Giáo chủ, nàng đã làm hỏng kế hoạch của người, người cứ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta vậy sao?
Nhan Điệp không hiểu, giáo chủ của nàng ta đang suy nghĩ gì mà lại đem nha đầu đó về đây, chẳng phải trước giờ người chưa từng tha cho bất kì kẻ nào làm hỏng kế hoạch của người hay sao
– Chuyện đó là chuyện ngươi nên quản sao, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng nên tự ý hành động
Bạch Thiếu Ngạn gương mặt lạnh lẽo, nhưng sự lạnh lẽo đến từ y lại khác với của Tử Cẩn, vẻ lạnh lẽo ấy như tu la đến từ địa ngục, hoàn toàn không để lộ ra một tia cảm xúc nào
– Vâng giáo chủ, thuộc hạ đã rõ
– Đi đi
– Dạ
Nhan Điệp nhanh chóng phi thân đi mất, tại sao chứ, bao năm qua nàng ta vẫn luôn bên cạnh giáo chủ nhưng người vẫn chưa từng cho nàng ta dù chỉ là một chút tình cảm nào, còn nàng, nàng chỉ là một người xa lạ, Nhan Điệp có thể thấy được ánh mắt giáo chủ khi nhìn nàng có chút dao động. Thật nực cười biết bao nhiêu, nàng ta lại không bằng một nha đầu mà y chỉ mới vừa gặp
– Tiểu Bạch a, ta muốn đi chơi, ngươi dẫn ta đi tham quan đi, đi mà
Nàng chạy đến, ánh mắt lấy lòng để y dẫn mình đi chơi, cả ngày ở một chỗ nói thật là nàng không chịu nổi
– Được thôi, nàng đó, thật là ham chơi mà
Bạch Thiếu Ngạn nhìn thấy nàng liền thu hồi ánh mắt lạnh lùng mà thay vào đó có sự cưng chiều, một khoảng thời gian ở bên cạnh nàng, tuy không dài nhưng y nhận ra mình đã rung động với nàng rồi
Đã từng có lúc, y nghĩ rằng trên đời này, tình yêu là thứ giả dối nhất, bây giờ y mới biết, tình yêu khiến người ta cảm thấy vui vẻ đến vậy
Minh vương phủ
– Các ngươi là một lũ phế vật sao ? Chỉ đi tìm một người mà cũng làm không xong?
Tử Cẩn thật không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi, hắn nhận ra bản thân không thể sống thiếu nàng
– Bọn thuộc hạ vô dụng, mong vương gia trách phạt
– Bỏ đi, nghe nói hôm đó, vương phi bị tập kích đến hai lần, các ngươi đã điều tra được lần đầu là do ai làm chưa?
– Khởi bẩm vương gia, là sát thủ do Lộ Trúc phái đến hành thích vương phi
– Lộ Trúc ?
– Vương gia, người quên rồi sao? Lộ Trúc chính là cháu gái của hoàng hậu nương nương, biểu muội của người – Diệp Minh bên cạnh lên tiếng giải thích cho hắn
– Hừ, nàng ta cũng thật to gan, chờ khi bổn vương tìm được vương phi của ta về, nhất định sẽ dạy cho nàng ta biết, vương phi của bổn vương không dễ chọc
– Hắc Ảnh, cho ta vào trong, ta muốn gặp vương gia
Ngoài cửa, Tử Cúc muốn vào gặp hắn bị Hắc Ảnh ngăn cản
– Có chuyện gì các ngươi lại làm ầm ĩ ngoài đó, không thấy bổn vương đang phiền sao?
Minh Tử Cẩn tức giận quát, không tìm được nàng đã làm cho hắn trong lòng như có lửa đốt, nay bọn họ còn làm ầm ĩ
– Vương gia, nô tì rất lo cho vương phi, người tìm được vương phi chưa?
Tử Cúc xông vào phòng, hai mắt cũng đã đỏ hoe, nàng ấy khi bị phụ mẫu bán vào làm nô tì đã được nhận để hầu hạ nàng, vương phi đối với Tử Cúc rất tốt, nay người mất tích đương nhiên Tử Cúc rất lo lắng
– Tạm thời vẫn chưa, bổn vương sẽ đích thân đi tìm nàng ấy về
– Vương gia, người cho nô tì đi theo với, nô tì muốn đi tìm vương phi
– Không cần, ngươi cứ ở lại vương phủ, Hắc Ảnh, đưa Tử Cúc về đi
Hắc Ảnh nghe theo lời hắn đến vác Tử Cúc đi, nàng ấy rất muốn đi tìm vương phi nhà mình nhưng cũng đành nghe theo lời vương gia ở lại trong phủ
– Hắc Ảnh, ngươi bỏ ta xuống, ta có chân, tự đi được
– Nhưng vương gia bảo ta đưa muội về mà
– Thì biết rồi, ngươi để ta xuống rồi đưa ta về cũng được vậy, ngươi là đầu gỗ sao?
– Được rồi, bỏ xuống thì bỏ xuống
Hắc Ảnh nghe theo lời bỏ nàng xuống nhưng do bị sảy tay nên Tử Cúc bị ngã xuống một cú đau đến nghiến răng
– Ngươi muốn giết ta sao? Có gì thì cứ nói, lại ra tay nặng như vậy, đau chết ta rồi
– Ta… ta xin lỗi, ta không có cố ý
Hắc Ảnh gãi đầu ấp a ấp úng xin lỗi Tử Cúc, từ khi nào một trong các đệ nhất cao thủ mặt lạnh bên cạnh vương gia lại trở nên giống một tên đầu gỗ như thế này
– Còn không mau đỡ ta đứng dậy
– Ờ… hay để ta cõng muội về
– Thôi dẹp đi, ngươi mà quăng ta thêm một phát nữa là chỉ còn có thể đem ta đi chôn luôn thôi
– Vậy muội tự đi về đi, ta sẽ không cõng muội nữa là được rồi
– Ngươi đúng là một tên đầu gỗ vô lương tâm, ta thành ra như vậy cũng tại ngươi mà bây giờ ngươi lại bỏ mặt ta, huhu… vương phi người đang ở đâu, Hắc Ảnh bắt nạt muội kìa
Tử Cúc ăn vạ luôn ở dưới đất, nàng thấy nhớ vương phi nên mượn cơ hội này để khóc luôn một trận cho đã
– Muội… muội đừng có khóc nữa mà, ta sai rồi, để ta dìu muội về
Hắc Ảnh thấy Tử Cúc khóc tay chân trở nên luống cuống, bình thường Hắc Ảnh không tiếp xúc với nữ nhân nên không biết phải làm thế nào mới ổn
– Được, hic, vậy ngươi dìu ta về, hic, nhưng mà ngươi phải mau đi tìm vương phi về giúp ta đó nha
– Ờ, nàng đừng có khóc nữa, ta sẽ cùng vương gia tìm vương phi về mà
– Vậy thì được