi tới phòng tập thể hình nào? Tính bảo mật thế nào?”
“Hả? Tôi chỉ chạy xung quanh khu chung cư thôi.” Sau đó đánh quyền, nhảy cóc, côn pháp còn có gì mà…đẩy người lên? Chống đẩy? Dù sao cũng đều đang tập.”
“Cậu như thế…tạp nham quá nhỉ.

Người biết thì biết cậu đang rèn luyện, người không biết cho rằng cậu sắp đóng phim cổ trang đó.” Anh Lý không biết phải nói gì cho đúng nữa, “Chẳng qua khu chung cư của các cậu tính bảo mật cũng tạm, ở trong chung cư rèn luyện có lẽ không sao.

Sau này sẽ giúp cậu tìm một phòng tập thể hình và giáo viên riêng rèn luyện có tính chuyên nghiệp, đến lúc đó ở trên buổi hòa nhạc cởi ra cũng càng thuận tiện hơn.”
Sở Ưng Trừng nghe vậy khẽ giật mình: “…Cởi?”
Anh Lý không chú ý tới ngữ điệu của cậu tùy ý trả lời: “Đương nhiên rồi, buổi hòa nhạc ít nhiều cũng phải lộ cơ ngực cơ bụng mà? Chẳng qua cũng không nhất định ba người đều phải cởi…”
Nhạc Quân rất biết cách vứt bỏ trách nhiệm mà tiếp lời: “Cậu ta là vị trí C đương nhiên phải là cậu ta phải cởi.”
“Haha, cũng phải.” Anh Lý trả lời, “Mà thân thủ của Tranh Tử tốt như thế, thì dáng người chắc chắn không tệ tranh thủ để cơ bụng cơ ngực dẻo dai đẹp hơn chút nha!”
Sở Ưng Trừng: “…Ha?”
***
Mặc dù chuyện cởi đồ trên buổi hòa nhạc đối với Sở Ưng Trừng mà nói còn đang đợi bàn lại nhưng mỗi ngày rèn luyện vẫn bền lòng vững dạ.
Đây là thói quen trước đây của cậu từ sau khi tới thời đại này vẫn giữ lại.

Mới bắt đầu còn có chút chịu không nổi luyện xong một lần liền ngã trên đất đau nhức khắp cả người.

Nhưng chỉ ngắn ngủi chưa tới nửa tháng cơ thể tựa như từ từ thích ứng rồi, Sở Ưng Trừng liền nghĩ về việc luyện thêm.
Cũng không phải bởi vì buổi hòa nhạc sau này gì đó.

Chủ yếu là lúc bảo vệ Nhạc Quân một cước đá hết sức chưa thể đạt được hiệu quả như dự tính, Sở Ưng Trừng cảm thấy đó có lẽ bởi vì nguyên nhân cơ thể không theo kịp.
Dựa theo tố chất thân thể lúc trước của cậu, một cước đó rõ ràng phải là không chỉ có thể đá gãy tay của kẻ tập kích mà còn có thể đá hắn ra một khoảng, như thế liền không thể làm chính cậu cũng bị tạt trúng rồi.

Mà bây giờ kết quả khác với những gì mong muốn Sở Ưng Trừng cứ cảm thấy chính mình còn chưa hoàn toàn khống chế cơ thể này, thế là dùng cách rèn luyện để không ngừng quen thuộc.
Sáu giờ sáng liền xuống lầu, làm nóng người, chạy bộ, chơi chút thiết bị trong khu nghỉ ngơi công cộng sau đó rèn côn pháp.
Cây côn là tay cầm tháo ra từ cây lau nhà ở nhà, độ dài tương đương nhưng hơi nhẹ hơn chút.

Sở Ưng Trừng sớm đã muốn đổi một cái vừa tay nhưng tạm thời tìm không thấy chỗ nào nên chỉ đành dùng cái này để thay thế trước.
Cậu liền dùng cây côn này bắt đầu luyện tập động tác cơ bản.
Vấp, bổ, quấn, đâm, nhảy, vươn, phong, xoay, động tác không ngừng lặp lại, ngoài mấy ngày đầu còn có người nhìn ngừng một chút Sở Ưng Trừng đang làm gì, bây giờ ngay cả con nít cũng không thèm nhìn cậu.

Nguyên nhân bởi vì quá trình lặp lại mãi thực sự quá mức buồn tẻ.
Nhưng đối với Sở Ưng Trừng mà nói chính vì dùng cách lặp đi lặp lại không ngừng để hình thành ký ức trên cơ thể.
Mỗi một động tác làm hết một trăm lần cậu lại như lần đầu tiên làm động tác này vậy, tiêu chuẩn thu lại gậy.

Trong khoảnh khắc cây côn chưa kết thúc đang nhấc trên mặt đất, giọt mồ hôi cũng từ trên cằm cậu lướt xuống rơi trên đất.
Bộp bộp bộp…
Sau lưng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, Sở Ưng Trừng vừa quay đầu nhìn liền bắt gặp một người đàn ông cao to có làn da bị phơi tới ngăm đen đang đứng phía sau.
Anh ta đứng không nghiêm chỉnh mà dựa khuỷu tay lên trên một công trình trò chơi, áo sơ mi không mặc đàng hoàng nút áo cũng không gài thẳng hàng, một nửa vạt áo ở ngoài một nửa vạt áo nhét trong quần; mới sáng sớm cũng không nắng lắm thế mà vẫn đeo kính râm.

Tóm lại nhìn tới mức Sở Ưng Trừng thấy khó hiểu.
Ngay lúc Sở Ưng Trừng nghi hoặc thì người đàn ông kia nhân cơ hội huýt sáo kiểu lưu manh.
“Bravo (Hay lắm)! Trú em!” (Chú em).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.