Sở Lan cáo từ sư phụ rồi rời khỏi Độc Y cốc, nàng trèo lên lưng ngựa, trước khi đi còn ngoáy đầu nhìn Nhan Vũ.
– Sư phụ, người nhớ bảo trọng a! Có dịp đồ nhi đến thăm người.
– Nha đầu nhà ngươi cũng nhớ bảo trọng, cẩn thận một chút, dạo này triều đình liên tiếp xảy ra chuyện.
– Đồ nhi biết rồi, đồ nhi đi đây
Nàng ra roi thúc ngựa, từ lúc nàng ra khỏi Độc Y cốc trong lòng lại có dự cảm không tốt. Sở Lan dừng chân ở một quán trọ, hiện giờ nàng không biết hắn đang ở đâu nên dừng lại dò la tin tức trước.
– Hoàng hậu nương nương, cuối cùng thuộc hạ tìm được người rồi
– Diệp Minh! Sao ngươi ở đây, chàng ấy đâu?
Diệp Minh đến Độc Y cốc không tìm thấy nàng, Nhan Vũ nói nàng đã rời cốc, Diệp Minh đang lo lắng không biết nàng đi đâu thì vô tình nhìn thấy người bước vào quán trọ trông khá giống nàng nên vào xem thử.
– Bẩm nương nương, hoàng thượng phái thần đến đón người, trong triều hiện không ổn định nên ngài ấy phải ở lại đó.
– Ta biết rồi, ngươi có nhận được tin tức gì của chàng ấy không?
– Mấy ngày này không có tin tức từ đế đô truyền đến, thuộc hạ không biết tình hình ở đó ra sao
– Vậy được, chúng ta về đó đi
Đáng lý Diệp Minh là thuộc hạ thán cận của hắn, tin tức bình thường đều nắm rõ, nay lại không nhận được tin tức gì, đúng thật có điểm kì lạ.
Nàng và Diệp Minh cưỡi ngựa ngày đêm trở về kinh thành, hai người thuận lợi hồi cung.
– Hắc Ảnh, hoàng thượng đâu?
– Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ở ngự thư phòng
Hắc Ảnh cung kính bẩm báo, từ lúc trở về từ Ám Dạ các hoàng thượng của bọn họ càng trở nên lạnh lùng. Thậm chí Hắc Ảnh từ nhỏ đi theo bên cạnh hắn cảm thấy còn có phần không thích ứng kịp, đôi khi Tử Cẩn còn như người vô hồn mà ngồi đó.
– Ừm, dạo này đế đô xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng chàng ấy có tốt không?
– Đế đô xảy ra rất nhiều chuyện, thần thấy hoàng thượng có điểm gì đó kì lạ, người hay là đến xem thử
– Ngươi đi làm việc đi, ta chuẩn bị đến đó đây
Hắc Ảnh chớp mắt phi thân đi mất, nàng bảo đám cung nữ thái giám lui về Tường Lan cung còn bản thân thì một mình đến ngự thư phòng.
Muốn cho Tử Cẩn bất ngờ nàng đã bảo không cần thông báo với hắn nên có lẽ hắn còn chưa biết nàng trở về. Đẩy cửa bước vào, Sở Lan nhìn nam tử đang lạnh lùng ngồi trước long án. Khí lạnh từ người hắn tỏa ra có điểm không giống trước kia, rốt cục là hắn bị làm sao?
– Tiểu Cẩn, ta về rồi đây!
Hắn không trả lời mà ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt băng hàn đến cực điểm. Nếu không phải vẫn là gương mặt quen thuộc này nàng còn tưởng bản thân nhận nhầm người, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như người xa lạ.
– Chàng sao vậy Tiểu Cẩn, nhìn thấy ta trở về không vui sao?
– Vui chứ! Vui vì ta sắp hoàn thành được nhiệm vụ của mình
Sở Lan không tin vào chính tai mình nữa rồi, hắn đang nói cái gì vậy chứ? Nàng không hiểu cái gì cả.
– Tiểu Cẩn, chàng nói vậy là sao?
– Là ý gì à? Đợi một lát nữa ngươi sẽ biết thôi
Tử Cẩn rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, hắn phi thân đến trước mặt nàng cầm kiếm chĩa vào nàng. Sở Lan tưởng như mắt của nàng có vấn đề, hắn vậy mà lại muốn giết nàng!
– Chàng rốt cuộc là bị làm sao vậy, tại sao lại muốn giết ta?
– Đừng hỏi nhiều, nộp mạng đi!
Nàng không tin hắn lại muốn làm như vậy, Sở Lan có điểm nghi ngờ. Nàng không đánh trả chỉ lo tránh né, hiện tại còn chưa có ai biết nội lực nàng thâm hậu hơn trước, nói không chừng còn vượt qua hắn. Lộ Trúc tính toán mượn tay hắn giết nàng nhưng nàng ta không biết được, hắn bây giờ không còn là đối thủ của nàng nữa.
Từng đường kiếm không một sơ hở, phải nói vô cùng hoàn hảo có điều nàng bên cạnh hắn đã lâu, từng chiêu thức nàng đã nắm rõ nên có thể dễ dàng phá chiêu.
– Nương nương, có chuyện gì vậy?
Hắc Ảnh, Diệp Minh vừa lúc đi tới, nghe có tiếng động mới vào trong xem thử.
– Lấy dây thừng trói chàng ấy lại, ta phải kiểm tra xem chàng ấy bị làm sao
Nàng đã điểm huyệt ngủ của hắn, Diệp Minh đi lấy dây thừng trói hắn lại rồi để hắn nằm trên giường. Lúc hai người đánh nhau bọn họ có chứng kiến, tình cảm hắn dành cho nàng ai cũng thấy rõ, sao có thể ra tay làm hại đến nàng được.
– Thì ra là vậy, ta hiểu rồi, chàng ấy là bị người ta hạ cổ!
– Hoàng thượng là bị hạ cổ sao?
– Không sai, là khống tâm trùng
Khống tâm trùng nàng có biết đến, cách giải đương nhiên nàng biết chỉ có điều phải đợi đến ngày mười lăm mới có thể giải, hôm nay vừa hay là ngày mười hai.
– Hoàng thượng từ sau khi đi đến Ám Dạ các trở về thì trở nên như vậy, chắc chắn là do bọn họ giở trò
– Ám Dạ các? Chẳng phải biểu ca ta đã không còn rồi sao?
– Bọn thuộc hạ nghe nói các chủ hiện tại là một nữ nhân
– Không lẽ là… Lộ Trúc!
Đúng rồi! Nàng lại quên mất còn có Lộ Trúc, nàng ta rất hận nàng và hắn nhất định sẽ tìm cách trả thù. Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng nhất là giải khống tâm trùng cho hắn, về chuyện của nàng ta, nàng sẽ giải quyết sau.
– Các ngươi phong tỏa tin tức, tuyệt đối không để cho bất kì ai biết hoàng thượng xảy ra chuyện
– Dạ vâng
– Đúng rồi, Thần vương đang ở đâu?
– Thần vương cùng với Vô Liên công chúa đi điều tra tình hình trong phủ của các quan viên rồi ạ
– Vô Liên đến đây rồi a!
Quả thật đã lâu nàng không gặp Vô Liên, nàng chỉ mới về đế đô, nhiều chuyện ở đây còn chưa biết.
– Lúc trước quân Mễ Ân cho quân đánh vào biên cương, Vô Liên công chúa đã dẫn quân trợ giúp rồi đến đây tìm người
– Ừm, hai ngươi bảo bọn họ trở về đây, ta có chuyện khác cần bọn họ làm
– Dạ
Bọn họ theo phân phó của nàng mà đi làm, Sở Lan trở lại giường xem hắn. Hơn ba tháng không gặp mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Trong gian mật thất của Ám Dạ các, Lộ Trúc lặng lẽ ngồi nhìn đến gương mặt tuyệt mĩ còn vương nét ôn nhu của nam nhân nằm trong quan tài băng. Nét ôn nhu trước giờ luôn dành cho Sở Lan, bây giờ chỉ có mình nàng ta được trông thấy.
– Chết tiệt! Lại có người khống chế được cổ trùng của ta
Lộ Trúc bị cắn ngược cảm thấy lồng ngực đau nhói, nàng ta ánh mắt trở nên hung ác, trên đời này người giải được cổ của nàng ta không nhiều, khả năng rất cao là do nàng đã ra tay khống chế được cổ trùng.
Lộ Trúc không để bất kì người nào dễ dàng phá hỏng kế hoạch của nàng ta như vậy, nếu tử cổ bị giải, mẫu cổ trên người nàng ta sẽ cắn trả, tuy không chết nhưng cũng tổn thương đến ngũ tạng. Chỉ cần không để nàng thuận lợi phá giải cổ trùng cho hắn vào ngày mười lăm tháng này, sau này sẽ không còn cơ hội để phá giải nữa.