Sau ba ngày tang, Nhã Ngọc được chôn cất cẩn thận. Quả thực Nhã Lâm triệt để lợi dụng quân tốt này, đem sự việc khóc lóc dâng tới Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng từ trên cao nhìn xuống, Lang Minh Triết đoán trước không muốn ôm rơm nặng bụng nên xin nghỉ để chăm sóc vương phi lâm bệnh. Nhìn lão cáo già bên dưới, Hoàng Thượng cũng chẳng buồn tiếp tục. Nhưng không thể không làm gì để xoa dịu lòng các văn võ bá quan, đẩy việc cho bộ hình thẩm tra án Hoàng Thượng mới có thể thở phào.
Một phần vì bộ hình là nơi có danh nhưng không có thực lực, có tra cũng sẽ không tra tới nơi tới chốn. Như vậy kẻ đứng sau là Lang Minh Triết cũng không mấy quan tâm. Một phần khác để cho lão già kia thấy rõ vị trí của bản thân cũng không quá quan trọng như lão vẫn thường ảo tưởng. Ôm thất vọng lớn lao, Nhã Lâm hiểu rằng mình đã phò tá sai người bao năm nay. Vậy mà lão còn nghe theo Hoàng Thượng đụng tới kẻ mà lão không muốn đụng, cười cay đắng một cái nhìn trời. Giang sơn Lang quốc sớm muộn cũng sẽ phải diệt vong!
Nhã Tịnh tỉnh lại lần nữa trời cũng đã trưa, hôm nay Lang Minh Triết lại không gọi nàng dậy như bao ngày. Kể cà giả ốm nàng cũng sắp thành một con bệnh thật rồi. Với ước vọng không còn bị cấm túc, Nhã Tịnh liền ôm theo hi vọng may mắn.
Nàng vừa đặt chân tới thềm ra vào A Hoa liền hớt hải chạy tới, nhận thấy có điều không ổn nàng liền rút chân vào lại. Nhìn xem chân nàng vừa bước ra là trái hay phải nhỉ?
– Vương phi! Bên ngoài có người xưng là Nhã Tịnh bên phủ Tướng Quân nghe tin người bị bệnh nên tới đây chăm sóc người!”
Nhã Tịnh nghe xong liền khó mà giấu nổi kinh ngạc, người như nàng còn có kẻ nào dám lấy danh tiếng đó hiên ngang đi tới đây?
– Dẫn ta ra xem!
– Vâng thưa vương phi!
A Hoa dẫn nàng từ từ đi ra ngoài, bỏ qua ánh mắt của mọi người Nhã Tịnh ho thiếu điều phun ra máu.
– Tỷ tỷ người có khỏe hơn hay chưa?
Nhìn Nhã Như Tuyết đứng ở ngoài cửa, Nhã Tịnh thật muốn có một cái hòm nào dài hai mét khênh nàng đi.
– Muội muội, sao muội lại ở đây?
Nhã Như Tuyết tiến tới ẩn A Hoa ra một bên nắm tay nàng như vô cùng thân thiết mà mỉm cười, vùa nhìn như vậy Nhã Tịnh chắc chắn có điều không ổn rồi. Là lão già kia muốn cài thêm người vào đây sao? Mà việc nàng nghĩ tới không có khả năng cho lắm, ai cũng biết lão già kia cưng con mình như nào. Sao có thể để Nhã Như Tuyết vào hang cọp chứ, trừ phi đám người họ có kế hoạch khác. Nàng cũng không thể não mà đứng ngoài cửa lớn đôi co liền cho Nhã Như Tuyết vào trong. Không phải nàng ta bình thường tránh Lang Minh Triết như tránh tà hay sao? Giờ lại chui đầu vào nơi này, Nhã Tịnh có cảm giác sắp có kịch hay xem.
Mà cảm giác của nàng thì chưa hề sai, Nhã Tịnh vừa bước vào sảnh chính đã thấy Lang Minh Triết ngồi đó. Nhã Tịnh vừa bước lên ngồi cạnh hắn Nhã Như Tuyết liền tiến lên.
– Vương gia, tiểu nữ là muội muội của vương phi, danh Nhã Tịnh. Hân hạnh được diện kiến vương gia!
Nhã Tịnh nhếch môi cười, nhìn kìa, nhìn kìa! Đường đường là một đại tiểu thư con nhà tướng quân lại giả dạng làm một con tiểu thiếp, không biết tâm trạng nàng ta bây giờ ra sao?
– Vương Phi của ta đang mệt, ta nghĩ rằng sẽ không thích ồn ào. Phải không?
Nhã Tịnh gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng phất tay.
– Đúng vậy, cảm tạ muội muội đã tới thăm. Ta với muội trước kia cũng không quá thân thiết, giờ ta đang mệt nơi đây cũng có đủ người hầu hạ ta.
Không phiền tới muội!
Nhấp một ngụm trà, không biết tiếp theo nàng ta sẽ giở trò gì đây…
Nhã Như Tuyết đương nhiên sẽ không chịu thua, nhìn Lang Minh Triết sủng Nhã Tịnh như vậy càng thêm khó chịu.
– Vương gia, việc này là do tướng quân lo lắng cho thân thể của vương phi nên mới phái ta tới. Ta trước kia luôn hầu hạ vương phi cũng đã hiểu không ít tính khí của người, nàng đôi khi khá kén chọn. Phụ thân lo người ốm thêm ốm nên mới phái ta tới, ta ăn rất ít cũng rất biết việc làm!
Quào! Nàng không khỏi cảm thán, diễn cũng thật sâu! Chỉ là hình như nàng ta đang nói nàng rất xấu xa đi, không biết Nhã Tịnh nàng đây có nên làm gì để danh xứng với thực hay không?
Không để Nhã Tịnh lên tiếng, Lang Minh Triết đã xông pha.
– Vương phi của ta trước giờ luôn hiền lành, ngày đó đi tiếp tế nạn dân, nạn dân ăn gì nàng ăn đó. Đâu có tính khí như ngươi nói? Ngày đó nàng mặc áo vải thô, nàng chính tay nấu ăn cho nạn dân nào có kén chọn? Có lẽ người không hiểu vương phi hình như là ngươi nhỉ? Hơn nữa phu nhân luôn thích tự làm việc, không muốn để người khác hầu hạ. Việc trong phủ tướng quân, có lẽ ta không biết. Nhưng phu nhân ta bây giờ đã không còn như trước, vậy nên cũng không cần tới người cũ.
Lang Minh Triết vừa phản lại lời của Nhã Như Tuyết vừa bảo vệ nàng, Nhã Tịnh cười cười tựa vào vai Lang Minh Triết bỗng trong lòng nàng lại hiện ra vài ý.
– Vương gia, ta không sao. Để nàng ở lại đây cũng được, có lẽ nàng không muốn trở lại tướng quân phủ. Vậy tùy nàng ta đi, như vậy khi nào nàng muốn rời đi thì rời. Ta không cần người theo hầu hạ ta, A Hoa sẽ đưa nàng ta đi chọn phòng nghỉ.
Lang Minh Triết nhìn nàng không nói, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng.
– Được rồi, vậy nghe lời nàng.
A Hoa nhanh chóng tới đưa Nhã Như Tuyết đi, Lang Minh Triết nhìn nàng vừa hay chạm tới ánh mắt nàng nhìn hắn. Cả hai người không cần nói nhiều lại như đã hiểu tất cả.
Mới sáng sớm hôm sau Nhã Tịnh đã thấy Nhã Như Tuyết mỉm cười đứng trước phòng nàng, mới buổi sáng nàng đã phải hứng bão táp phong ba rồi hay sao?
Cánh cửa mở ra Nhã Tịnh nhìn Lang Minh Triết mở cửa liền có ý giữ tay hắn lại, Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng.
– Vương gia, vương phi sớm an!
Nhìn Nhã Như Tuyết trước mặt Lang Minh Triết mặt vô biểu tình nhường nàng đi trước.
– Vương phi người đi trước đi, thềm trước cao nàng nên cẩn thận!
Nhã Tịnh quay vào lòng của Lang Minh Triết tay đưa lên kéo áo choàng của hắn cẩn thận.
– Mới sáng ra trời vẫn lạnh, chàng nên cẩn thận kẻo ốm!
Hai người mỉm cười tay trong tay bước ra khỏi cửa, cùng nhau bỏ bơ Nhã Như Tuyết. Được cái nàng ta vẫn mặt vô biểu tình, Nhã Tịnh chỉ có một lòng hướng xem kịch. Đương nhiên cũng không thể để ai chiếm spotlight, nàng cũng tham gia diễn xuất để tạo ra một vở kịch máu chó.
Bữa ăn sáng vẫn như thường lệ, Nhã Tịnh gắp đồ ăn cho Lang Minh Triết và hắn cũng gắp lại cho nàng. Cứ vậy trôi qua một bữa sáng, xong bữa sáng hai người lại cùng nhau dạo qua hồ sen. Lang Minh Triết nắm tay nàng ngồi bên hồ, dạy Nhã Tịnh chơi đàn. A Hoa đi theo cũng muốn tự lấy tay chọc mù mắt, bình thường vương gia và vương phi đã phát cơm chó rồi. Nay không hiểu sao hai người lại tăng năng suất, phát cơm chó cả ngày như vậy. Chậc, từ, A Hoa muốn gieo mình xuống cái hồ kia để nguôi đi nỗi lòng này.
– Hoa nàng trồng nở thật đẹp, đẹp như nàng vậy!
Nghe được câu này của Lang Minh Triết nàng bỗng dưng có chút buồn nôn, một kẻ máu lạnh như hắn nói những lời này thật không quen thuộc.
– Chàng vẫn luôn đùa giỡn thiếp, ta sẽ dỗi chàng đó!
– Vậy nàng thích hoa gì? Ta nghe nói có một loại hoa ở tây vực rất đẹp, ta sẽ cho người đi lấy về cho nàng trồng được chứ?
– Hoa nên mọc tại nơi nó nên mọc, vương gia không cần vì thiếp làm vậy! Chàng mau đi xem ta nấu ăn, hôm nay ta sẽ nấu món mới cho chàng!
– Vậy sao, ta rất hạnh phúc đó phu nhân. Mỗi ngày đều được ăn món ngon nàng làm, ta sống bao lâu nay đều thấy xứng đáng.
Nhã Như Tuyết sắp nhìn không nổi rồi, còn đâu lãnh huyết vương gia? Còn đâu là một kẻ khiến bao nữ nhân khiếp sợ? Thật sự một kẻ lãnh huyết như vậy chỉ cần lấy phu nhân liền có thể trở nên ấm áp sủng ái phu nhân mình như vậy sao?
Thật đáng kinh ngạc, Nhã Như Tuyết lại càng thêm luyến tiếc. Tại sao nàng ta trước kia lại có thể phải lòng một tên sở khanh mà bỏ qua một phu quân tốt chứ? Khao khát nhìn tới sự hạnh phúc của hai người kia, Nhã Như Tuyết bỗng có ý nghĩ muốn dành lại vị trí thuộc về mình.
Buổi chiều Lang Minh Triết có công việc, Nhã Tịnh được thả tự do ngồi trong sân hóng nắng. Hôm nay nàng đã muốn ra bên ngoài xem nạn dân, không ngờ tới vướng phải Nhã Như Tuyết tới làm phiền đành dời lại lịch tới ngày mai. Nhàm chán cắn hướng dương nhìn A Hoa đang làu bàu vài việc linh tinh Nhã Tịnh cười.
– A Hoa này, ngươi thấy Nhã Tịnh kia thế nào?
Nàng hỏi A Hoa, dù sao Nhã Tịnh cũng không có tại đây nàng có chút tò mò ý kiến của A Hoa.
– Nàng ta sao? Nhìn bề ngoài là liễu yếu đào tơ, nhưng nhìn ra sao cũng thấy không phải là một cô nương tốt! Nhất là ánh mắt khi nhìn người và vương gia, vương phi người nên cẩn thận a!
Có vẻ như mắt nhìn của A Hoa rất tốt, hoặc Nhã Như Tuyết kia không đủ giỏi để giấu đi tham vọng của mình.
Nhìn Nhã Như Tuyết từ ngoài đi tới, Nhã Tịnh mỉm cười cho A Hoa lui đi. Thoáng chốc vườn sau chẳng còn ai, Nhã Như Tuyết cởi bỏ lớp ngụy trang hiền lành sợ hãi vạn vật ánh mắt chán ghét nhìn nàng.
– Rốt cuộc ngươi đã cho Vương gia ăn gì mà người lại sủng ái ngươi tới vậy?
Nhìn Nhã Như Tuyết như hỏi tội nàng, Nhã Tịnh khẽ cười. Có vẻ như nàng ta không biết rằng lão cáo già kia muốn làm gì Lang Minh Triết.
– Ai yo! Ý ngươi như vậy là sao? Mạo danh ta tới đây, đại tiểu thư người là đang muốn làm gì? Phụ thân biết người tới đây chứ?
– Ngươi không phải lo chuyện này, đây là chuyện của ta! Đừng nghĩ phụ thân có thể đe dọa ta, ta không sợ đâu! Thứ dòng dõi hạ đẳng như ngươi sao có thể được ân sủng như vậy chứ? Như vậy dòng máu hoàng gia có phải bị ngươi hạ thấp hay sao?
Ô kìa, nhìn đi, nàng ta muốn soán vị trí của nàng kìa.
– Vậy đại tiểu thư muốn ta dẫn người đi tới nơi này hay không?