Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 17



Đêm đó chờ quá giờ hợi, nàng ôm đống vàng bạc từ trong phòng bắt đầu lăn ra bên ngoài. Đời mà, đôi khi không thể vì chút mật ngọt mà sa chân vào vũng lầy này. Mạng là thứ không thể đem ra đùa cợt!

Nhớ lại 77-49 lỗ chó khiến nàng hoang mang không biết có nên chui ra hay không, dù sao nàng đọc nhiều tiểu thuyết. Bình thường các nữ chính cứ mỗi lần chui ra từ lỗ chó sẽ có người bắt gặp, như vậy nhục lắm. Nhìn lên hàng tường cao, làm như vậy thì có chút lộ liễu. À quên, nàng có phải nữ chính đâu mà lo! Nàng mỉm cười, thôi thì thà nhục còn hơn đánh động hắn!

Đem bạc buộc vào chân, Nhã Tịnh bắt đầu cúi người chui qua lỗ chó.

-“Vương phi đây là tính đi đâu?”

Đang hăng hái chui qua được một nửa, Nhã Tịnh liền nghe thấy giọng quen thuộc. Ngước nhìn lên phía cất ra giọng nói, nàng rất có linh tính mà tự động chui vào lại. Quân tử thà chết không chịu hi sinh! Chỉ cần nàng đủ nhanh, sẽ không ai nhận ra đâu đúng không?

Vắt chân lên cổ chạy, nàng muốn chạy về phòng. Nơi đó có vẻ là nơi duy nhất nàng có thể trốn, có lẽ có chút an toàn! Chỉ là chưa để nàng đặt chân vào phòng, Lang Minh Triết liền tóm lấy cổ nàng. Lang Minh Triết đem nàng vào phòng còn tiện thể đóng cửa phòng lại, trong lòng nàng bỗng chốc hóa cát bụi cuộc đời.

-“Nàng không nghe rõ câu hỏi của ta sao?”

Lang Minh Triết thả tay tóm cổ nàng nhưng lại rất mau nắm lấy tay nàng, không có ý cho nàng bỏ chạy. Vừa ngồi xuống, Lang Minh Triết liền đem nàng ôm vào lòng. Nhã Tịnh ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, nàng có chút lạnh nơi cổ.

-“Vương gia, cũng đã muộn sao người còn ở bên ngoài?”

-“Ta nghe thấy tiếng lạ, cứ ngỡ là có con mèo nào đó nửa đêm đào tẩu!”

-“Còn ta thấy tường vương phủ chúng ta có nhiều lỗ quá, tò mò nên ta chui thử thôi! Không phải người nói bản thân giàu lắm hay sao? Sao tường lại nhiều lỗ vậy chứ? Ai đục tường nhà người sao? Thật là! Đúng là lãng phí!”

-“Nàng chui thử mà mang cả vàng bạc theo sao?”

Nhìn túi vẫn đang lủng lẳng nơi chân nàng, Nhã Tịnh nhắm mắt nói bừa.

-“Tại ta sống quen trong sơn trang rồi, thi thoảng vẫn có một số túi cát cho ta luyện tập. Đáng tiếc khi về lại đây không có, nên ta muốn luyện tập chút thôi! Vừa hay hôm nay ta cũng không ngủ được đó mà! Haha!”

Nàng cười cho qua chuyện, Lang Minh Triết cũng không cho là đúng. Nàng dùng lý do sứt mẻ như vậy mà không có chút cắn lưỡi nào sao?

-“Nàng không chớp mắt thật sao?”

Lang Minh Triết càng ngày càng tò mò về nàng, Nhã Tịnh vội chặn hắn lại.

-“Vương gia, người đừng tò mò về ta! Tuy chúng ta ngày kia có thể là phu thê nhưng chúng ta cũng không yêu nhau! Đối với chúng ta, không có tình cảm yêu đương với đối phương là tốt nhất. Người hiểu mà đúng không? Chờ sau khi chúng ta bước cả hai chân lên cùng một thuyền, ta sẽ nói bí mật này cho người!”

Nói tóm lại, nàng muốn hắn cho nàng một con đường rộng rãi. Đem mồi câu để tới miệng hắn, dâng cá tới miệng mèo! Việc nàng không phải Nhã Như Tuyết có thể là một món ăn nhẹ để Lang Minh Triết nắm thóp lão tướng quân kia. Chỉ là nếu lão Tướng Quân đã không lo sợ mà trộm long tráo phượng như này hẳn cũng có đường lui, hoặc lão ta quá tự tin cho rằng nàng sẽ không phản bội lão. Ván cờ này, nàng chỉ có thể để ngày mai trở lại phủ tướng quân mới có tiếp bước đệm.

-“Được, vậy nếu sau này nàng hối hận cũng sẽ không có đường quay lại!”

Nghe vậy Nhã Tịnh có chút buồn cười nói.

-“Nhã Tịnh ta một đời không bao giờ biết tới từ hối hận! Ta sống bằng cả tấm lòng, dù đúng dù sai! Sau này sẽ không hối hận, chỉ hối tiếc vì không thể sống hết mình!”

Nhìn ánh mắt nàng long lanh, Lang Minh Triết biết nàng đang nói thật lòng.

-“Vậy hôm nay ta sẽ bồi nàng ngủ!”

Lang Minh Triết nói xong liền ôm nàng lên giường, Nhã Tịnh có chút lo lắng căng thẳng. Nàng tin hắn sẽ không đụng vào mình, chỉ là…nơi đây cổ đại khó mà nói. Danh tiết của một nữ nhân rất quan trọng, tứ vương gia hẳn phải rõ hơn cả nàng?

-“Vương gia! Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa đây là phòng của ta.”

Lang Minh Triết đem nàng ôm lên giường hai tay vẫn giữ chặt eo nàng, hắn ghé khuân mặt yêu nghiệt lên vai nàng nhếch môi cười.

-“Nhưng nàng đang ở trong vương phủ của ta, hơn nữa nàng hiện đang là hôn thê của ta! Nữ nhân, nàng nên quen có ta ngủ cùng đi! Sau khi nàng chính thức bước vào nơi đây, lên thuyền của ta thì nàng sẽ mỗi ngày ngủ cùng ta. Nếu nàng vẫn cứng đầu không nghe, ta không chắc bảo đảm an toàn cho đám châu báu của nàng đâu!”

Nhã Tịnh cố nhẫn nhịn nhắm mắt lại, hắn là đang đe dọa nàng! Nam nhân gì hở chút là đe dọa nàng, chờ một ngày nàng biết được yếu điểm của hắn. Hắn nhất định đừng hòng chết toàn thây!!!!

Không ngờ, trong vòng tay Lang Minh Triết quá ấm Nhã Tịnh dần ngủ quên. Thấy người trong lòng hoàn toàn thả lỏng còn quay ngược lại ôm hắn Lang Minh Triết có chút mỉm cười nhắm mắt lại. Cả một ngày chơi đùa với nàng hắn cũng có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Sớm hôm sau Hồng Hoa theo đúng giờ gõ cửa đem nước rửa mặt vào cho nàng liền thấy Tứ vương gia nhà mình đang ôm chặt lấy Vương phi ngủ sâu liền động cũng không dám động. Lang Minh Triết biết người đi vào liền mở mắt ra, Hồng Hoa giật thót mình nhưng may mắn Lang Minh Triết đưa tay lên làm dấu hiệu im lặng.

Lang Minh Triết rút tay ra đặt nhẹ nàng xuống giường, hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi giường rửa mặt trước. Hồng Hoa theo vậy cũng đem nước tới cho Vương gia. Chờ hắn rửa mặt xong liền đi thay một chậu nước khác.

Nhã Tịnh đang ngủ say liền nghe thấy tiếng va chạm của túi vàng bạc, cũng cảm thấy nhẹ chân hơn. Hai mắt liền mở lớn, nàng vội vàng ngồi dậy mỉm cười.

-“Vương gia sớm hảo!”

Nhìn tay Lang Minh Triết đang cầm túi vàng bạc của nàng, Nhã Tịnh tim đập liên hồi.

-“Vương gia hôm qua người ngủ có ngon không?”

Vừa đặt chân xuống đất nàng liền vọt qua chỗ Lang Minh Triết mỉm cười tiếp tục vỗ mông ngựa.

-“Túi vàng bạc này nặng lắm! Để ta cầm cho người!”

-“Nàng hình như đã quên gì rồi?”

Nhìn ánh mắt hắn, nàng vội mỉm cười.

-“Tiểu nữ! Là tiểu nữ sai rồi!”

Lang Minh Triết lúc này mới hài lòng gật đầu ném lại cho nàng túi vàng bạc.

-“Hôm nay ta sẽ đưa nàng về lại phủ Tướng Quân, nàng cứ tâm sự với mẫu thân đêm nay. Mai ta sẽ tới chỗ nàng từ sớm!”

-“Đa tạ vương gia!”

Nàng như đay nghiến mà đa tạ hắn, bây giờ nàng có chút không muốn quay về nơi kia. Lần này nàng gần như lấy được toàn bộ ký ức của nữ chính, nàng lại càng tức giận hơn.

Hơn ba ngàn quân dưới trướng Tướng Quân phủ lúc nào cũng bị cha nàng chèn ép. Tuy ông sinh ra không ít kẻ nhưng lại chẳng mấy ai có tài thực sự, kẻ nào cũng đều không có chút đáng tin. Vậy mà lão ta một chân chèn ép người có tài, một chân khác thì lại đá con mình vào vị trí không đủ sức gánh. Còn nàng vừa hay có đủ tài đức lại bị đè xuống giống bao binh lính khác, nàng không phục cũng không thể làm gì.

Trên xe ngựa trở về, Lang Minh Triết có cho nàng thêm một chút quà về tặng lại phụ mẫu hắn nói còn có việc nên không thể về lại cùng nàng. Chậc, nàng nhìn dòng người ngoài đường chán nản buông rèm xuống. Nơi trà lâu một nam nhân nhìn xuống nàng nhíu mày, hắn không nhìn nhầm! Người đó quả thực chưa chết, lại nhận thêm một kinh hỉ khác. Đặt tách trà xuống cùng một nén bạc trên bàn, nam nhân kia lách người vào đám đông biến mất.

-“Tướng quân! Tiểu thư đã trở lại!”

Một tên giai đinh vừa thấy xe ngựa nàng lại gần liền chạy vào chính điện báo. Nhã Lâm vừa luyện võ xong thấy giai đinh chạy vào bẩm báo, máu nóng nổi lên phất tay.

-“Đem nó vào đây!”

Nhã Tịnh vừa đặt chân xuống liền thấy một tên giai đinh chạy ra hốt hoảng.

-“Mời tiểu thư đi theo tiểu nhân, Tướng quân đang chờ người!”

Nàng xoay cổ nhếch môi, bây giờ nàng chưa đủ lông cánh. Bây giờ dù tức thế nào cũng vẫn phải cắn môi cam chịu!

Vừa đi tới chính điện, nàng đánh giá người phụ thân trước mặt mình. Trong trí nhớ của nguyên chủ, phụ thân là người mà nàng không muốn nhìn mặt. Giờ nhìn kỹ, Nhã Tịnh lại càng không muốn nhìn mặt lão ta.

-“Phụ thân!”

Nhã Lâm tức giận đem tay cho nàng một cú tát trời giáng, mẫu thân nàng vừa hay đi tới nhìn thấy vội vã chạy tới ôm lấy nàng hai hàng nước mắt của mẫu thân nàng lăn dài.

-“Phu quân, xin chàng hãy nương tay! Mai con bé còn phải thành tân nương!”

Nhã Lâm hừ lạnh nhìn nàng dưới đất cũng không có ý cho nàng đứng lên liền bắt đầu bài ca.

-“Ta nuôi ngươi bao nhiêu năm nay vậy mà ngươi xem! Ngươi đã trả ơn ta như thế nào? Loại người như ngươi biết vậy ngày đó ta đã giết chết ngươi lúc ngươi mới được sinh ra rồi! Nếu đã có gan bỏ chạy như vậy, sao ngươi không bị sói ăn hổ cào đi! Còn dám vác mặt về đây, muốn làm ta bẽ mặt tới khi nào?”

Nàng nghe xong, máu nóng cũng dồn lên. Nhưng là nàng bặm môi nhẫn nhịn.

-“Mẫu thân ngươi là kẻ vô dụng, ta đây cưu mang các ngươi, cho các ngươi danh phận thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà nghe lời ta! Nếu không thì đừng trách!”

À! Nàng nhớ ra rồi! Là do Nhã Như Tuyết cơ thể yếu ớt, ít ra ngoài. Các yến tiệc khác cũng không mấy tham gia, mỗi lần tham gia đều đeo một lớp khăn che mặt mỏng vì lo sợ trúng gió vậy nên lão già này mới dám đổi nàng và Nhã Như Tuyết. Hơn nữa Nhã Như Tuyết và Tứ vương gia cũng chưa từng gặp mặt, người ngoài đồn Nhã Như Tuyết là tài nữ cũng đều là nhờ tới nghe tin đồn nàng ta xuất khẩu thành thơ, vẽ tranh tựa thật khiến người ta say lòng! Chậc, miệng lưỡi nhân gian, phao tin đồn số hai không ai số một!

Nhìn nàng dưới đất không nói, Nhã Lâm đang muốn nói thêm liền bị nàng nói trước.

-“Tướng quân, người biết Tứ vương gia là người như nào nên mới không muốn gả đại tỷ đi phải không? Nhưng người nên biết, người làm vậy có khác nào đang kháng chỉ? Một người con của nữ tỳ thấp hèn sao có thể làm vương phi? Nếu chuyện này nổ ra, chu di tam tộc là chuyện không thể tránh khỏi! Vì sủng ái nữ nhân kia, người sẵn sàng đẩy cả vận mệnh gia tộc lên đầu sóng ngọn gió sao?”

-“Đây là ta cho ngươi cơ hội! Một cơ hội để có thể cho ta thấy ngươi có tác dụng! Tứ vương gia trong người có bệnh, hắn càng ngày càng yếu. Ngươi hãy xâm nhập vào nơi đó, cố gắng lấy được tín nhiệm và tình yêu của hắn sau đó giết hắn. Như vậy ta sẽ trả tự do cho ngươi và mẫu thân của ngươi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.