Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 157: Tái Thiết



Nàng một đường đánh vào đại điện, đem đao đặt lên đầu chó của hắn. Bởi vì nàng giữ lệnh bài của Cẩm Y Vệ nên chúng không dám tiến lên đánh bại nàng. Ngoan ngoãn để nàng bắt lại tên vua ngu ngốc kia, người phía dưới thấy vậy cũng dần buông đao.

Bao ngày trù tính, một thân thắng lợi. Nàng nhìn hắn vẻ mặt khiếp sợ bên dưới, có ý muốn cắn lưỡi liền đem vải nhét vào miệng hắn.

– Ta, đại công chúa Khánh quốc, Khánh Chi hôm nay đem binh lính tiến vào Hoàng cung. Một mặt đòi lại Vương vị, mặt khác muốn vạch trần tội ác của Tân đế. Hoàng thất phạm tội, xử phạt như thường dân! Tân đế, không! Là Bát Vương Gia, Bắc Lăng Vương! Thân là vương tôn quý tộc lại liên kết với ngoại bang, bên ngoài cấu kết loạn đảng gây tổn thất cho đất nước, hãm hại dân lành! Tội ác của hắn, sách sử ghi không hết! Toàn bộ sổ sách của hắn của hắn khi liên kết ngoại bang, cùng với các bằng chứng tham ô khác ta sẽ cho người viết lại. Nếu người dân nào muốn xem, có thể tới sạp thuyết thư.

Đây là người của phụ mẫu nàng cài cắm đưa lại, đúng vậy. Phụ mẫu nàng từ đầu vẫn luôn có tai mắt ở khắp nơi, chỉ là lúc trước hắn ra tay quá nhanh khiến họ không kịp trở tay mà thôi. Đúng lúc đất nước đang lâm nguy, họ mới diễn một màn như vậy. Không nghĩ tới, Tư Đồ Kha Luân cũng phản bội, họ hối hận rồi!

Sau khi nàng nói xong liền quay qua.

– Những kẻ phía dưới, nếu một lòng theo hắn, hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây. Nếu các ngươi đầu quân, chúng ta có thể tha các ngươi một mạng!

Lời nàng vừa dứt, binh lính phe hắn lập tức buông đao. Nhã Tịnh không nói gì, quay lưng bước vào đại điện. Những kẻ hai mặt lập tức hô lên.

– Nữ Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Nàng không ngay lập tức ngồi lên ngai vàng, chỉ thấy nàng sau khi bước vào liền quay lưng hướng ngoài cửa quỳ xuống lạy ba lạy. Lạy thứ nhất, nàng muốn đa tạ những người cùng vào sinh ra tử với nàng. Lạy thứ hai, nàng muốn đa tạ những vị huynh đệ đã bỏ xác tại nơi kinh thành này hôm nay. Lạy thứ ba, chính là để tiễn đưa các vị huynh đệ đã tự sát ngày đó. Có người nàng đã tìm được xác, người thì chưa. Nhưng, nàng nguyện bỏ tiền bạc lo cho phụ mẫu cùng thê, nhi tử của các bậc binh lính. Cho họ việc làm, tiền và cho nhi tử được đi học.

Đó chính là lời cảm tạ của nàng. Mỗi một lạy, nàng tiến lên một bước, cuối cùng, lạy thứ ba đã dừng trước mặt quân lính. Mọi người thấy vậy, lập tức buông đao quỳ xuống hành lễ với nàng. Sau khi hành lễ xong, nàng đứng lên, dõng dạc nói vọng xuống.

– Hôm nay, ta, Khánh Chi công chúa đã đòi lại được công bằng cho Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu. Đã trả lại vinh dự cho những vị huynh đệ ngày đó đã bỏ mạng lại đây! Sau này, ta xin thề sẽ không quên công ơn chư vị, sẽ không quên những người hôm nay cùng ta vào sinh ra tử. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, để cảm tạ sự tin tưởng của mọi người. Nếu, ta trở thành hôn quân, nguyện đầu lìa khỏi cổ. Nếu, ta không thể đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân, xứng với tin tưởng của chư vị, nguyện chịu phanh thây. Người người phỉ báng! Ngự sử đài phiền hãy ghi vào sách xử. Lưu truyền cho con cháu ngàn đời, vua cùng hoàng tộc hay các văn võ bá quan nếu phạm tội. Xử như thứ dân! Hãy ghi lại lời của ta hôm nay, đối chiếu sau này. Chỉ cần ta phạm phải một điều, nguyện lòng chịu phạt!

Mặc dù nàng chưa lên ngôi, nhưng nàng muốn những người nguyện ý theo nàng càng tin tưởng nàng hơn. Nhìn đám bá quan, nàng thở dài. Đầu tiên, nàng phải thanh lọc nơi này rồi!

Chuyện nàng công thành, thành công đã sớm lan ra khắp nơi. Người dân chịu đô hộ của tên Bắc Lăng Vương sớm đã ôm nhau khóc mừng, thậm chí còn mổ bò, mổ lợn cùng nhau mở cỗ.

Vì đền bù thiệt hại cho người dân, nàng ra lệnh một năm miễn thuế. Chưa kể nàng cho mở kho gạo ra, phát cứu trợ cho người dân. Toàn bộ việc sẽ do Vô Tình Sơn Trang dám sát.

Việc thứ hai nàng làm, chính là điều tra lại toàn bộ các vị quan lại có liên quan tới Bát Vương Gia. Không ít kẻ lâm vào việc tù tội, nàng không có ý định sẽ liên lụy đến gia quyến của bọn chúng. Nếu gia quyến nào tham gia, nàng mới phạt. Kẻ biết mà không báo, bao che tội ngang bằng với chúng. Không quên ban thưởng cho những người ngay thẳng, một lòng vì nước vì dân.

Việc thứ ba nàng làm, bắt đầu giúp người dân cai nghiện. Ban đầu, nàng tịch thu nha phiến, cấm buôn bán nha phiến cũng như bắt đầu gom người dân vào các trại tập trung. Bên trong trại bao ăn, bao ngủ. Người dân chỉ cần tập trung cai nghiện và thi thoảng làm nông.

Việc thứ tư, cải cách ruộng đất. Giúp người dân mở rộng các loại rau củ trồng ngoài lúa, khai thương hàng hải để việc vận chuyển lương thực mọi thứ dễ dàng hơn.

Nàng vẫn chưa nhận ngôi, quốc gia không thể một ngày không có vua. Các vị trung thần ngày ngày đều dâng xớ muốn nàng lên ngôi. Nhã Tịnh thở dài, nàng hiểu nỗi lo của họ. Chỉ là đất nước sau biến cố mới đang trong giai đoạn phục hồi, người dân còn chưa được sống vui vẻ hạnh phúc. Nàng không thể quá xa hoa, đem quốc khố mở ra để lên ngôi. Nàng vẫn còn phải tính toán, làm sao để quốc khố đủ cho việc cứu trợ người dân.

Tiền trong Vô Tình sơn trang của nàng cũng đều đem ra cứu trợ người dân vac giúp đỡ binh lính ra chiến trường bấy lâu nay.

Nhã Tịnh thở dài, quốc khố bây giờ thật sự chẳng bằng vô tình sơn trang của nàng.

Nhã Tịnh ra tay hủy bỏ hậu cung, dù sao nàng cũng đã khá đau đầu với việc ăn uống của đám oanh yến kia rồi! Bọn họ còn tiêu pha phung phí, đám oanh yến tên Vương bát đản kia thì liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ thích ngắm nữ nhân xinh đẹp thôi, chứ không có ý yêu nữ nhân. Đám hạ thần lại tiếp tục kêu nàng lập phu!

Nhã Tịnh nhếch môi cười, có vẻ như một tên Tư Đồ Kha Luân không đủ để chúng khiếp sợ nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.