Bản lĩnh của ngươi, chỉ có vậy thôi hay sao?
Tên trộm kia nhìn nàng hai mắt mở lớn, Nhã Tịnh khẽ cười đưa tay lên làm dấu im lặng. Chưa kịp để hắn phản ứng “bụp” nàng đánh ngất tên trộm rồi cho người của Lang Minh Triết đưa hắn vào ngục, Nhã Tịnh khẽ đảo mắt, bây giờ nàng nên tìm con mồi số hai rồi!
Tiếp theo là…
Nhìn kỹ viện trước mắt Nhã Tịnh vòng qua cửa sau, khẽ lẻn vào trong kỹ viện nhìn qua một tên nam nhân có chút ẻo lả đang vẽ hoa điền. Không lâu sau khuân mặt của một mỹ nữ hiện ra, Nhã Tịnh khẽ cười. Chà, đúng là người nàng cần đây rồi! Không để đám bảo tiêu phát hiện nàng phi thân vào nhanh chóng đánh ngất tên ẻo lả kia rồi cho người âm thầm khuân ra, Nhã Tịnh khẽ cười. Quá dễ dàng, bây giờ còn thiếu ai nhỉ? Nhã Tịnh nghiêng đầu, nhìn qua hoa đang nở khẽ cười.
Không lâu sau ba người kia tỉnh lại liền thấy Nhã Tịnh đang ngồi trước mặt họ, ba người kia đều tức giận đầy mình.
– Ngươi là ai? Sao lại bắt chúng ta?
Một người đứng tuổi lên tiếng hỏi, Nhã Tịnh khẽ cười phất quạt nhẹ nhàng nói.
– Lưu thúc, vãn bối đã nghe danh người từ lâu. Vãn bối xưng Nhã Như Tuyết, là đích nữ của tướng quân. Nay có chuyện mạo muội muốn nhờ Lưu thúc giúp đỡ, chỉ là biết Lưu thúc vốn sớm rút khỏi giang hồ mai danh ẩn tích. May mắn được gặp Lưu thúc tại kinh thành này nên đành nhờ người tới đây giúp vãn bối một số chuyện. Vì biết người sẽ từ chối nên vãn bối đã làm điều không phải, xin người hãy tha thứ cho vãn bối. Đây là nhân sâm ngàn năm hiếm gặp vãn bối xin tặng người để tạ lỗi, sau khi xong việc vãn bối có thể giúp người ba điều kiện tùy người chọn lựa! Chỉ cần trong điều kiện ta có thể giúp, ta nhất định hoàn thành.
Lưu Kỷ nghe Nhã Tịnh nàng nói là con của tướng quân, không phải lão không biết nàng còn là Tứ vương phi. Nhưng Nhã Tịnh nàng lại không lấy danh phận là một vương phi cao quý, mà lấy danh phận chỉ là một nữ nhân con nhà quan võ bình thường. Đối với giang hồ, bọn họ không yêu thích những người có dòng máu hoàng gia, càng ghét bỏ những kẻ chỉ là bình hoa di động. Thực lực sẽ nói lên tất cả, Nhã Tịnh thành công đem cả Lưu Kỷ về chứng tỏ nàng có thực lực. Hơn nữa lão cũng cải trang thành người bán rau bình thường vẫn bị nàng nhận ra, hài lòng gật đầu. Lão mỉm cười, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
– Được, được. Nha đầu, ngươi có bản lĩnh.
Sau khi nói thêm vài câu cùng Lưu Kỷ, Nhã Tịnh cho người thả vị trưởng bối này ra. Nhìn tờ hợp đồng trên tay, vẫn là nên có chứng cứ giấy trắng mực đen tốt hơn. Nàng hơi cẩn thận quá mức, âu cũng là để an toàn.
Tiếp tới nam nhân ẻo lả kia, có thuật dịch dung tốt như vậy đem theo sẽ không uổng phí. Nàng điều tra được, hắn là một công tử con nhà thương gia. Nhưng vì giữa đường gặp phải thổ phỉ cướp bóc, hắn mất đi cha mẹ. Nhưng vì từ bé đã có tài cải trang, hắn xin vào kỹ viện bắt đầu vẽ mặt cho các hoa khôi, sau đó vì khuân mặt thanh tú cùng thân thể mảnh mai hắn biến thành một nữ nhân mãi nghệ không bán thân. Được nhiều người yêu thích bởi tài chơi đàn, hắn thành công có chỗ đứng trong kỹ viện và có nhiều người quen biết hơn. Thế lực ngầm không nhỏ, chỉ là không có bước đạp khác để đạp lên. Bây giờ nếu ra ngoài hắn cũng chẳng có quá nhiều đường để lựa chọn, Nhã Tịnh mỉm cười cầm ghế ra nhìn nam nhân kia từ từ nói.
– Không cần lo, ta không phải kẻ xấu! Ta có thể giúp ngươi điều tra kẻ đứng sau hại chết cha mẹ ngươi, có thể giúp ngươi thoát khỏi lầu xanh có một công việc khác phù hợp với tài năng của ngươi hơn. Với quan hệ của ngươi, ta tin ngươi có thể làm được việc vô cùng lớn. Ngươi có thể lựa chọn theo ta, Ý Hiên, ngươi nguyện ý chứ? Nếu ngươi muốn hỏi ta là ai, ta không ngại cho ngươi biết. Ta là Nhã Như Tuyết, là Tứ vương phi có phụ thân là Tướng quân một nước. Ta nói được làm được!
Ý Hiên nghe nữ nhân nói, lại nhìn thấy quần áo cùng lệnh bài kia trong lòng liền có chút nhen nhóm. Hắn quá nhiên chưa từng an phận, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Bây giờ có nàng châm mồi lửa, hẳn hắn sẽ bùng cháy giãy giụa khỏi đám dây xích kia.
– Được, nhưng ngươi nói lời phải giữ lời!
– Ngươi an tâm, ta đã cho người soạn ra một bản hợp đồng hay gọi là cam kết, gần giống với giấy bán thân nhưng ở đây ta và ngươi sẽ là chủ. Ngươi chỉ cần ký tên hoặc đóng dấu vào là được, có sẵn các điều khoản ở đó. Ngươi nếu có gì không hài lòng có thể nói ra, chúng ta thương lượng!
Sau khi Ý Hiên đọc xong, vô cùng hài lòng mà ký kết. Xong người thứ hai, Nhã Tịnh tiếp tục tiến tới tên trộm kia. Nàng lấy ra thanh chủy thủ sắc bén nhìn tên trộm giả chết dưới đất cười.
– Hey! Huynh đệ, ngươi không cần giả vờ như vậy đâu! Diễn tệ như vậy còn cố diễn! Ta cũng không muốn nói nhiều, ta đang có công việc, muốn có ngươi đi theo. Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ cho ngươi hai mẫu đất cùng hơn một trăm lượng bạc!
Tên ăn trộm kia nghe vậy liền bật dậy, hắn nhìn nữ nhân trước mắt đang cầm dao cười liền lạnh sống lưng.
– Có ai nhờ người mà lại đem dao tới như ngươi không? Đó chính là đe dọa, đe dọa đó!
Một tên hộ vệ thấy vậy liền muốn tiến lên cho tên trộm kia một trận, đáng tiếc lại bị cô giữ lại.
– Ngươi biết ta là ai không mà dám ăn nói hỗn xược!
– Ngươi đương nhiên là người rồi!
Nhã Tịnh nàng vậy mà cãi không lại, môi mỏng khẽ nhếch Nhã Tịnh phất tay cho người giữ tên trộm kia.
– Một nữ nhân vậy mà cải trang nam nhân trộm cắp, ngươi gan cũng to đấy chứ? Nhưng để tỷ tỷ đây dạy cho ngươi một trò chơi thú vị nhé!
Nói rồi Nhã Tịnh cho người vanh ngón tay nàng ta ra một mức độ vừa phải. Nàng đem dao luồn qua các ngón tay nữ nhân kia, vậy mà nàng ta thật sự bị dọa khóc rồi!
– Xin người, phu nhân ta sai rồi! Người tha cho ta đi mà, ta còn mẹ già em nhỏ ở nhà chờ ta!
Nhã Tịnh nàng nghe vậy môi lạnh nhạt nở nụ cười, tốc độ tay nàng càng ngày càng nhanh dọa cho con bé khóc thét.
– Ta đi, ta đi theo người! Dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nan!
Nghe được lời này của nữ nhân kia, Nhã Tịnh có chút xoa mũi. Nàng dọa sợ con gái nhà người ta rồi sao? Khẽ mỉm cười, nàng đem tờ giấy ra đặt trước mặt nàng ta.
– Vậy thì tốt, chông chờ vào ngươi rồi, Diễm An!
Nữ nhân kia nghe nàng nói có chút kinh ngạc, Nhã Tịnh chỉ yên lặng nháy mắt với nàng ta. Bây giờ nàng đã coa đủ người đáng tin cậy, có lẽ lần này đi sẽ còn cần tới tài hoa của ba người họ. Vuốt vuốt mái tóc có chút rối, Nhã Tịnh thấy Lang Minh Triết phía cuối hành làn một thân tóc bạc phiêu giật theo gió. Nàng mỉm cười bước tới bên hắn, nàng đi ra ngoài bắt ba người họ cũng mất hai ngày rồi. Lang Minh Triết mỗi đêm đều mở đèn đọc sách sợ nàng về muộn, không ngờ tới vậy mà nàng đi tới tận hai ngày. Hôm nay ngày cuối nàng ở lại nơi này, tiếp theo nàng sẽ phải rời khỏi đây ba tháng khiến hắn vô cùng lo lắng. Nhưng nữ nhân nào đó vô cùng vô tâm vô phế cười vui như vậy, dù sao nàng cũng sắp được tự do không ai quản thúc!
Lang Minh Triết thừa hiểu tính này của nàng, mỗi lần nhìn thấy khuân mặt nàng hớn hở hắn muốn đánh cho nàng một trận, chỉ là chung quy vẫn không nỡ.
– Sao rồi? Nàng tìm ra những người muốn đưa theo?
Nhã Tịnh gật đầu theo thói quen nắm lấy tay Lang Minh Triết rời đi, vừa đi vừa bắt đầu kể.
– Đúng là đối phó với Lưu Kỷ trưởng bối có chút khó khăn nhưng không sao, còn Vương gia thì sao? Người có ổn hay không?
Làm sao mà hắn lại ổn được cơ chứ? Mỗi lần vừa bước ra cửa liền gặp ánh mắt như sói đói của nữ nhân kia khiến hắn phiền chết mất, vậy mà phu nhân của hắn lại bày ra bộ mặt hóng kịch như vậy. Thân làm phu quân, nói không tổn thương là nói dối, mà nói thật thì cũng chẳng có ngôn ngỡ nào miêu tả chính xác bão tố đang xảy ra trong lòng hắn.
– Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn. Ta nghe nói có một quán ăn rất ngon, mới mở chưa lâu!
– Vương gia, người không cần tới. Người quên rồi sao bà chủ cửa quán ân đó là ta!
Lang Minh Triết như nhớ ra cười cười, đúng là hắn đã quên mất.
– Không sao, chủ quán là nàng mà! Nơi này bây giờ bí quá, ta muốn đi ăn cùng nàng!
Sau một hồi, cuối cùng Nhã Tịnh cũng khuất phục cúi người trước túi bạc treo lủng lẳng bên tay Lang Minh Triết.
Một ngày dài nữa trôi qua, đã tới ngày thứ ba, khi cô vừa lên xe lập tức ba người kia cũng lên xe. Lần này Nhã Tịnh thâm nhập bằng cách giả vờ là hộ gia đình mới tới trấn sinh sống, Lang Minh Triết cũng đã cho người an bài sắp xếp xong khi tới đó họ chỉ cần điều tra và lấy ra số cái, chỉ cần như vậy là xong.