Katya mệt mỏi kinh khủng. Ba tiếng ngủ đêm và thậm còn chập chờn vì lo lắng. Khi cô đi ngủ, đó không phải là nghỉ ngơi, chỉ có không gian tối đen mà trong đó nỗi sợ hãi của cô được phép sinh sôi nảy nở. Cô dậy trước lễ cầu nguyện đầu tiên và uống cà phê với Ayman trong xe trong khi họ đang kẹt tắc giữa dòng xe cộ trên đường, nghẹt thở vì những làn khói của chiếc xe tải chạy dầu diesel mà họ có vẻ không thể vượt qua được. Cô thấy biết ơn vì cậu đã im lặng.
Katya đang ngồi bên bàn làm việc lặng lẽ nhìn chăm chăm vào máy tính thì Zainab bước vào. Sếp của cô là một phụ nữ khắt khe và đời hỏi cao, một kiểu phụ nữ không bao giờ che mặt ở nơi làm việc. Những phụ nữ khác trong phòng thí nghiệm thỉnh thoảng lại thầm thì rằng vói một khuôn mặt như vậy, chồng bà ta không phải lo lắng sẽ có người đàn ông khác đưa bà ta đi mất. Katya không thích sự thực là bọn họ có lẽ đã nói đúng. Sáng nay, thái độ của bà ta có vẻ khó chịu hơn bình thường, cái trán vốn đã dô nay còn nhăn lại đến mức đôi mắt nhỏ xíu của bà ta gần như mất hút giữa những nếp nhăn.
Hai đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của Katya vừa đến, vừa treo túi xách phía trong cùng căn phòng rộng rãi vừa trao đổi về công việc. Zainab tiến về phía bàn làm việc của Katya.
“Cục đang cắt giảm ngân sách.” Bà ta nói rất khẽ khàng. “Và tôi e rằng họ sắp phải để cô ra đi.”
Katya nhìn bà ta chăm chăm. Cô thấy khó mà tiếp nhận được thông tin này.
“Tôi đã cố thuyết phục bọn họ để việc này chỉ là tạm thời, nên nó sẽ chỉ là một sự đình chỉ công việc…”
“Tại sao chứ?” Katya hỏi lại với giọng giận dữ hơn mức cô nghĩ.
“Chỉ là đến khi cân đối lại ngân sách thôi.”
“Thật lố bịch.” Katya nói. Đôi tay cô lạnh ngắt và cô có thể nghe thấy giọng mình đang run rẩy. Cô cảm thấy bên trong mình đang tê dại vì tất cả những chuyện này, nhưng cơ thể cô đang phản ứng lại. “Tôi là nhà nghiên cứu bệnh học chính của phòng thí nghiệm này. Tôi đã có thâm niên. Bọn họ định sa thải tất cả mọi người hay sao chứ?”
Zainab cau mày nhìn cô. Làm ơn đừng buộc tôi phải khiển trách cô. “Như tôi đã nói, chỉ là cho đến khi ngân sách được cân đối lại. Mong cô không nhìn nhận nó dưới góc độ cá nhân.”
Nhưng đó là vấn đề cá nhân. Vô cùng cá nhân. Cô nhìn Zainab, nghe bà ta đề cập cụ thể về việc chuyền giao khôi lượng công việc. Cuộc trao đổi vẫn đang tiếp diễn ở phía cuối phòng cho thấy là các đồng nghiệp của cô không nghe lỏm được điều gì. Nhưng Katya chắc chắn là bọn họ đã nhận ra nét mặt cô. Cô đứng lên, lao qua Zainab, rồi bỏ đi.
Giậm chân bước ngoài hàng lang. Vào phòng vệ sinh nữ. Không có khăn giấy. Cô lau mặt bằng vạt áo choàng và đi thẳng đến văn phòng của Chánh Riyadh. Cửa đóng, đèn tắt. Ngay cả bàn thư ký của ông ta cũng trống không. Có lẽ vẫn còn quá sớm, nhưng toà nhà đã náo nhiệt bởi tiếng nói cười và tiếng chuông thang máy. Cô đi thẳng xuống tầng một để tìm Majdi. Bước ra khỏi thang máy, cô đâm sầm vào Adara.
“Cậu đây rồi.” Adara nói. “Mình đã nghe về việc đình chỉ công tác.” Cô kéo Katya vào một góc khuất cạnh đài phun nước. “Abu-Musa đã nói với mình.”
“Làm sao ông ta biết?” Katya hỏi. Cô nhận ra giọng mình có vẻ khinh bỉ, nhưng cô không quan tâm.
“Mình không biết, nhưng ông ta đã cảnh báo mình. Nếu mình không giữ chừng mực như ông ta đặt ra, mình có thể là người kế tiếp.”
“Lão khốn.”
Adara rướn một bên lông mày. Dĩ nhiên. “Mình ngờ là chuyện này không phải do Chánh Riyadh đâu. Có khả năng đó là Mu’tazz. Ông ta biết về việc cậu có liên quan đến vụ ngoại tình của Zahrani và sa thải cậu, một cách phải phép, vì cách hành xử không đúng mực đó.”
“Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.” Katya nói.
Adara liếc nhìn dọc theo hành lang về phía phòng làm việc của Mu’tazz. Cửa đóng nhưng có ánh sáng hắt ra từ bên trong. “Hãy mặc áo choàng vào đi.” Cô nói.
Katya đẩy cô ra. Bước rầm rập dọc theo hành lang. Cô không khoác áo trùm lên và cô không thèm gõ cửa nữa. Cô chỉ đẩy nó mở và bước vào.
Mu’tazz đang ngồi bên bàn làm việc viết báo cáo bằng một chiếc bút dài, thanh nhã. Mức độ chăm chú, điệu bộ câẩn trọng, và niềm vui thích rõ ràng của ông ta đối với công việc, tất cả đều sụp đổ ngay khi ông ta ngước lên và nhìn thấy Katya. Ông ta đặt bút xuống.
“Tôi muốn biết tại sao tôi bị đình chỉ công tác.” Cô nói.
“Cô sẽ phải nói chuyện với Chánh Riyadh.” Ông ta đáp. Giọng đều đều. Ánh mắt ông ta chăm chú nhìn cô.
“Không.” Cô đáp. “Ông ấy không ở đây và tôi muốn biết ngay bây giờ. Đây là việc của ông.”
Ông ta chớp mắt và nhìn xuống bàn làm việc. “Chúng tôi hiểu rằng cô đã vượt quá giới hạn của mình.” Ông ta nói. “Và cô không thực hiện công việc mà thực tế cô được thuê để làm.”
“Thật vớ vẩn.”
Ông ta cười nhạt.
“Chính tôi là người đã phát hiện ra quy luật đầu tiên.” Cô nói. “Chính tôi là người đã rà soát tất cả các hồ sơ, cả ngày và đêm, đêể tìm ra một quy luật khác. Tôi đã khám phá ra vụ Osiris trong khi ông không hề nói gì với Thanh tra Zahrani, và hiện giờ tôi tin hai vụ án đó có liên quan với nhau.”
Thái độ tử tế của ông ta bắt đầu biến mất. Katya giải thích về mối liên hệ với “Câu chuyện ba quả táo”.
“Tôi không cho rằng tên giết người của vụ Thiên sứ là kẻ đã giết người phụ nữ trong chiếc hộp đó.” Cô nói. “Nhưng có thể hắn đã phân tán các bộ phận cơ thể của cô ta khắp thành phố theo hình lục giác. Hắn được giáo dục đủ tốt để nhận ra câu chuyện này trong cuốn sách bị cấm, và một thời điểm nào đấy sau đó, hắn đã quyết định tạo nên hai quả táo nữa để phù hợp với câu chuyện trên. Không quá khó khăn để giới hạn các đối tượng bị tình nghi đã ở trên thuyền cùng Đại tá Sa’ud ngày hôm đó. Tôi biết ông đã thẩm vấn họ rồi.”
“Lần trước tôi đã kiểm tra rồi.” Mu’tazz lạnh lùng nói. “Cô không phải là điều tra viên.”
“Tôi muốn có thêm chút thời gian nữa đề rà soát lại các hồ sơ.” Cô nói tiếp. “Tôi muốn tìm xem có hình lục giác thứ ba nào về những vụ giết người trong thành phố nữa hay không. Hiện giờ một phần công việc đang được thực hiện rồi, và những hồ sơ đó là manh mối duy nhất của chúng ta. Tôi cho rằng việc khám phá ra quy luật này là cơ hội tốt nhất để tìm được Amina al-Fouad.”
“Tôi lấy làm tiếc.” Mu’tazz vừa nói vừa cầm bút lên. “Cô sẽ phải nói chuyện với Chánh Riyadh thôi.”
“Tôi sẽ không rời khỏi đây cho đến khi chúng ta tóm được hung thủ.”
Cái vẻ mặt đó của ông ta là gì vậy nhỉ? Vẻ ấn tượng miễn cưỡng sao? Với vẻ lấm lét như một con mèo, ông ta nói. “Cô có hai ngày để dọn đồ.”
Katya lên tầng trên với cảm giác tức nghẹn trong lồng ngực đến run người. Cô lánh mình vào phòng vệ sinh nữ và khóa cửa lại. Cô ngồi trên bệ toilet, nó tự động xả nước mỗi khi cô cử động, và úp mặt vào lòng bàn tay. Hít thở nào.
Cơn đau đầu ập đên như búa bổ. Cô đến bên bồn rửa và té nước lên mặt lấy áo choàng lau mặt rồi giậm chân bước ra ngoài hành lang. Cô trở lại phòng thí nghiệm, ngồi vào bàn làm việc của mình. Mở báo cáo trên máy tính. Nhìn chăm chú vào màn hình. Phải mất vài phút cô mới quyết định dứt khoát, nhưng khi đã quyết định xong, cô vơ ngay lấy quai túi xách rồi sải bước ra khỏi phòng.