Trương Nhược Nhược bị hai thị vệ kéo đi, nàng ta là con gái của chưởng môn Nam Xuyên môn nên cũng có võ công, nàng ta vùng ra khỏi hai thị vệ lao về phía nàng đang đứng.
– Đúng là không tự lượng sức, là do ngươi chọc vào ta trước vậy thì đừng trách bổn cung ra tay độc ác.
Nàng ta rõ ràng là nhắm đến nàng mà đánh tới, Sở Lan nhanh chóng bắt lấy cánh tay nàng ta dùng lực hất văng nàng ta xuống ao. Thực chất lúc nãy nàng đã dùng lực rất mạnh đến nỗi có thể khiến cho xương cốt vỡ vụn, cánh tay nàng ta không giữ được rồi.
– Tiện nhân ác độc, ngươi dám làm gì cánh tay của ta hả?
Sở Lan phủi tay đứng trên bờ nhìn nàng ta đang chới với giữa hồ, đợi nàng ta uống nước đủ không còn la hét mắng nàng nữa thì cho thị vệ kéo lên.
– Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng đánh chủ ý lên hài tử của ta, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi không giữ được đâu.
– Tiện nhân, ta sẽ nói cho phụ thân ta biết, ông ấy sẽ không tha cho ngươi đâu!
– Ta chống mắt lên mà chờ đó, nhớ cho kĩ, cánh tay đó chỉ mới là cảnh cáo.
Để lại nàng ta ngồi ở đó, nàng phẩy tay áo cùng Tử Cúc rời đi, hai tên thị vệ đứng nhìn nhau không biết phải làm sao.
– Hoàng thượng, bây giờ có cần phạt gậy nàng ta nữa không
– Trẫm có nói là thay đổi ý định hay sao? Các ngươi cứ làm theo lời ta lúc nãy đi.
– Vâng hoàng thượng
Mắt thấy nàng đã đi xa, hắn cũng mặc kệ tiếng la hét của Trương Nhược Nhược phía sau mà đuổi theo nàng. Cho dù nàng ta có gọi chưởng môn Nam Xuyên môn đến đây hắn cũng sẽ không thay đổi ý định. Ai dám đụng đến nàng cho dù là chưởng môn Nam Xuyên môn hắn nhất định cũng sẽ không tha.
– Thê tử à, nàng đang mang thai đó, đi chậm thôi!
– Dạo này sự vụ rất bận sao, hôm nay chàng đến trễ rồi đó!
– Ta xin lỗi, hôm nay trong triều xảy ra nhiều chuyện quá nên ta không đến kịp, lúc nãy đánh nàng ta tay có đau không?
Hắn quan tâm xem bàn tay của nàng, nàng cũng làm bộ dạng nhõng nhẽo đưa tay cho hắn xem. Mắt hắn nhìn đến mấy vệt máu trên ống tay áo nàng liền trở nên âm u.
– Nàng ta dám làm gì nàng sao?
– Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, không sao đâu!
Lúc nãy nàng ta bấu vào tay nàng đã làm tay này bị thương, vết thương vẫn còn đang chảy máu. Tử Cẩn kéo ống tay áo nàng lên xem, bây giờ nhìn đến nàng mới thấy, tay nàng bị móng tay nhọn của nàng ta đâm cho mấy lỗ luôn.
– Như vậy mà nàng nói không sao, người đâu, mau truyền thái y!
Cứ hễ mỗi lần mà nàng bị thương hắn lại cho người truyền thái y, cả viện thái y mấy ngày hôm nay vì nàng mà chạy tới chạy lui. Tội nghiệp nhất là mấy lão thái y, mỗi lần nghe thương thế của nàng là hắn lại trưng ra gương mặt lạnh lẽo làm cho bọn họ sợ hãi mà tay chân run cầm cập.
– Thôi mà, chỉ là vết thương nhẹ ta tự xử lý được, không cần phiền phức như vậy đâu!
– Không được, nếu như nàng tự xử lý được vậy ta cần thái y viện để làm gì?
– Vậy thì tùy chàng đó!
Thật hết cách với hắn luôn rồi, thôi thì cứ tùy hắn đi, nàng cứ hưởng thụ sự chăm sóc của hắn là được rồi.
– Người đâu, sao còn đứng đó, mau đi truyền thái y đi chứ, không nghe trẫm nói gì sao?
– Vâng, chúng nô tì nghe ạ
Bọn họ đơ một lúc rồi nhanh chân đi đến thái y viện mời thái y cho nàng. Hắn không đợi nàng kịp phản ứng đã bế nàng lên đưa về Tường Lan cung.
– Này, chàng không nói trước với ta một tiếng được sao? Làm ta giật cả mình!
– Ta không cố ý, Lan nhi đừng giận vi phu a!
– Ta nói giận chàng lúc nào, lát nữa chàng nhớ làm điểm tâm ngọt cho ta đó.
– Nàng lại thèm ngọt sao?
– Ta thèm ngọt lúc nào, là hài tử của chàng thèm đó chứ ai!
– Được, được, điều nàng nói luôn luôn đúng, lát nữa ta sẽ đến phòng bếp làm cho nàng.
Sở Lan gật đầu lia lịa, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng một cái, hai người cùng nhau trở về Tường Lan cung.
Tại một khu rừng cách hoàng cung không xa, một nam nhân mang áo choàng đứng cùng với một nữ tử thân lục y. Nam tử không ai khác chính là Tiêu Sở Tranh đã mất tích vào mấy tháng trước, nữ tử thì nửa bên mặt đeo mặt nạ nên không nhìn rõ là ai.
– Chủ nhân, xem ra nữ nhân vô dụng Trương Nhược Nhược kia không làm nên tích sự gì rồi.
– Ta biết rồi, nàng ta chỉ mới là màn dạo đầu thôi, tiếp theo đến lượt Bạch Thiếu Ngạn ra tay rồi
Tiêu Sở Tranh khí lạnh âm trầm đứng đó, từng đợt gió thổi đến mang khí lạnh tỏa khắp không gian, nữ tử phía sau bị lạnh đến rùng mình. Hắn nhếch mép cười tà mị, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi, hắn sẽ cho nàng thấy, chỉ có hắn mới xứng với nàng, Minh Tử Cẩn kia cuối cùng cũng bại trong tay hắn thôi.
– Thuộc hạ sẽ đến Lạc Thiên giáo một chuyến, chủ nhân người còn gì căn dặn hay không?
– Đi đi, ngươi tạm thời không cần quay về, cứ âm thầm theo sau Bạch Thiếu Ngạn giúp hắn một tay.
– Dạ, thuộc hạ đã hiểu ý chủ nhân, thuộc hạ xin cáo lui.
Bóng dáng lục y biến mất, Tiêu Sở Tranh cũng xoay người phi thân rời đi.
Dạo này trên giang hồ lại nổi lên một môn phái, tuy mới thành lập không được bao lâu nhưng thế lực lại vô cùng lớn. Phải nói thế lực của Ám Dạ các lớn mạnh rất nhanh. Người người trong giang hồ cho đến lê dân bách tính đều sợ hãi người của Ám Dạ các. Đây là một tổ chức sát thủ lớn, ngoài ra bọn chúng còn liên tiếp sát hại những người dân vô tội.
– Hoàng thượng, có tin báo về, vùng phía nam của An Thành lại liên tiếp có người bị sát hại.
– Lại là An Thành, ngươi có biết là thế lực nào làm hay không?
Hắn ngồi trong ngự thư phòng xử lý đống tấu chương thì Diệp Minh từ bên ngoài tiến vào. Mấy hôm nay tấu chương cũng nhắc đến chuyện ở An Thành, hắn đang phiền não vì chuyện đó đây.
– Là người của Ám Dạ các, bọn họ công khai sát hại người dân giữa ban ngày ban mặt
– Đáng ghét! Bọn chúng đang công khai đối đầu với hoàng quyền đây mà!
– Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến rồi
Thái giám bên ngoài bước vào bẩm báo, không đợi ông ấy bẩm báo xong thì nàng đã bước vào.
– Trẫm biết rồi, ngươi lui đi
– Dạ
Ông không biết nàng đã vào, vừa xoay người lại đã bị nàng dọa cho chết khiếp
– Nương nương, người không cần dọa nô tài như vậy chứ!
– Tại ông nhát gan quá thôi đó chứ!
– Vâng, vâng, tiểu tổ tông, nô tài lui xuống đây
– Đi đi, lần sau không cần vào bẩm báo, bổn cung có khi nào làm theo quy tắc đâu!
Sở Lan chạy đến bên cạnh hắn, cung nữ liền nhanh nhẹn đi lấy một cái ghế kê lại cho nàng ngồi. Nàng chớp mắt cười hì hì với Tử Cẩn, chỉ là muốn đến xem hắn một lúc nhưng ai ngờ hắn đang bàn chính sự, nàng làm gián đoạn hắn rồi.
– Không sao đâu, nàng ngoan ngoãn ngồi yên đó chờ ta một chút.
Hắn biết theo quy tắc hậu cung không được can dự vào chuyện chính sự, hắn hiểu nàng đang nghĩ gì. Chỉ là hắn không để ý đến chuyện này, cho dù nàng có muốn ngôi vị hoàng đế này của hắn, hắn cũng vui vẻ tặng nó lại cho nàng.
– Ừm, các người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến ta
– Diệp Minh, ngươi cứ nói tiếp đi
– Dạ, bọn thuộc hạ còn nhìn thấy người của Lạc Thiên giáo ở An Thành, bọn họ chắc là cùng phe với Ám Dạ các.
– Ừm, ngươi tiếp tục cho người theo dõi tình hình ở An Thành, có chuyện gì lập tức báo lại.
– Thuộc hạ tuân lệnh