Vượt Lên Hàng Đầu

Chương 10



Simon tỉnh giấc vào buổi sáng thứ sáu sau cuộc bầu cử và anh cảm thấy vừa mệt vừa phấn khởi. Anh nằm trên giường, cố tưởng tượng xem giờ đây những vị Bộ trưởng thuộc đảng Lao động, những người mà chỉ mới hôm qua thôi nghĩ rằng họ sẽ quay về các bộ của mình, sẽ có cảm giác như thế nào.

Elizabeth cựa mình thở nhẹ trong giấc ngủ và trở mình. Simon ngắm nhìn vợ. Trong suốt bốn năm lấy nhau, sức hấp dẫn của cô đối với anh không hề giảm sút, và anh vẫn thích thú ngắm nhìn cô trong giấc ngủ. Mái tóc dài, óng ả xuôi xuống vai và thân mình mảnh mai, rắn chắc của cô mềm mại hiện ra dưới chiếc váy ngủ bằng lụa. Anh khẽ đập vào lưng cô và nhìn cô từ từ thức dậy. Cuối cùng thì cô đã tỉnh giấc quay lại, anh ôm lấy cô.

– Em ngưỡng mộ sức hoạt động của anh. – Cô nói – Nếu anh vẫn còn khỏe mạnh sau ba tuần lê thê ấy thì em cũng không thể nào kêu ca về chứng đau đầu của mình. Anh âu yếm hôn cô, cảm thấy vui sướng với giây phút riêng tư giữa sự rồ dại của cuộc bầu cử và sự mong mỏi ở văn phòng. Sẽ chẳng có cử chi nào làm gián đoạn giây phút thú vị hiếm có này.

– Ba ơi, – một giọng nói vang lên, Simon quay lại tức thì nhìn thấy Peter đứng ở cửa. – Con đói.

Khi họ ngồi trên xe trở về London, Elizabeth hỏi: ” Anh nghĩ là ông ấy sẽ đề nghị với anh vị trí như thế nào?”

– Anh chẳng dám dự đoán gì đâu. – Simon nói. – Nhưng anh cứ hy vọng đó là chức Thứ trưởng bộ Môi trường.

– Nhưng anh vẫn chưa chắc có được đề nghị công việc hay sao?

– Chưa đâu. Chẳng ai biết được một vị Thủ tướng mới phải xem xét những thay đổi và phải đương đầu với những áp lực như thế nào đâu.

– Như thế nào cơ? – Elizabeth hỏi.

– Phe cánh tả, cánh hữu trong Đảng, vùng bắc và vùng nam của đất nước – nơi vô số các món nợ cần phải trả cho những người có thể tuyên bố rằng họ đã đóng vai trò lớn trong việc đưa ông ấy lên số mười”.

– Anh muốn nói là ông ấy có thể loại anh hay sao?

– Ồ, đúng thế. Nhưng anh sẽ khùng lên nếu ông ta làm như vậy.

– Anh đã làm được gì trong việc này?

– Không được gì. Người ta hoàn toàn không làm được gì cả, và mọi nghị sĩ ở hàng ghế sau đều rõ chuyện này. Quyền lực bảo trợ của Thủ tướng là hoàn toàn.

– Sự việc sẽ không giống thế đâu, anh yêu, nếu anh cứ tiếp tục lái nhầm vào cái hẻm này.

Raymond sửng sốt: Anh không sao tin được là cuộc trưng cầu ý kiến lại sai lệch đến vậy. Anh không thổ lộ với Joyce rằng anh đã hy vọng thắng lợi của đảng Lao động sẽ đưa anh trở lại hàng ghế đầu, sau khi đã mòn mỏi ở những hàng ghế sau trong cái thời gian tưởng chừng tẻ nhạt ấy.

– Không sao đâu, – anh nói với vợ, – chỉ việc làm lại từ quán bar thôi. Bọn anh có thể phải dừng làm việc ở văn phòng trong một thời gian dài.

– Liệu có chắc chừng ấy việc không đủ để làm cho anh suốt ngày bận bịu không?

– Anh cần phải thực tế khi xem xét tương lai.

– Có thể họ sẽ mời anh giữ một chức dự bị nào đó chăng?

– Không đâu, lúc nào ở văn phòng đảng Đối lập cũng có quá ít việc, mà trong mọi trường hợp họ luôn để những người có khả năng hùng biện như Jamie Sinclair đứng đầu. Tất cả những gì anh có thể làm là ngồi và chờ đến cuộc bầu cử khác.

Raymond băn khoăn không biết làm thế nào để bộc lộ những ý nghĩ thực sự của mình và cố gắng nói với giọng bình thường, “Có lẽ đã đến lúc chúng ta nên xem xét việc mua nhà ở khu vực bầu cử”.

– Sao lại như vậy? – Joyce ngạc nhiên hỏi. “Việc này có nghĩa chúng ta sẽ tiêu tốn một cách không cần thiết, mà ngôi nhà của cha mẹ anh có hư hỏng gì đâu. Với lại, trong mọi trường hợp, liệu cha mẹ có phật lòng không?

– Mối quan tâm đầu tiên cần phải dành cho các cử tri của anh và đây sẽ là dịp để chứng minh sự cam kết lâu dài. Đương nhiên, cha mẹ anh sẽ hiểu.

– Nhưng chúng ta sẽ phải chi phí cho cả hai cái nhà.

– Khi ấy chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều để mà suy ngẫm so với khi anh làm việc trong Chính phủ, vả lại chính em cũng muốn sống ở Leeds đấy thôi. Sau khi anh đi xem xét một vòng, sao em không ở lại Leeds, liên hệ với một vài Đại lý nhà đất và xem tình hình thị trường thế nào?

– Được thôi, nếu đó là điều anh mong muốn, – Joyce nói – Em sẽ bắt đầu từ tuần sau.

Raymond cảm thấy hài lòng khi thấy Joyce bắt đầu thích thú với ý tưởng này.

Charles và Fiona nghỉ ngơi yên tĩnh một tuần tại ngôi nhà nhỏ của họ ở Sussex. Charles vừa làm vườn vừa cố giỏng tai lên chờ nghe điện thoại reo. Fiona bắt đầu nhận ra sự bồn chồn của anh khi nhìn qua cửa sổ và thấy cây phi yến đẹp nhất của mình đã bị coi như cỏ dại.

Cuối cùng Charles ngừng công việc cắt cỏ lại, vào nhà và bật ti vi thấy Maudling, Macleod, Thatcher và Carrington đang bước vào Tòa nhà số 10 ở phố Downing, vẻ mặt của bọn họ đều suy tư nên không có lấy một nụ cười. Việc bổ nhiệm những vị trí cao cấp đã kết thúc. Nội các đã được hình thành. Tân Thủ tướng của đảng Bảo thủ bước ra khỏi xe, vẫy tay chào đám đông rồi chui nhanh vào xe và đi mất. Liệu Heath có nhớ đến người đã tổ chức cuộc bầu cử của các cử tri trẻ tuổi cho ông ta ngay trước khi trở thành lãnh đạo của Đảng không?

– Anh định bao giờ trở lại quảng trường Eaton?

Fiona hỏi vọng từ bếp.

– Còn tùy đã.

– Tùy cái gì kia?

– Tùy xem điện thoại có reo không?

Simon đặt ống nghe xuống và ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi. Anh đã dành bao nhiêu thời gian cho công việc về môi trường, vậy mà Thủ tướng lại đề nghị vị trí đó cho một người khác. Anh đã để vô tuyến bật suốt ngày nhưng chẳng biết đấy là ai, chỉ biết rằng những thành viên còn lại của bộ Môi trường vẫn ở nguyên vị trí của mình.

– Tại sao mình lại lo lắng kia chứ? – Simon nói lớn – Tất cả mọi chuyện đều là trò hề.

– Anh nói cái gì kia? – Elizabeth hỏi khi cô bước vào phòng.

Chuông điện thoại reo. Đó là Bộ trưởng các vấn đề trong nước, mới được bổ nhiệm – Reginald Maudling.

– Simon phải không?

– Regie, xin hết sức chúc mừng ông nhân dịp nhận chức – không phải là một sự ngạc nhiên lớn đấy chứ.

– Đấy là lý do mà tôi gọi điện để nói với anh đây, Simon ạ. Anh có muốn tham gia vào Bộ của tôi với vị trí Thứ trưởng không?

– Vâng – tôi rất sung sướng được làm việc cùng bộ với ông.

– Ơn Chúa, – Maudling nói. – Tôi phải mất thời gian chết tiệt để thuyết phục Ted Heath rằng anh sẽ được giải phóng khỏi bộ Môi trường.

Simon quay lại nói với vợ mình tin mới đó.

– Anh không nghĩ là có cái gì có thể làm cho anh vui thích hơn.

– Anh cuộc chứ?

Simon nhìn Elizabeth với vẻ mặt hết sức băn khoăn.

– Ồ, thật tội nghiệp, anh chậm hiểu thế. – Elizabeth nói rồi đập nhẹ vào bụng mình.

– Chúng mình sắp có đứa con thứ hai.

Khi trở lại văn phòng Luật ở London, Raymond cho nhân viên văn phòng của mình biết rằng anh muốn vùi đầu vào công việc. Trong bữa trưa cùng với người đứng đầu nhóm đối tác, ngài Nigel Hartwell, anh nói với ông ta có vẻ như đảng Lao động sẽ không được tham gia lại vào Nghị viện trong thời gian dài.

– Anh mới ở nghị viện có năm năm, Raymond, và mới có ba mươi sáu tuổi, anh không nên coi mình như một cựu chiến binh.

– Tôi không hiểu – Raymond nói, giọng anh không đặc biệt bi quan.

– Ồ, anh không cần phải lo lắng về những chuyện nhất thời ấy. Các hãng luật đã liên tục gọi đến từ lúc họ biết anh trở về làm việc lâu dài.

Raymond bắt đầu cảm thấy nhẹ lòng. Joyce gọi điện sau bữa trưa, báo tin là cô chưa tìm được ngôi nhà thích hợp, nhưng hãng nhà đất đã thuyết phục rằng có hy vọng vào mùa thu.

– Vậy thì, em cứ tiếp tục tìm kiếm, – Raymond nói.

– Anh đừng lo, em sẽ tiếp tục, – Joyce đáp, giọng cô vang lên như thể cô thích thú với nhiệm vụ ấy.

– Nếu tìm được cái gì đó, có thể chúng ta nên nghĩ đến chuyện gia đình, – cô thử nói thêm.

– Có thể – Raymond đáp cụt lủn.

Cuối cùng, Charles nhận được một cú điện thoại vào tối thứ hai, không phải từ số 10 phố Downing mà từ số 12, Văn phòng của Trưởng ban Tổ chức Nghị viện. Ngài Trưởng ban gọi điện hỏi rằng ông hy vọng Charles sẽ sẵn lòng tham gia ở vị trí giám sát của nhân viên Văn phòng Tổ chức. Cảm thấy sự thất vọng trong giọng nói của Charles, ông ta nói thêm:

– Tạm thời như vậy đã.

– Tạm thời như vậy, Charles lặp lại và dập máy xuống.

– Ít ra anh vẫn là thành viên trong Chính phủ. Anh không bị bỏ rơi. Mọi người sẽ đến rồi đi trong năm năm tới và nhất định anh sẽ được thời gian ủng hộ, – Fiona nói đầy nhiệt huyết.

Charles phải đồng ý với vợ, nhưng điều đó không làm giảm bớt sự thất vọng của anh. Tuy nhiên, trở lại Hạ viện như một thành viên trong Chính phủ hóa ra còn nhiều hơn sự bù đắp mà anh vẫn nghĩ.

Vảo buổi sáng tháng Mười một ấy, Nữ hoàng Elizabeth đến Thượng viện bằng cỗ xe ngựa vùng Ailen dành riêng cho nghi lễ. Đoàn kỵ binh Hoàng gia tháp tùng Nữ hoàng đi sau đoàn diễu hành gồm những cỗ xe ngựa nghi lễ nhỏ hơn chở vương miện của Vua Edward cùng với những đồ lễ phục khác của Hoàng gia. Charles vẫn còn nhớ cảnh đứng xem buổi lễ trên phố ngày anh chỉ là cậu bé con. Giờ đây, anh đang tham gia vào buổi lễ ấy. Khi tới Thượng viện, Nữ hoàng được Quan Chưởng ấn 1 hộ tống đi qua Cổng của Quốc vương vào phòng Quần áo nơi các thị tì bắt đầu chuẩn bị cho bà để dự buổi lễ.

Vào giờ đã định, ông Chủ tịch Nghị viện trong bộ quần áo quý tộc, chiếc áo choàng Sa tanh Đa mát đen có thêu kim tuyến vàng từ ghế của mình bước xuống. Theo truyền thống ông đi đầu đoàn diễu hành từ Hạ viện tới Thượng viện. Theo sau là thư ký của Nghị viện và viên hạ sĩ tùy tùng mang cây trượng theo nghi lễ, rồi đến Thủ tướng cùng đi với người đứng đầu đảng Đối lập, tiếp nữa là các nghị sĩ của hàng ghế đầu chen chúc nhau vào hậu đường của Thượng viện.

Các Thượng nghị sĩ đứng chờ ở Thượng viện, họ mặc áo choàng không tay có cổ lông chồn, trông họ có chút gì đó giống Draculas nhân từ, cùng đi với các phu nhân lấp lánh trong những chiếc mũ tiara dát kim cương và váy dài lễ phục. Nữ hoàng đã ngồi lên ngai vàng. Bà mặc chiếc áo choàng của Hoàng đế, đội chiếc vương miện của vua Edward III trên đầu. Bà đợi cho đoàn diễu hành vào hết gian phòng và mọi người yên lặng.

Quan Chưởng ấn bước lên phía trước rồi quỳ một chân xuống, dâng lên Nữ hoàng một tài liệu đã được in. Đó là bài phát biểu do Chính phủ đương thời thảo, mặc dù Nữ hoàng đã đọc hết bản thảo của nó từ đêm hôm trước, bà không hề đóng góp ý kiến riêng của mình vào nội dung, bởi vai trò của Nữ hoàng chỉ mang tính chất lễ nghi trong dịp này. Bà nhìn xuống thần dân của mình rồi bắt đầu đọc.

Charles Hampton đứng phía sau đám đông chen chúc nhau, nhưng với chiều cao của mình, chẳng khó khăn gì anh đã theo dõi được toàn bộ buổi lễ. Anh có thể nhìn thấy cha mình, Bá tước Bridgewater, gật gật đầu suốt thời gian Nữ hoàng đọc đọc bài phát biểu, trong đó đề cập không thêm không bớt những điều mà những người thuộc phe Bảo thủ hứa hẹn trong chiến dịch bầu cử. Cũng giống như mọi người của Hạ nghị viện, Charles nhẩm tính số lượng đạo luật có thể sẽ được đệ trình trong những tháng năm sắp tới và nhanh chóng nhận ra Văn phòng Tổ chức của Quốc hội sẽ bận rộn về những cuộc họp. Khi Nữ hoàng kết thúc bài phát biểu, Charles nhìn cha mình một lần nữa, lúc này trông ông có bộ mặt buồn ngủ. Charles cảm thấy khiếp hãi biết mấy, cái giây phút khi anh sẽ đứng ở đó nhìn người anh trai Rupert trong chiếc áo choàng có cổ lông chồn. Sự đền bù duy nhất sẽ đến nếu như anh sinh được con trai để một ngày nào đó thừa kế tước vị ấy, bởi vì rõ ràng giờ đây Rupert sẽ không bao giờ lập gia đình. Không phải là anh và Fiona không cố gắng. Anh bắt đầu băn khoăn liệu việc đề nghị Fiona đi khám chuyên gia có đúng lúc không. Anh cảm thấy khủng khiếp khi biết rằng cô không thể sinh con.

Thậm chí việc sinh người thừa kế cũng vẫn chưa đủ nếu như những gì mà anh đạt được chỉ là nhân viên cấp dưới của phòng Tổ chức trong Nghị viện. Điều này làm anh thêm quyết tâm hơn bao giờ hết rằng anh xứng đáng với sự thăng tiến.

Bài diễn văn đã kết thúc, Nữ hoàng rời khỏi Thượng viên, theo sau là ông hoàng Philip, hoàng tử Charles và đoàn trompet.

Kể từ ngày đầu được bổ nhiệm vào tháng Sáu, Simon thích thú với tất cả mọi mặt trong công việc ở Văn phòng Nội sự. Vào thời gian mà Nữ hoàng phát biểu trong tháng Mười một, thì anh đã sẵn sàng đại diện cho Bộ của mình trong Hạ viện, mặc dù việc bổ nhiệm Jamie Sinclair giữ chức dự bị tương đương sẽ chứng tỏ rằng anh chẳng bao giờ được thanh thản hoàn toàn.

Khi hệ thống điều hành của đảng Bảo thủ hình thành, cả hai người nhanh chóng đối đầu nhau về một số vấn đề. Tuy nhiên, trong hội nghị không chính thức từ phía sau ghế của ông Chủ tịch Nghị viện, Simon và Jamie Sinclair vẫn thường thảo luận một cách hài hước về những vấn đề mà họ đã đọ kiếm với nhau. Các thành viên phe Đối lập vẫn thường lợi dụng cơ hội vượt khỏi tầm mắt của đám nhà báo ấy, nhưng cứ mỗi lần cả hai trở về với hòm thư nêu ý kiến thì họ lại lao vào nhau, người nọ tìm kiếm điểm yếu trong lý lẽ của người kia. Khi tên của Kerslake hoặc Sinclair được yết trên những chiếc máy treo tường kiểu cổ rằng một trong hai người đứng lên phát biểu thì các nghị sĩ đổ dồn vào hội trường.

Có một vấn đề mà họ hoàn toàn thống nhất với nhau. Kể từ tháng Tám năm 1969, lần đầu tiên quân đội được gửi tới Bắc Ireland, Quốc hội lại chứng kiến một trong những cuộc đọ sức gay go thường kỳ về vấn đề Ireland. Tháng Hai năm 1971, Nghị viện dành hẳn một ngày làm việc để nghe ý kiến của các nghị sĩ với nỗ lực không ngừng nhằm tìm giải pháp cho mâu thuẫn ngày càng tăng giữa những người Tin lành cực đoan và tổ chức IRA. Bản kiến nghị đưa ra trước quốc hội là cho phép đổi mới lực lượng khẩn cấp trong vùng.

Simon rời khỏi chỗ ở hàng ghế đầu, đọc diễn văn khai mạc cho Chính phủ, khi kết thúc, anh ngạc nhiên thấy các nghị sĩ ra khỏi hội trường.

Việc những người phát ngôn thuộc hàng ghế đầu cho hai phe của Nghị viện vẫn ngồi lại, trong khi các nghị sĩ thuộc hàng ghế sau tham gia tranh luận được coi là có chiến thuật. Một số nghị sĩ bắt đầu phát biểu nhận xét, một giờ sau Simon vẫn chưa trở về chỗ. Cuối cùng anh cũng đến nơi nhưng chỉ ở lại đó có hai mươi phút rồi bước ra. Thậm chí anh còn không kịp dự phần đầu bài phát biểu kết thúc của Jamie Sinclair mà người ta trông đợi anh bác bỏ.

Simon quay lại, áp sát vào cửa kính để ngắm nhìn cô con gái một lần nữa. Anh vẫy tay chào nhưng nó chẳng để ý. Hai bên cũi của con bé là những cậu nhóc đang khóc. Simon mỉm cười khi thấy bé Lucy gây ấn tượng đối với kẻ khác giới.

— —— —— —— ——-

1 Người đứng đầu Thượng viện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.