Vượt Lên Hàng Đầu

Chương 21



Khi nữ hoàng Elizabeth II khánh thành một đường hầm mới mở rộng tại sân bay Heathrow vào 16 tháng Mười hai năm 1977, Raymond được mời tới dự với tư cách một vị Bộ trưởng. Joyce sẽ thực hiện một chuyến du hành hiếm có tới London vì họ được mời cùng Nữ hoàng tham dự bữa trưa sau buổi lễ.

Joyce chọn bộ váy cưới của cửa hàng Mark & Spencer. Cô đứng trong căn phòng nhỏ đằng sau chiếc rèm tủ để chắc chắn rằng nó được cắt hợp với người cô. “Kính chúc Nữ hoàng tôn kính một buổi sáng tốt lành”, cô thử tập và hơi nghiêng người khi nói làm người bán hàng đang kiên nhẫn chờ phía bên ngoài phải ngạc nhiên.

Khi quay về nhà, Joyce đã có thể tin chắc rằng mình sẽ thực hiện được mọi nghi lễ không kém bất cứ một cận thần nào. Khi cô chuẩn bị mọi thứ cho Raymond trở về sau buổi họp buổi sáng của Nội các, cô mong rằng anh sẽ rất dễ chịu với những cố gắng của mình. Cô đã bỏ mọi hy vọng được trở thành người mẹ, nhưng vẫn muốn anh tin rằng cô là một người vợ tốt.

Raymond nói cho cô biết trước rằng anh phải sẽ thay đồ ngay lập tức sau khi trở về nhà để chắc chắn sẽ đến Green Park trước khi Nữ hoàng đến. Sau khi họ tháp tùng đoàn tùy tùng tới Heathrow dự buổi lễ mất khoảng 30 phút, họ sẽ quay trở về điện Buckingham dự bữa trưa. Raymond đã một vài lần được tiếp kiến Nữ hoàng trong công việc của một bộ trưởng Nội các, nhưng đối với Joyce đó là lần đầu tiên cô được tham dự.

Khi đã tắm rửa và mặc xong quần áo, – cô biết rằng Raymond sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nếu anh bị muộn, – cô bắt đầu sắp xếp quần áo cho anh. Áo khoác đuôi tôm, quần sọc xám, sơ mi trắng, cổ cồn và chiếc cavat màu xám bạc, tất cả đều được đặt từ buổi sáng ở cửa hiệu Anh em nhà Moss. Vật duy nhất còn lại cần có là một chiếc khăn mùi xoa trắng cho túi áo ngực, giống như quận công xứ Endiburgh luôn luôn mang nó.

Joyce lục tung các ngăn kéo tủ quần áo, ngắm nghía những chiếc sơ mi mới khi cô tìm kiếm chiếc khăn mùi xoa. Lúc đầu khi mới nhìn thấy mẩu giấy viết rơi ra từ chiếc áo sơ mi hồng nằm gần dưới cùng của chồng áo, cô cho rằng đó là một hóa đơn thanh toán tiền giặt cũ. Sau đó khi nhận thấy từ “thân yêu” bỗng nhiên cô cảm thấy như lên cơn sốt khi nhìn lại kỹ hơn.

Red thân yêu,

Một khi nào đó anh mặc chiếc áo này, em có thể sẽ đồng ý lấy anh.

Kate.

Joyce ngồi bệt xuống giường và nước mắt cứ tuôn ngay ra. Một ngày tuyệt đẹp của cô đã bị hỏng. Cô biết ngay rằng cô phải hành động như thế nào. Cô đặt lại chiếc áo sơ mi về chỗ cũ khi đã bỏ mẩu giấy ra và đóng tủ lại, sau đó ngồi một mình trong phòng khách đợi Raymond quay về.

Khi anh quay về nhà thì thời gian còn lại có vài phút, anh vui mừng thấy vợ mình đã thay đồ sẵn sàng.

– Anh sẽ rất nhanh, – anh nói và đi thẳng vào phòng ngủ.

Joyce đi sau và ngắm anh thay bộ đồ dự tiệc buổi sáng. Khi anh vuốt cho thẳng chiếc cavat trước gương, cô nhìn thẳng vào anh.

– Em nghĩ gì thế, – anh hỏi nhưng không nhận thấy sự nhợt nhạt trên má cô.

Cô do dự: “Trông anh thật lãng mạn, Raymond ạ. Chúng ta đi bây giờ nếu không muốn bị chậm và sẽ không khi nào có được điều này nữa”.

Vào năm 1978, Nghị viện đã thông qua một điều khoản cho phép mọi nghi thức trong Nghị viện được truyền tin trên radio.

Simon đã ủng hộ sáng kiến này và đã đưa ra lý lẽ rằng radio là một sự mở rộng tiếp theo của nền dân chủ, vì nó cho thấy Nghị viện đang làm việc, và cũng cho phép các cử tri biết chắc chắn những người chọn lọc đại diện cho họ đang làm việc. Simon chăm chú nghe các câu hỏi phụ tới anh và lần đầu anh nhận thấy rằng đã nói hơi quá nhanh khi anh đang thực hiện nhiệm vụ của một Bộ trưởng.

Nhưng mặt khác, Raymond lại không ủng hộ sáng kiến này vì anh hoài nghi những tiếng kêu “Nghe, nghe” và sự chất vấn Thủ tướng sẽ vang đến người nghe như bọn trẻ con cãi nhau trong khi chơi. Những từ này cùng với sự tưởng tượng sẽ tạo nên một ấn tượng giả về những công việc nhiều mặt hàng ngày của các nghị sĩ. Vào một buổi chiều, khi Raymond nghe thấy cuộc tranh luận ở Nghị viện có sự tham gia của mình, anh vui mừng nhận thấy rằng những lý lẽ của anh mang rất nhiều tính thuyết phục.

Charles cho rằng chương trình buổi sáng là một cách tuyệt vời để anh có thể bắt kịp những điều mà anh đã bỏ qua ngày hôm trước. Vì giờ đây anh tỉnh dậy đơn độc vào những buổi sáng nên “Ngày hôm qua tại Quốc hội” trở nên người đồng hành không đổi của anh. Anh không nhận thấy được giống như những người thuộc giai cấp trên cho đến lúc anh theo Tom Carson. Anh cũng không có ý định thay chiếc radio.

Khi Ronnie Nethercote mời anh ăn trưa tại nhà hàng Ritz, anh biết rằng lại có những sự việc cần xem xét. Sau khi đã uống rượu tại phòng đợi, họ được mời vào một bàn tại góc nhìn ra một khuôn viên của một phòng ăn sang trọng nhất tại London. Xung quanh họ là những người mà họ tên gia đình của họ đều được cả Ronnie và Simon biết rõ.

Khi người phục vụ mời họ chọn món ăn, Ronnie vẫy tay và nói: “Hãy gọi món xúp canh rau đồng nội, tiếp theo là thịt bê, hãy đặt theo lời của tôi”.

– Anh nói như một lời đánh cá cầm chắc phần thắng – Simon nói.

– Không giống như dự án kinh doanh nhỏ cuối cùng của chúng ta. – Ronnie chấp nhận – Anh còn nợ Nethercote và công ty bao nhiêu?

– 14.300 bảng khi tôi xem lại lần cuối, nhưng tôi đang thực hiện sự xâm nhập một cách từ từ. Đó là việc trả dần tiền lãi trước khi anh giảm vốn đầu tư mà sẽ thực sự làm tổn hại.

– Anh tưởng tượng tôi sẽ cảm thấy thế nào khi chúng ta quá bảy phần nghìn đô và khi đó ngân hàng bỗng rút chiếc thảm dưới chân tôi mà không hề báo trước?

– Giống như hai chiếc cúc áo trên chiếc áo của anh không thể dài quá những lỗ khuyết mà người thợ may đã thùa sẵn, Ronnie ạ. Tôi phải kết luận những điều của chúng ta bây giờ là những chuyện đã qua.

– Anh nói phải, – Ronnie cười – Chính vì vậy mà tôi mời anh tới ăn trưa. Chỉ duy nhất có một người kết thúc việc mất tiền cho công việc này, đó chính là anh. Nếu như anh vẫn khăng khăng như các giám đốc khác làm với năm điểm quan trọng một năm, công ty còn nợ anh mười một nghìn bảng của lợi nhuận thu được.

Simon rền rĩ. Người phục vụ đẩy chiếc xe lăn có món thịt bê tới.

– Đợi tý chút, anh bạn trẻ, tôi còn chưa bắt đầu. Morgan Grenfell muốn tôi thay đổi cấu trúc của công ty mới và cho vào đó một lượng tiền mặt lớn.

– Ngài có muốn thịt được nấu kỹ như mọi khi không, thưa ngài Nethercote?

– Đồng ý, Sam. – Ronnie gật đầu và đưa cho người phục vụ một đồng bảng.

– Tôi định đề nghị anh…

– Còn bạn ngài? – Người phụ vụ hỏi và đưa mắt nhìn Simon.

– Chín vừa thôi.

– Vâng, thưa ông.

– Tôi định đề nghị anh một phần trăm của công ty mới, hay nói cách khác là một cổ đông.

Simon không bàn gì và tin rằng Ronnie vẫn còn chưa kết thúc.

– Anh không định hỏi gì chứ? – Ronnei hỏi.

– Hỏi gì cơ? – Simon đáp trả.

– Các nhà chính trị gia của anh sẽ phải chết lặng trong một phút. Nếu như tôi đề nghị anh làm cổ đông, anh nghĩ tôi sẽ đề nghị anh bao nhiêu để đáp lại?

– A, tôi không thể tin đó sẽ là một bảng, – Simon nói và cười.

– Sai, – Ronnei nói – một phần trăm của công ty là của anh cho một bảng.

– Như thế đã vừa chưa, thưa ngài? – Người phục vụ hỏi khi đặt đĩa thịt trước mặt Simon.

– Hãy để đó đã, Sam. – Ronnie nói trước khi Simon có thể trả lời, – tôi nhắc lại tôi đề nghị anh một phần trăm của công ty cho một bảng; còn bây giờ nhắc lại câu hỏi đi, Sam.

– Như thế đã đạt chưa, thưa ngài? – Người phục vụ nhắc lại.

– Thế là hào phóng nhất rồi, – Simon đáp.

– Đã nghe thấy chưa, Sam?

– Tôi nghe rõ rồi, thưa ngài.

– Được rồi, Simon, anh nợ tôi một bảng.

Simon bật cười anh rút chiếc ví từ trong túi áo ra và lấy tờ một bảng để trao trả.

– Bây giờ là mục đích của một bài tập nhỏ – Ronnie quay lưng lại người phục vụ và đút tiền vào túi.

Ronnie lấy từ túi ra một chiếc phong bì và đưa cho Simon.

– Tôi mở nó ra ngay bây giờ chứ? – Simon hỏi.

– Vâng, tôi muốn trông thấy phản ứng của anh.

Simon mở chiếc phong bì ra và xem nội dung bên trong: một chứng nhận quyền cổ đông trong công ty mới với giá trị thực sự trên mười nghìn bảng.

– Nào, nào, anh nói g ì? – Ronnie hỏi.

– Tôi không có lời nào hơn. – Simon đáp lại.

– Tôi biết người chính trị gia đầu tiên là người không khi nào bị thiệt hại vì vấn đề này.

Simon cười và cảm ơn: ‘Cám ơn anh, Ronnie, đó là một sự hào phóng không tin được’.

– Không, không phải thế. Anh đã trung thành với công ty cũ – vậy tại sao anh không thể làm cho công ty mới được thịnh vượng?

– Điều này làm tôi nhớ lại một việc, cái tên Archie Millburn có ý nghĩa gì với anh không? – Simon bỗng nhiên hỏi.

Ronnei lưỡng lự: Không, không, có gì vậy?

– Có mỗi điều tôi nghĩ đó là người làm cho Morgan Grenfell tin chắc rằng anh là người đã nhảy ra bảo lãnh.

– Không, cái tên này không động chạm gì tới tôi cả. Tôi nhắc anh rằng Morgan Grenfell không khi nào nhận rằng họ moi được cái tin tức ở đâu ra, nhưng họ biết đến từng chi tiết của công ty cũ. Nhưng nếu tôi có việc động tới tên Millburn, tôi sẽ cho anh biết. Thôi xin đủ với công việc. Hãy cho tôi biết mọi điều đang xảy ra trong thế giới của anh. Bà vợ của anh bây giờ ra sao?

– Cô ấy đang lừa dối tôi.

– Đang lừa anh.

– Vâng, cô ấy đội một bộ tóc giả và mang những bộ quần áo thật kỳ lạ.

Cuối cùng Charles biết rằng anh phải thảo luận với luật sư của mình, ngài David Napley về những điều có thể làm với bức tranh Holbein bị đánh cắp. Mất sáu tuần lễ và 500 bảng anh đã biết được rằng nếu như anh ly dị, bức Holbein sẽ được trả ngay về nhưng không phải trước khi câu chuyện được đăng trên trang đầu của từng tờ báo. Charles đã khẳng định ý kiến của Albert Cruddich: “Hãy cười và chịu đựng nó”.

Fiona đã lặn tăm trên một năm cho tới khi bức thư được gửi tới. Charles nhận ra ngay nét chữ của cô và rọc chiếc phong bì ra. Mới chỉ liếc nhìn những dòng chữ viết tay của cô đã đủ để anh vo tròn bức thư lại và vứt vào sọt giấy vụn cạnh b àn. Anh đi đến Nghị viện trong một sự giận dữ cực kỳ.

Suốt cả ngày anh chỉ nghĩ về một từ trong bức thư viết cẩu thả đó: Holbein. Khi từ Nghị viện trở về nhà sau 10 giờ địa phương, anh tìm kiếm những mẩu vụn còn lại của bức thư mà bà phục vụ đã chu đáo đem đổ vào sọt rác. Sau khi lục tung những vỏ khoai tây, vỏ trứng, những vỏ đồ hộp rỗng anh đã phải mất hơn một tiếng để chắp các mẫu thư vụn lại với nhau. Sau đó, anh đọc kỹ càng bức thư.

36 Boltons

London SW 10

Ngày 11 tháng Mười năm 1978

Anh Charles thân mến,

Đã đủ thời gian để chúng ta cố gắng thử thách lẫn nhau bằng con đường có văn hoá. Alexander và em muốn cưới nhau, Veronica Daglish đã đồng ý ly hôn ngay mà không cần bắt em phải đợi hai năm cho một sự xa cách hợp pháp.

“Cô sẽ đợi từng ngày trong hai năm theo luật pháp quy định, đồ lẳng lơ”, anh nói to. Sau đó anh đọc tiếp đến câu mà anh phải tìm.

Em biết rằng điều đó sẽ không kêu gọi anh ngay được, nhưng nếu anh cảm thấy có khả năng chấp nhận theo kế hoạch của chúng em, em sẽ vui mừng mà trao trả anh bức Holbein.

Fiona

Charles vo viên bức thư lại trước khi vứt nó vào lò sưởi. Anh thức đến tận sáng để cân nhắc những câu trả lời.

Raymond trải qua một lễ Giáng Sinh lạnh lẽo với Joyce ở Leeds. Anh quay trở về London sớm vào năm mới và buồn rầu nhận ra rằng có thể sẽ không còn lâu trước khi Đảng Bảo Thủ tin là đã gọi đủ số phiếu bầu cho sự không riêng tư trong Chính phủ của Đảng Lao Động.

Khi cuộc tranh đấu tới đã kéo theo một ngày đầy những sự khích động sôi nổi, ít nhất thì cũng không phải là do sự phất lên của các quầy bar ở Nghị viên với những nghị sĩ khát khô đang có những cuộc hội ý riêng với nhau ở hành lang, phòng trà, phòng hút thuốc và phòng ăn. Các nhân viên tổ chức lo âu kiếm các giấy tờ ở chỗ này, chỗ kia, gọi điện thoại tới các bệnh viện, các phòng uỷ ban hội đồng và ngay đến cả những vị cao niên trong sự nỗ lực cố làm tỉnh một số các thành viên lảng tránh.

Vào ngày mùng bảy tháng Tư, khi bà Thatcher đứng lên trước toàn Nghị viện phát biểu, sự căng thẳng sôi nổi tới mức ngài Chủ tịch khó giữ được trật tự. Bà nói trước Nghị viện bằng một giọng nói khẳng định, âm thanh lanh lảnh từ phía bà vang tới họ khi bà đã trở về chỗ. Bầu không khí không khác đi khi đến lượt ngài Thủ tướng trả lời. Cả hai vị lãnh tụ đều có những nỗ lực rất hào hoa vượt lên sự giận dỗi thù nghịch nhưng ngài Chủ tịch mới là người được nói lời cuối cùng:

Đồng ý bên cánh hữu: 311

Đồng ý bên cánh tả: 310

Phe đồng ý thắng, phe đồng ý thắng,

Sự huyên náo bùng ra. Các thành viên phe Đối lập vẫy những tờ lịch trong sự chiến thắng, họ biết rằng James Callaghan có thể dự cuộc Tổng tuyển cử. Ông đã tuyên bố ngay quyết định của quốc hội, rằng sau khi đã hội kiến với Nữ hoàng, ngày Tổng tuyển cử đã được quyết định vào ngày 3 tháng Ba năm 1979

Vào cuối tuần lễ đáng ghi nhớ đó, một vài thành viên đã bị bất tỉnh vì một cú nổ trong bãi đậu xe của các nghị sĩ. Airey Neave, người phát ngôn của Bắc Alien đã bị bọn khủng bố Ireland đánh bom khi anh lái xe lên đoạn đường dốc để rời khỏi Nghị viện. Anh đã chết ngay trên đường đưa tới bệnh viện.

Các nghị sĩ vội vã quay trở về khu vực bầu cử của mình. Raymond thấy khó mà trốn ra khỏi nhà trong sự chú ý này, nhưng Charles và Simon lại ra ngoài High Street bắt tay những cử tri trong sự tôn kính của họ ngay buổi sáng sau khi có lời tuyên bố của Nữ hoàng.

Trong ba tuần lễ ý kiến tranh luận xem ai là người đủ trình độ để lãnh đạo lúc lên, lúc xuống, nhưng vào ngày 3 tháng Năm người phụ nữ đầu tiên đã được bầu làm Thủ tướng và đã đạt được cho Đảng của bà một đa số vừa phải: bốn mươi ba ghế tại Nghị viện.

Số phiếu bầu cho Raymond bị giảm nhẹ ở Leeds, trong khi Joyce lại thắng ở sở vì đã đoán tương đối chính xác số phiếu đa số của chồng mình.

Một vài ngày sau, khi Raymond quay trở lại London, Kate không thấy sự chán nản của anh như vậy bao giờ và cô quyết định không nói cho anh tin tức riêng của mình khi một lần anh nói: “Chúa mới biết được sẽ có bao nhiêu năm nữa anh mới lại trở nên có ích lần nữa”.

– Anh có thể dùng thời gian của mình ở phe Đối Lập để tin chắc rằng Chính Phủ không phá bỏ những thành tựu của anh.

– Với đa số bốn mươi ba, họ có thể phá bỏ anh nếu họ muốn.

Simon đã tăng đa số của mình tại Pucklebridge, đánh dấu một kỷ lục mới. Sau đó anh và Elizabeth đã nghỉ những ngày cuối tuần tại một ngôi nhà nghỉ của họ cùng với bọn trẻ để đợi bà Thủ tướng chọn đội ngũ mới của mình. Anh đã rất kinh ngạc khi thấy Thủ tướng gọi điện riêng cho anh hỏi xem liệu anh có thể đến gặp bà tại phố Downing không. Vinh dự đó thường chỉ dành cho các bộ trưởng Nội các. Anh cố không đoán trước xem điều gì đang có trong đầu bà.

Simon đã từ nông thôn tới và gặp riêng Thủ tướng ba mươi phút. Khi đã được nghe điều bà Thatcher muốn anh thực hiện, anh đã rất xúc động. Bà biết rằng không nghị sĩ nào cảm thấy dễ chấp nhận yêu cầu này, nhưng Simon đã đồng ý không do dự. Bà Thatcher nói thêm rằng sẽ không có một phát biểu nào sẽ được thực hiện cho đến khi anh có đủ thời gian để nói quyết định của anh với Elizabeth. Simon thấy cảm động về sự cân nhắc có tính cá nhân của bà.

Simon cảm ơn Thủ tướng và quay trở về nhà tại Pucklebridge. Elizabeth im lặng nghe Simon tường thuật lại cuộc nói chuyện với bà Thủ tướng.

– Chúa ơi, – cô kêu lên khi anh đã kết thúc – Bà ấy đề nghị anh cơ hội trở thành Quốc vụ khanh, còn đổi lại chúng ta sẽ không còn sự bình yên trong những ngày còn lại của cuộc sống của chúng ta.

– Anh vẫn có thể nói:’ Không’ – Simon chắc chắn với cô.

– Đấy sẽ là một hành động hèn nhát, còn anh không bao giờ là người như thế.

– Vậy thì anh sẽ gọi điện cho Thủ tướng và nói với bà rằng anh nhận lời.

– Còn em sẽ phải chúc mừng anh, – Elizabeth nói nhưng điều đó chưa có khi nào lại chạm đến ý nghĩ của em…

Charles là một trong những ghế của đảng Bảo thủ có số phiếu bầu giảm. Sự biến mất của người vợ khó giải thích được, nhất là khi đông đảo người biết đều là cô đang sống cùng với vị cựu Chủ tịch của khu vực cử tri ngay sát cạnh.

Khi cuộc bầu cử kết thúc, Sussex Downs vẫn đưa Charles quay về Westminton với số phiếu đa số 20.176. Anh một mình ngồi ở quảng trường Eaton vào ngày cuối tuần không một ai đến gặp và đọc trên tờ Telegraph đầy đủ danh sách của đội ngũ đảng Bảo thủ mới.

Điều ngạc nhiên duy nhất là sự bổ nhiệm Simon Kerslake làm Quốc vụ khanh tại Bắc Ireland.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.