Trên ngọn đồi cách Ám Dạ các không xa, hai nữ nhân đứng đó đang bày mưu tính kế hại người. Bọn họ đã giăng sẵn bẫy để chờ nàng đến, điều kiện trao đổi chính là hắn.
– Sao rồi, chuẩn bị mọi chuyện ổn thoả chưa?
– Đã sắp xếp xong tất cả chỉ đợi nàng đến thôi
– Lần này thì nàng ta khó thoát rồi, những kẻ khiến ta chướng mắt hôm nay tất cả đều phải bỏ mạng tại đây.
Trái ngược với ai đó đang muốn hại người, bên chỗ hoàng cung Sở Lan đang cùng với đám người Tử Duy bàn bạc kế sách đối phó. Một bên bày mưu còn một bên bàn bạc cách phá giải, kết cục cuối cùng ra sao không một ai có thể đoán trước được.
– Lan nhi tỷ, tỷ đừng lo, có bọn muội giúp tỷ, Lộ Trúc kia chỉ có thể bại thôi
– Ừm, tỷ không lo, tỷ tin ác sẽ không thắng được thiện đâu
– Nói rất hay, chính sẽ chiến thắng tà, xảy ra chuyện đến vậy mà các người không gọi ta, có phải là không xem ta trở thành bằng hữu hay không?
Bạch Thiếu Ngạn nghe được tin ở đế đô lập tức phái người điều tra rõ ràng. Khi y biết hắn bị Lộ Trúc khống chế mà ra tay với nàng trong lòng có tức giận, hóa ra tình cảm đối với một người là khó cắt đứt như vậy.
Bởi vì lo lắng nàng gặp nguy hiểm, y đã đến đây mong giúp nàng một tay, không thể làm phu thê vậy thì làm một bằng hữu bình thường cũng được, chỉ cần nàng sống vui vẻ y thấy nhiêu đó đã đủ.
– Bạch Thiếu Ngạn, ngươi đến rồi sao?
Trở về đế đô xảy ra nhiều chuyện quá nên nàng quên mất Bạch Thiếu Ngạn, sư phụ nói y đã bỏ ra nhân sâm vạn năm để cứu nàng. Nàng nợ y khá nhiều, tình cảm y dành cho nàng, Sở Lan đã biết có điều nàng không thể đáp lại y rồi.
Cái chết của Tiêu Sở Tranh biểu ca của nàng đã khiến Sở Lan tự trách, nàng không muốn bây giờ lại có một Bạch Thiếu Ngạn đi vào vết xe đổ kia.
Từ đầu nàng chỉ xem y là bằng hữu mà đối đãi, nàng làm tổn thương y triệt để, để y không còn ý niệm gì với nàng còn hơn là thấy hắn và y vì nàng mà tranh đấu đến kẻ chết người sống.
– Nàng không muốn ta đến à, vậy ta đi nha
Bạch Thiếu Ngạn hiểu rõ điểm khó xử của nàng, y không mong nàng phải vì mình mà khó xử, Bạch Thiếu Ngạn đã chọn cách rút lui, y thà để bản thân đau chứ không muốn thấy nàng khổ sở.
– Không phải, ta không có ý đó, chỉ là lâu rồi không gặp nên có chút ngạc nhiên
– Vậy thì được rồi, Lộ Trúc đó có yêu cầu gì không?
– Nàng ta không nói yêu cầu, chỉ bảo ta đến ngọn đồi gần Ám Dạ các thôi
– Chắc chắn trong đó có bẫy, lát nữa mọi người cẩn thận, con người này bị thù hận che mờ lý trí rồi.
– Bọn ta biết rồi
Bọn họ ở đó một lúc thì đến thời gian đã hẹn, Sở Lan dẫn đầu mọi người đi đến ngọn đồi gần Ám Dạ các.
– Tiểu Cẩn đâu?
– Ngươi đừng nóng vội, đợi một chút đã!
– Hừ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, ngươi cũng không tốt lành gì, hẳn chỉ là muốn ép bọn ta đến đây thôi chứ gì!
– Ngươi nói quả thật không sai, ta đồng ý thả người nhưng các ngươi còn mạng trở về đi rồi hẵng nói.
Lộ Trúc dứt lời xung quanh vang lên một loạt tiếng sáo vô cùng chói tai, đám người Sở Lan đề phòng nhìn xung quanh. Cây cối rung lên dữ dội, từ trong mấy bụi cây rậm rạp hàng loạt bóng đen phi thân ra ngoài. Nhìn kĩ mới phát hiện những bóng đen đó là người, ước chừng hơn ngàn tên nhắm về phía bọn họ mà đi đến. Từng đợt khí lạnh âm u truyền đến, trời chiều ánh nắng sắp tắt nay bầu trời lại bị tầng tầng mây đen che phủ.
– Mọi người cẩn thận, là độc nhân tử sĩ
Nàng vừa nhìn liền biết đám người này không bình thường, cơ thể bốc mùi hôi thối, hai hốc mắt lõm xuống, con ngươi vô hồn chắc chắn Lộ Trúc đã dùng thi thể rồi nuôi cổ trùng trên đó để biến bọn họ thành độc nhân tử sĩ. Có điều độc nhân tử sĩ lần này có điểm khác với lần trước.
Lần trước ở An Thành là dùng người sống chỉ làm chết về mặt ý thức, nếu dùng lửa sẽ dễ dàng tiêu diệt cổ trùng, làm cho bọn họ lấy lại ý thức. Lần này Lộ Trúc lại dùng thi thể người chết, hẳn là cổ trùng cũng là loại không dễ đối phó, bây giờ đám người trước mặt không khác cương thi là mấy.
– Tỷ tỷ, bọn họ khó đối phó thật a, muội sắp không cầm cự nổi rồi!
Vô Liên ra sức đánh nhau với đám người độc nhân tử sĩ nhưng hết đợt này rồi đợt khác xông đến làm nàng ấy không trụ được bao lâu. Sở Lan trông thấy một tên đánh phía sau lưng Vô Liên liến phi thân đến giúp nàng ấy một tay.
– Không sao chứ?
– Muội không sao, đám người này sao mà giết mãi không hết vậy?
Cứ hễ một tên ngã xuống là có một tên khác đứng dậy, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ dần kiệt sức mà bị đám độc nhân tử sĩ này ăn tươi nuốt sống thôi.
– Mọi người đừng đánh nữa, tránh sang một bên đi
– Được
Đám người Tử Duy và Bạch Thiếu Ngạn theo lời dùng khinh công phi thân lên chạc cây, nàng và Vô Liên cũng lần lượt tránh né đám độc nhân tử sĩ. Cũng may trước đó nàng và Vô Liên có chuẩn bị trước.
– Vô Liên, đã đến lúc dùng thứ đó, chúng ta cùng hành động thôi
– Muội hiểu ý tỷ rồi
Hai người nhìn nhau, Vô Liên hiểu ý nên móc ra một lượng lớn loại bột màu xám. Cái này là thứ do hai người nghịch ngợm phá phách mà vô tình phát hiện, bây giờ lấy ra dùng thử xem sao.
Sở Lan trong người giấu rất nhiều, chẳng mấy chốc đám độc nhân tử sĩ bên dưới đã dính đầy bột của các nàng. Lộ Trúc khinh thường châm chọc, đợi cả buổi chả thấy phản ứng gì xảy ra.
– Lăng Dương Sở Lan, đừng nói ngươi dùng thứ rác rưởi này để đối phó bọn ta đó
– Ngươi nói không sai, nhưng còn chưa xong đâu, Bạch Thiếu Ngạn hai người châm lửa rồi quăng xuống đi.
– Được
– Các ngươi đừng phí công vô ích, bọn chúng không sợ lửa đâu.
Lộ Trúc đắc ý, lần này có dùng lửa cũng vô dụng, độc nhân tử sĩ của nàng ta không dễ bắt lửa, sẽ không cháy được.
– Mọi người mau tránh xa ra, càng xa càng tốt.
Thấy dưới chân bắt đầu bén lửa, Sở Lan cùng đám người Bạch Thiếu Ngạn lui ra sau. Tiếng nổ vang lên chấn động cả ngọn đồi, chim chóc hoảng sợ thi nhau xào xạc bay lên, khói bụi mù mịt đến không nhìn thấy gì.
– Không thể nào, sao có thể như vậy chứ?
– Tại sao lại không thể, ngươi thua rồi Lộ Trúc a!
– Không! Ta còn chưa thua, ngươi tưởng như vậy là xong rồi sao, ta nói ngươi biết, ngươi lầm rồi
Nàng ta cười hiểm độc, đôi con ngươi chuyển sang đỏ, tóc dài bị gió thổi tung, bọn họ hợp lực lại có thể đánh bại nàng ta nhưng bây giờ e là khó khăn rồi.