Nhã Tịnh đi theo đám quan binh, thấy xác nữ nhân kia cúi đầu tiếc thương. Nữ nhân ấy gián tiếp bị nàng hại chết rồi, không thể không trả lại trong sạch cho nàng.
Trưa hôm đó, một chú chim bồ câu từ phủ họ Lưu bay về phương xa.
Nhã Tịnh nhìn Lang Minh Triết từ thư phòng bước ra, vừa thấy nàng liền tiến tới tóm lấy nàng.
– Trời trở lạnh rồi sao nàng vẫn ăn mặc như vậy? Ốm thì sao?
– Công tử, đa tạ đã chú ý tiểu nữ. Chỉ là bây giờ cũng chưa lạnh lắm, ta nãy luyện tập đôi chút có chút nóng nên không muốn mặc thêm áo. Công tử cứ mặc ta đi, không phải người vẫn còn công việc sao? Ta cũng không muốn để mọi người hiểu lầm!
Nhã Tịnh nhìn qua đám gia nhân hóng hớt một bên, cả tên có ký hiệu kia…
Nhã Tịnh xoay người phất tay rời đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng lưng nàng khẽ cười. Để nàng tự do lâu quá rồi phải không? Hắn không thể không tới nhắc nhở nàng bản thân là ai, vừa hay hắn cũng có công vụ cần đi qua đây. Lang Minh Triết nghĩ tới lúc nàng gặp lại hắn sẽ bày ra bộ dáng nào, dù ra sao cũng không nghĩ tới nàng lại bỏ qua hắn. Bây giờ lại lạnh nhạt tới vậy…
Lang Minh Triết cũng không thể bám theo nàng, đem theo bực tức trong lòng hắn xoay người rời đi. Dạ Nguyệt Tu Kiệt một góc thấy một màn này trái tim lại như có một hi vọng, có phải nàng không yêu tên vương gia kia?
Ba ngày sau, phía quan binh đã điều tra xong mọi chuyện, luận án rằng tiểu thư nhà họ Vương không may trúng gió ngã đập đầu vào đá mà qua đời! Lão Vương chỉ có thể gào khóc, quan binh vì muốn lấp liếm đã bắt nhà họ Vương đào sâu chôn chặt ngay lập tức. Nhã Tịnh tại cửa sau chờ người, không lâu sau quả nhiên lão Vương tìm tới.
– Cầu xin tiểu thư hãy giúp ta!
Nhã Tịnh nâng lão Vương lên nhẹ giọng nói.
– Vương thúc, xin thúc hãy bình tĩnh. Ta nhất định sẽ trả lại oan tình cho tiểu thư nhà người, vậy nên hãy tin tưởng ta nhé! Hãy viết cho ta một bức thư như này….
Lão Vương nghe nàng nói xong, liền cấp tốc chạy về. Sau đó chỉ thấy một chú chim bay đi, Nhã Tịnh nhấp trà, người cần có lẽ đã sắp tới nơi.
Bây giờ thứ nàng cần…
– Không xong rồi, thi thể đột nhiên biến mất rồi!
Nha môn đã náo loạn cả lên, không ai tìm thấy sự khác thường nào. Chỉ thấy trên chỗ thi thể nằm có một tờ giấy đề “Ta nhất định sẽ báo thù!”
Hôm sau, toàn trấn nhỏ Thượng Quan đã ồn ào việc xác tiểu thư nhà họ Vương biến mất, phía quan huyện đã cho người đi tìm nhưng không rõ tung tích.
– Nàng làm vậy là muốn xáo động nơi này sao?
Lang Minh Triết đứng trên khách điếm cùng nàng nhìn xuống đám quan binh đang chạy ngược xuôi, Nhã Tịnh nghe vậy khẽ cười.
– Người từng nghe hiệu ứng hồ điệp hay chưa?
– Ý nàng là?
– Là một cánh bướm nhỏ có thể tạo ra làn gió nhỏ, nhưng nhờ sức gió ấy có thể tạo ra bão. Nửa tháng nay ta đã tìm kiếm bằng chứng, chứng cứ nhưng vũng nước này quá sâu để một nữ nhân như ta tiếp tục. Gốc rễ ở đây nói dễ nhổ thì quả thực dễ nhổ, nhưng sẽ không tới lượt chúng ta giết. Người hiểu ý ta mà đúng không? Kế hoạch ba tháng, ta sẽ giúp người thu thập nhiều chứng cứ, nhưng mong rằng người đừng kéo tam huynh vào vũng bùn này. Huynh ấy ngốc lắm!
– Được, ta hứa với nàng! Mẫu thân nàng cũng đã trở về phủ Tướng quân an toàn, nhưng ta muốn hỏi một điều. Nàng làm tất cả, ôm tất cả vào mình như vậy đáng hay không?
Nhã Tịnh nhìn lên bầu trời xanh nhẹ giọng nói.
– Hiếu thuận với mẫu thân, không có đáng hay không. Huống chi, đó cũng là mong ước của ta cả đời này.
Lang Minh Triết nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy khao khát nhìn bầu trời rộng lớn kia, bỗng hắn thấy bản thân mình thật ích kỷ. Nhưng Lang Minh Triết hắn cũng không thể có ý định buông tha nàng.
Cả hai yên lặng như vậy cũng nhau ngắm bầu trời rộng lớn.
Một ngày sau, người đứng đầu Đại lý tự họ Nghĩa đột nhiên đi tuần tới Thượng Quan huyện. Lão Vương chặn đường kêu oan, mọi người liền xúm tới. Sau khi đọc bản án của lão Vương Tự Khanh họ Nghĩa đột nhiên nhíu mày tức giận đập bàn. Tuy vấn đề này bề ngoài chỉ liên quan tới người dân, nhưng quan huyện ở đây lại dám làm trò thất đức như vậy! Để cho một nữ nhân chết oan, nhìn mọi việc được sắp xếp êm xuôi hẳn đây không phải là lần đầu.
– Người đâu! Chúng ta đi tới huyện nha của Thượng Quan huyện!
Đám quan binh của tri huyện thấy vậy vội vã chạy về bẩm báo. Ngưu Đào nghe xong sắc mặt tái nhợt, vội cho người ra tiếp đón. Hắn từng nghe vị Tự Khanh họ nghĩa này cứng mềm không ăn chỉ chăm chăm tới sự thật. May mắn cái xác đã mất, nếu không thì có lẽ đã rắc rối lớn rồi!
Vừa thấy quan lớn tới, Ngưu Đào vội chạy ra xum xuê tiếp đón!
– Đại nhân, không biết người tới tiểu nhân không thể từ xa tiếp đón, mong người thứ lỗi!
– Ngưu đại nhân không cần nhiều lời, ta cũng là đi tuần. Không nghĩ tới lại có chuyện bất bình, đành mượn tạm nơi đây xử án.
– Đại nhân nếu cần thì cứ sử dụng, chúng ta nhất định sẽ phối hợp!
Nghĩa Bắc nghe vậy khuân mặt hằm hằm cũng lộ ra ý cười.
– Nếu Ngưu đại nhân nói vậy thì tốt! Ta nghĩ bản án này cũng không quá xa lạ với đại nhân, nghe đồn mới xảy ra ba ngày nay mà thôi!
Đào Duy vừa nghe liền biết, hắn cố tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại.
– Không biết ý của đại nhân là sao? Không lẽ có bản án nào chúng ta lỡ quên?
– Nói quên cũng không phải. Người đâu! Cho người họ Vương vào!
Từ xa liền thấy lão Vương vội chạy vào, Ngưu Đào liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc khó tả thốt lên.
– Lão Vương? Không phải vụ án con gái ngươi đã xử xong rồi hay sao?
– Xin người xem xét lại, nữ nhi của thảo dân thực sự ra đi quá oan ức rồi!
Nghĩa Bắc ho khan một tiếng bắt đầu.
– Được rồi, ngươi hãy kể lại toàn bộ sự việc!
– Thưa ngài, ngày năm tháng x thảo dân vì đi uống rượu cùng bằng hữu nên có chút say, phu nhân cùng ái nữ nhà thảo dân vì lo lắng nên chia nhau đi tìm. Chỉ là khi phu nhân của thảo dân tìm thấy thảo dân, vì thảo dân quá say nên phu nhân đành đưa thảo dân về trước. Sau đó phu nhân mải chăm sóc cho tiểu nhân mà quên mất nữ nhi vẫn đang tìm. Sớm hôm sau khi thảo dân tỉnh lại, phu nhân mới nhớ tới ái nữ vẫn chưa về. Sau đó khi chúng ta đi tìm đã nghe quan binh nói rằng ái nữ đã qua đời! Chúng thảo dân ngỏ ý muốn nhìn mặt nữ nhi lần cuối nhưng không ai cho phép, quan binh nói rằng ái nữ đang được nghiệm thi. Thảo dân chờ ba ngày sau liền nhận được tờ giấy nói rằng tiểu nữ vì bị trúng gió ngã đập đầu mà chết, yêu cầu thảo dân lập tức chôn cất nữ nhi, không được nhìn mặt ái nữ lần cuối. Sau đó thảo dân có nghe, đêm hôm đó có người thấy nữ nhi nhà thảo dân bị ba tên nam nhân giữ lại, nếu không có gì mờ ám, tại sao không ai cho tiểu nhân nhìn mặt nữ nhi lần cuối?
Nghĩa Bắc nghe xong liền nhìn qua Ngưu Đào một góc, sắc mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.
– Đào Tri Huyện, người nói xem, chuyện này là như nào đây?
– Đại nhân, tiểu nhân thật sự là có nỗi khổ! Thực ra từ cái hôm đem xác nữ nhi lão Vương tới người của chúng ta sau khi nghiệm thi xong đã mất thêm hai ngày tìm chứng cứ khác. Chỉ tiếc đã không tìm thấy thêm bất cứ điểm nào khác lạ nên mới kết án như vậy. Còn việc không cho lão Vương nhìn ái nữ là vì luca đó chúng tiểu nhân vẫn đang nghiệm thi, không muốn có người ảnh hưởng. Chỉ tiếc đêm thứ ba thi thể đã không cánh mà bay! Tiểu nhân đã phái người lục soát khắp nơi nhưng không ai tìm ra cái xác…
Ngưu Đào vừa dứt lời một tên quan binh không rõ sự việc liền chạy vào thét lớn.
– Không xong rồi đại nhân, xác của ái nữ nhà họ Vương đã được tìm thấy tại hoa viên của nhà họ Đào!
Ngưu Đào lần này thật sự chỉ muốn một phát chém chết tên này.
– Người đâu, mau tới hiện trường!
Nhã Tịnh bên ngoài yên lặng ngắm nhìn khung cảnh bên trong, miệng không ngừng cắn hạt dưa. Phía sau nàng A Vệ, Ý Hiên và Diễm An cũng có một bộ dáng y chang nàng đứng hóng hớt. Không biết nên nói cái tính này là Nhã Tịnh nàng lây cho đám chúng, hay do bọn chúng bị nhiễm nàng.
– Muội nói xem, chuyện này sẽ đi về đâu!
A Vệ nhìn đám người đang đi tới Đào phủ mà tò mò.
– Nó sẽ về nơi nó cần về thôi, mọi người an tâm. Ta tin mọi chuyện nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng, chỉ là sớm hay muộn…
Vì đây là chuyện lớn, Đào phủ được quan binh bảo vệ người không liên quan không thể vào! Nhã Tịnh nhún vai, không vào thì không vào.
Một lát sau, bốn cái bóng dáng nhỏ đang ngồi trên bờ tường nhìn ngó hóng chuyện. Người bên dưới vì lo vụ án nên cũng không ai thèm chú ý tới. Nhã Tịnh nhìn qua tên Đào Duy kia sợ tới xanh mặt, Ngưu Đào sau khi thấy cái xác cũng sợ hãi không kém. Nghĩa Bắc sau khi thấy cái xác liền cho người khiêng về huyện nha để chính bản thân cùng khám nghiệm lại tử thi.
Ngưu Đào nghe vậy sắc mặt liền biến hóa, lão thương gia họ Đào nghe vậy cũng sợ hãi rồi!
Nhưng có vẻ liều thuốc này còn quá nhẹ nhàng đối với những kẻ đã làm việc ác quen tay kia….
Đào Duy bị cho là có liên quan tới vụ án được đưa về huyện nha, hai tên còn lại là Nhu Giai và Minh Kiên cũng bị triệu tới. Ngay cả Tiểu Lâm là nhân chứng theo lời mọi người kể cũng được đưa tới, dưới công đường tiếng hô vang bắt đầu.
Người của Nghĩa Bắc đại nhân vẫn đang khám nghiệm tử thi, còn đại nhân sẽ ra bắt đầu lấy lời khai.
– Vương Khôn, ngươi hãy thuật lại toàn bộ vụ án cho tất cả mọi người cùng nghe!
Vương thúc nghe vậy vội vã kể lại toàn bộ sự việc, ba tên kia từ đấu chí cuối đều tỏ ra bộ mặt hời hợt không quá bận tâm. Chờ tới khi Lão Vương nói xong Ngưu Đào liền lên tiếng.
– Đại nhân, tiểu nhân thật sự bị oan! Lúc đó trời đã tối, đám tiểu nhân thì say chỉ muốn quay lại phủ để nghỉ ngơi chưa từng gặp qua nữ nhi của Vương thúc đây! Chưa kể lúc đó trời đã tối, chắc gì Tiểu Lâm đã nhìn đúng, hơn nữa nếu thật sự có chuyện như vậy sao Tiểu Lâm không vào can?