Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt

Chương 19



Buổi sáng thứ Năm, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần, Ibrahim vẫn đi làm. Ông không thể đối diện với việc cả ngày trời ngồi ở nhà, lo lắng một cách vô vọng về Sabria.

Ông ngạc nhiên khi thấy Majdi và Daher trong phòng khám nghiệm pháp y. Daher mặc quần jeans và áo phông chứ không phải bộ vét thường ngày. Anh ta đang ngồi bên chiếc bàn cạnh Majdi nhắn tin cho ai đó.

Điện thoại của Ibrahim rung và ông lấy máy ra khỏi túi quần. Daher đã nhắn tin cho ông. Anh ta nhắn là: Majdi đã phát hiện ra điều gì đó.

“Sao nhanh thế!” Daher nói khi anh ta nhìn thấy Ibrahim. Anh ta đứng dậy, trông có vẻ hơi ngượng ngùng khi bị bắt gặp trong bộ quần áo thường nhật. Nó gợi cho Ibrahim nhớ rằng anh ta vẫn còn trẻ biết bao.

“Anh phát hiện được điều gì vậy?” Ông hỏi.

Majdi đứng lên và ra hiệu về phía màn hình máy tính. “Chúng tôi đã nhận diện được các nạn nhân khác, những người có bàn tay được chôn ở khu mộ.” Anh ta nói. “Tên cô ta là May Lozano. Cô ta hai mươi lăm tuổi. Cô ta mất tích khoảng một năm trước.”

“Rất tốt.” Ibrahim nói. “Tại sao việc nhận diện người này lại lâu hơn so với Cortez đến vậy?”

“Tôi đã phải thực hiện bằng một phương pháp lạc hậu hơn, so sánh dấu vân tay của cô ta với một đống hồ sơ những người giúp việc mất tích nhận được từ lãnh sự quán bằng cách thủ công.”

“Thế thì phải mất nhiều công sức lắm.” Daher nói.

“Tôi đã thu hẹp được phạm vi tìm kiếm dựa vào báo cáo của Adara về việc May Lozano đã chết khoảng một năm trước. Cô ta là nạn nhân áp chót, và là nạn nhân duy nhất chúng ta tìm được cả hai bàn tay.”

“Rất tốt.” Ibrahim nói. “Có phải cô ta làm giúp việc ở đây không?”

“Vâng. Cô ta sống trong một gia đình ở Jeddah. Đó là thông tin trong báo cáo.”

Ibrahim đến nói chuyện với chủ nhà của Lozano. Cũng như Cortez, Lozano được thuê ở Manila, nhưng cô làm giúp việc ở Jeddah được năm năm rồi. Khi cô mất tích, chủ nhà đã có tường trình về người mất tích và cảnh sát đã theo sát vấn đề này. Theo như bản tường trình đó, các bạn của cô cho biết rằng mặc dù Lozano rất nhớ gia đình ở Philippines nhưng cô rất hạnh phúc khi sống ở Jeddah. Gia đình thuê cô đã trả đủ phí môi giới và cô được nhận một mức lương thỏa đáng. Họ đối xử tốt với cô.

Còn theo phía gia đình đó, cô không chạy trốn; cô yêu quý họ như chính gia đình của mình. Bọn họ đã quẫn trí khi cô biến mất. Chuyện xảy ra vào sinh nhật của cô – họ đã dự định đưa cô đến Jollibee, nhà hàng mà cô ưa thích – và họ nghi ngờ có trò xấu xa nào đó, mặc dù họ không biết ai đã bắt cóc Lozano. Cô không có kẻ thù nào, ngay cả ở Philippines cũng không. Họ thông báo với cảnh sát và đại sứ quán về việc cô biến mất, nhưng không ai tìm được cô.

Ibrahim phát hiện ra rằng họ nhận ra Lozano bị mất tích gần như ngay lập tức. Cô đã rời nhà lúc 5h15 chiều để tới Jollibee gặp một người bạn. Quãng đường đi bộ từ nhà đến nhà hàng đó chỉ qua sáu tòa nhà trên phố al-Khalidiya. Đáng lẽ cô phải gặp người bạn Mary của mình vào lúc 5h30. Bọn họ định sẽ nói chuyện một lúc trước khi gia đình chủ nhà đến lúc sáu giờ. Nhưng khi gia đình đó đến nhà hàng, họ nhận ra Lozano không có ở đó. Bạn cô vẫn đang ngồi chờ.

Ibrahim và Daher tự mình đi bộ qua sáu tòa nhà này.

“Tôi đoán là cô ta không đi taxi.” Daher nói.

Nhà hàng đó được sơn màu sặc sỡ, một kiểu biến thể của McDonald’s, với một chú ong và một hũ mật ong rất lớn bằng nhựa ngay trước cửa.

Không có nhân viên nào trong tòa nhà này làm việc nhiều hơn vài tháng, ngoại trừ người quản lý tên là Arnel, người vẫn nhớ vụ mất tích của May. Anh ta là một người châu Á ngoài ba mươi tuổi có ngoại hình sáng sủa, mặc áo màu xanh dương nhạt và quần Âu màu đen. Sợi dây đỏ quanh cổ anh ta treo tấm thẻ tên. Nếu anh ta bỏ chiếc mũ lưỡi trai kiểu bóng chày màu xanh dương, có vẻ như là một phần của bộ đồng phục đó ra thì có lẽ sẽ bị nhầm tưởng là bác sĩ thực tập hoặc một chuyên gia nào đấy.

“Vâng.” Anh ta nói với vẻ buồn bã vì kỷ niệm đó. “Gia đình đó đã đến tìm cô ấy. Bạn cô ấy đã ở đây chờ. Chúng tôi có biết May. Cô ấy nhiều lần đến đây cùng với gia đình chủ nhà. Chuyện thật kinh khủng. Cô ấy không phải kiểu người giúp việc bỏ trốn đâu.”

“Anh nghĩ là cô ấy đã bỏ trốn sao?” Ibrahim hỏi.

“Đó là những gì người ta vẫn đồn đoán. Những phụ nữ này đôi khi bị ngược đãi.”

“Trông cô ấy có vẻ gì là bị ngược đãi không?”

Anh ta lắc đầu.

“Anh có thể cho tôi biết tối hôm đó anh thấy điều gì khác thường không? Bất cứ điều gì ngoài kia, hoặc trên phố? Có ai đó trông kỳ quặc không?”

“Có, có một việc. Sau đấy tôi có kể với cảnh sát, nhưng họ không cho đó là điều quan trọng. Có một phụ nữ khi băng qua đường thì bị ngất. Cô ta đã được đội Trăng lưỡi liềm Đỏ đưa đi. Cảnh sát nói họ sẽ kiểm tra lại nhưng tôi không bao giờ nghe gì về chuyện đó nữa.”

“Có khả năng người phụ nữ đó chính là May không?”

Arnel nhún vai. “Thường rất khó nhìn ra ngoài qua cửa sổ đằng trước, và chuyện xảy ra ở ngay phía dưới tòa nhà. Một nhân viên của tôi ở ngoài và anh ta đã chứng kiến việc đó. Tôi không nhìn rõ người phụ nữ đó. Tôi chạy ra ngoài và trông thấy người đàn ông kia đưa cô ta vào băng sau xe. Sau đó chiếc xe lao đi rất nhanh.”

Họ cảm ơn anh ta và bưóc ra phố.

“Sẽ mất thời gian để tìm lại người bạn của cô ta.” Daher vừa nói vừa lật mở tập giấy ghi chép của mình. “Họ nói cô ta đã rời khỏi nước mình rồi.”

Ibrahim nhìn dọc con phố, cố hình dung một chiếc xe cấp cứu ở đó. Nó hẳn phải đỗ sát một chiếc xe khác khiến một chiều giao thông phải ngừng lại.

“Ông đang nghĩ gì vậy?” Daher hỏi.

“Hung thủ có thể đã dùng taxi để bắt cóc các nạn nhân của hắn, nhưng hắn cũng có thể dùng xe cứu thương chứ.”

Daher phùng má. “Vâng, tôi cho là vậy. Nhưng như vậy thì hắn là người duy nhất đưa các nạn nhân bị thương lên xe hay sao?”

“Có thể chính hắn làm họ bị thương.” Ibrahim nói. “Việc này không thể không có khả năng xảy ra. Hắn đến từ phía sau họ, kiểu như một tên cướp. Dí súng vào lưng họ, nói rằng nếu kêu thì hắn sẽ bắn. Hắn tiêm vào người họ thứ gì đó khiến họ không thể phản kháng. Họ gục ngã vào vòng tay hắn, và hắn đưa họ vào xe. Đến khi mọi người nhận ra – tức là khi người phụ nữ đó bị ngã – họ không nghĩ có gì không ổn khi nhân viên y tế bế một người phụ nữ vào xe cứu thương. Có thể họ lo lắng cho cô ta, nhưng họ sẽ chỉ nhìn cô ta chứ không để ý đến hung thủ.”

Daher gật đầu. “Vâng, điều đó có lý.”

“Nhưng anh không có vẻ bị thuyết phục lắm.”

“Thực ra thì…”

“Cứ nói.”

Tôi chỉ cho rằng sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu hắn giả làm lái xe taxi. Hắn sẽ không phải mạo hiểm với việc một phụ nữ la hét cầu cứu hoặc ai đó chú ý đến hắn.”

Ibrahim gật đầu. “Có thể anh đúng, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên lưu tâm đến giả thuyết về nhân viên y tế.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.