Hoàng thượng, không hay rồi, các quan viên trong triều đang ở bên ngoài đòi gặp người
– Chẳng phải lúc sáng lâm triều đã gặp rồi sao, có chuyện gì vậy?
– Thuộc hạ nghe nói trong phủ bọn họ liên tiếp bị mất đồ quý giá, gia đinh trong phủ không hiểu sao lại nổi loạn.
– Được rồi, cho bọn họ vào
Không ngờ đế đô lại xảy ra chuyện như vậy, không lẽ lại có liên quan đến Ám Dạ các kia, rốt cuộc đám người đó đang muốn làm gì đây?
– Chúng thần tham kiến hoàng thượng
– Đứng lên đi, có chuyện gì cứ nói cho rõ ràng
– Hoàng thượng, không hiểu sao những món đồ quý giá trong phủ của thần lại không cánh mà bay mất.
– Thần cũng vậy, gia đinh trong phủ của thần còn trở nên điên loạn, tấn công những người khác
– Trong phủ của chúng thần cũng xảy ra chuyện y như vậy, hoàng thượng mong người điều tra
Đám triều thần bị mất đồ mà người trong phủ không hề hay biết, có một vài vị còn bị gia đinh nhà mình đánh cho mặt mũi bầm dập. Bọn họ không ai hay biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ sau một đêm các phủ quan viên trong đế đô này đều đồng loạt xảy ra chuyện khiến bọn họ hoang mang, lo sợ.
– Các người trở về đi, trẫm sẽ cho người điều tra chuyện này, các gia đinh đó cứ để bọn họ ở một nơi riêng đi
– Vậy chúng thần xin cáo lui
– Đi đi
Đám quan viên nghe hắn nói sẽ điều tra chỉ đành trở về phủ mà đợi. Hắn đợi bọn họ đi hết liền gọi Hắc Ảnh ra phân phó.
– Hắc Ảnh, ngươi đi điều tra chuyện này là như thế nào
– Thuộc hạ tuân lệnh
– Diệp Minh
– Có thuộc hạ
Diệp Minh nghe hắn gọi liền xuất hiện đợi lệnh, mấy ngày nay hắn bảo không cần theo dõi người của Ám Dạ các nên Diệp Minh đã rút về.
– Cũng sắp đến ngày nàng tỉnh dậy, ngươi thay trẫm đến Độc Y cốc đón nàng, ngươi không được để nàng gặp một chút nguy hiểm nào.
– Thuộc hạ sẽ dốc lòng bảo vệ hoàng hậu nương nương trở về
– Ừm, đi đi
Tử Cẩn vốn định sẽ đích thân đến đón nàng nhưng với tình hình hiện tại, hắn còn phải ở lại giải quyết mớ rắc rối này. Tình hình càng ngày càng trở nên khó giải quyết, không biết đám người đó đã giở trò gì trên những gia đinh kia khiến bọn họ điên loạn.
– Hoàng huynh, nghe nói lại xảy ra chuyện
Tử Duy và Vô Liên cùng nhau bước vào, lúc nãy bọn họ trên đường đến đây đã nghe các cung nữ xì xầm bàn tán nên hỏi thử. Trên đường cũng có gặp một vài vị quan viên chào hỏi y, trên người còn có một vài vết thương.
– Ừm, quan viên trong đế đô đều bị mất đồ, hơn nữa người làm trong phủ còn nổi loạn đánh người
– Hèn gì ta thấy bọn họ người thì trở thành gấu mèo, người thì bị đánh cho hai bên mặt sưng lên.
Vô Liên lúc nãy cũng có nhìn thấy đám người từ ngự thư phòng bước ra nhìn bọn họ thê thảm đến không thể tả, nàng ấy còn đang thắc mắc không biết là ai lại ra tay ác vậy, thì ra là bị người làm trong phủ của mình đánh.
– Bây giờ trẫm chỉ có thể cải trang vi hành để xem xét tình hình thôi
– Cho bọn ta theo với, thêm một người là thêm một phần sức mà
– Vô Liên nói đúng đó, cho bọn đệ đi cùng đi
Hắn muốn đích thân đi điều tra, chuyện này rất hệ trọng không thể làm qua loa. Hai người nghe hắn muốn đi điều tra liền muốn đi cùng.
– Hai người đi cùng thì ai giúp ta quản lý việc triều chính đây?
– Chuyện này… hay là huynh nhờ thừa tướng, ông ấy là nhạc phụ của huynh, là một người đáng tin tưởng.
– Ông ấy đã lớn tuổi, ta sợ ông ấy quá lao lực, như vậy Lan nhi sẽ rất đau lòng
– Huynh đúng thật là, suốt ngày chỉ biết có thê tử thôi
Tử Duy trêu chọc hắn, y rất ngưỡng mộ tình cảm phu thê của hắn và nàng. Y không biết phải làm sao thì một tên thái giám chạy vào bẩm báo với hắn.
– Hoàng thượng, thừa tướng đến rồi ạ, bây giờ ông ấy đang ở bên ngoài
– Cho thừa tướng vào đi.
– Dạ
Tên thái giám lui ra một lúc sau thì thừa tướng Lăng Dương Quân bước vào, ông cúi người hành lễ với hắn.
– Lão thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thần vương điện hạ, Vô Liên công chúa
– Nhạc phụ đại nhân, nơi này không có người ngoài, người không cần hành lễ
Hắn tiến đến đỡ lấy cánh tay ông, ông ấy là phụ thân của nàng, khoảng thời gian nàng không có ở đây, hắn phải thay nàng chăm sóc cho họ.
– Tuy không có người ngoài nhưng đạo quân thần vẫn phải giữ, hoàng thượng đừng vì lão thần là phụ thân của Lan nhi mà phá lệ.
Ông đã phò tá cho tiên đế, đây đã là đời thứ hai, đạo quân thần ông hiểu rõ, Lăng Dương Quân ông không muốn phá lệ. Bây giờ nữ nhi của ông là hoàng hậu, ông không muốn vì sơ xuất của mình mà ảnh hưởng đến nữ nhi.
– Tử Cẩn huynh ấy nói đúng đó, thừa tướng là phụ thân của Lan nhi tỷ tỷ cũng xem như là phụ thân của ta a!
Vô Liên vừa nhìn đã rất có hảo cảm với vị thừa tướng này, nàng ấy không câu nệ mà nói chuyện rất vui vẻ với ông.
– Vô Liên công chúa đừng nói vậy
– Thôi không nói chuyện này nữa, thừa tướng hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì?
– Trong đế đô xảy ra chuyện lớn, hoàng thượng tiếp theo định sẽ như thế nào?
– Ta định sẽ đi điều tra, sẽ nhanh chóng cho mọi người câu trả lời thỏa đáng
– Hoàng thượng người bận trăm việc chính sự, thân thể ngàn vàng sao có thể mạo hiểm đi điều tra chứ
Thân phận hoàng đế của hắn nếu gặp nguy hiểm thì Minh Phượng của bọn họ phải làm sao, chưa kể đến nữ nhi của ông sẽ làm sao đây?
– Thừa tướng yên tâm, vì Lan nhi ta nhất định giữ an toàn cho bản thân, nếu thừa tướng không phiền có thể giúp ta quản lý triều chính một thời gian
Trong triều đình thừa tướng là một người trung quân ái quốc lại có danh vọng cao, hắn tin tưởng giao mọi chuyện cho ông sẽ ổn thỏa, chỉ sợ ông tuổi tác đã cao không muốn dấn thân vào triều chính thôi.
– Giúp hoàng thượng phân ưu thì sao có thể gọi là phiền phức, hoàng thượng yên tâm, lão thần sẽ cố gắng hết sức.
Ông biết ý hoàng thượng đã quyết thì sẽ không thay đổi, ông chỉ có thể tận lực giúp hắn quản lý cho tốt mọi chuyện trong triều.
– Vậy quãng thời gian này phải nhờ vào thừa tướng rồi, ta sẽ cử người bảo vệ an toàn cho thừa tướng
– Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm, lão thần sẽ không phụ lòng tin của người.
Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, hắn cũng yên tâm để đi điều tra, lần này phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện không thể cứ kéo dài như vậy được nữa.
– Tử Duy, Vô Liên, hai người ở đế đô xem xét tình hình trong phủ của các quan viên, nhớ là phải cẩn thận đó
– Bọn đệ biết rồi, hoàng huynh định một mình đến Ám Dạ các sao?
– Đúng vậy, đi nhiều người sẽ rất dễ bị phát hiện, ta một mình trà trộn vào đó sẽ dễ hành động hơn
– Vậy huynh phải cẩn thận đó
– Ta biết rồi, ta đi trước đây
Hắn một mình phi thân rời đi, màn đêm đen lạnh lẽo chỉ thấy một cái bóng lướt qua, hắn phải đi đến Ám Dạ các trước khi trời sáng. Trước đó hắn đã cho Diệp Minh điều tra đường đi đến Ám Dạ các nên lần này không gặp nhiều khó khăn.