Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thịt sườn nướng
Thẩm Nguyên Gia lại cảm thấy nghĩ như vậy quá mức đơn giản.
Bởi vì có sự tham gia của cô nên mới khiến Nhậm Lộ Lộ biết được nội dung bài đăng là sự thật, đồng thời phát hiện ra người chết đầu tiên – Lưu Huy cùng với người được dự đoán chết thứ hai – Thẩm Vĩ.
Nếu không có sự can thiệp của bọn họ, chắc chắn Thẩm Vĩ sẽ phải chết.
Nhưng bây giờ, bởi vì bọn họ đã tham gia vào chuyện này, hung thủ rất có thể đã biết cảnh sát sẽ chú ý Thẩm Vĩ, cho nên sẽ lựa chọn một người bị hại khác, việc này hoàn toàn có khả năng.
Giọng nói của Giang Bạn truyền vào tai cô, “…… Bước tiếp theo, Nhậm Lộ Lộ và Lý Thần phụ trách theo dõi Thẩm Vĩ chặt chẽ, xảy ra tình huống gì đặc biệt phải lập tức báo cáo.”
Thẩm Nguyên Gia đột nhiên thông suốt.
Dù sao cũng sẽ có người quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Vĩ, vậy thì căn bản cô cũng không cần phải thuyết phục Giang Bạn tới hộp đêm làm gì, đến lúc đó nếu bọn họ nghi ngờ thì chắc chắn sẽ đi theo Thẩm Vĩ đến đó.
Nghĩ đến đây, cô thả lỏng chân mày, ngẩng đầu lên nghe phía trên nói chuyện.
Giang Bạn cẩn thận liếc nhìn cô một cái, bất động thanh sắc dời đi, nói: “Có thể điều tra từ chỗ nhân viên chuyển phát nhanh, chuyển phát nhanh trong phạm vi thành phố ít nhất cũng phải mất nửa ngày hoặc buổi chiều mới đến, vậy mà mới buổi sáng Thẩm Vĩ đã nhận được gói hàng này, rõ ràng thời gian không hợp lý.”
Chuyển phát nhanh hết giờ làm vào buổi tối, Lưu Huy chết vào ban đêm, vậy thì không có khả năng mới sáng sớm đã đến chỗ của Thẩm Vĩ, trừ khi nhân viên chuyển phát nhanh là hung thủ hoặc người có quan hệ với hung thủ.
Lưu Hà Dương tán thành nói: “Trước tiên điều tra từ chỗ camera theo dõi đi.”
Nhậm Lộ Lộ gật đầu: “Chỗ ở của Thẩm Vĩ là tiểu khu tương đối cao cấp nên hẳn là camera rất dễ dàng quay được, trừ khi bị hung thủ phá hỏng, nhưng khả năng này không quá lớn.”
Nếu đúng như vậy thì camera theo dõi cộng với báo cáo nghiệm thi của Lưu Huy, còn có dấu chân ở hiện trường là những manh mối hữu dụng nhất trước mắt.
Tan họp, Thẩm Nguyên Gia đi ở đằng sau ra ngoài.
Giang Bạn sắp xếp lại mọi thứ xong xuôi, thấy cô vẫn chưa đi nên hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Nguyên Gia gật đầu: “Nếu Thẩm Vĩ tới hộp đêm, mọi người có thể để mắt tới cậu ta kỹ hơn một chút.”
“Xem ra được gì sao?” Âm thanh Giang Bạn chợt trầm hơn không ít, cũng dễ nghe hơn, giống như có người đánh đàn ở bên tai.
Thẩm Nguyên Gia đứng cách ra một chút, “Gần như thế.”
Giang Bạn cầm văn kiện trên tay, mặc cảnh phục chỉnh tề, hình như do gần đây hơi bận rộn nên trên cằm lún phún chút râu.
Thẩm Nguyên Gia cảm thấy mình chú ý tới điểm này thật là kỳ lạ.
Nhưng như vậy lại làm cho Giang Bạn nam tính hơn một chút, không giống trước kia giống như một tiểu thịt tươi, ra đường người ta cũng không biết là cảnh sát hình sự.
“Nếu cô bị say xe thì lần sau có thể không cần ra ngoài.”
Cô còn đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Giang Bạn đã vang lên bên tai.
Thẩm Nguyên Gia theo bản năng mà “Hả” một cái, lúc anh ra khỏi phòng họp mới hồi phục tinh thần lại, đây là quan tâm cô sao?
Lại tưởng tượng đến tương lai về sau, cô cảm thấy dự đoán này cũng có thể đúng đó chứ.
Thẩm Nguyên Gia bĩu môi, không để việc này trong lòng nữa.
***
Chuyện kế tiếp không liên quan đến Thẩm Nguyên Gia nhiều lắm, trừ khi bọn họ tìm được người ở hộp đêm hoặc lại xảy ra chuyện khác.
Hơn nữa cô chỉ là cố vấn tạm thời, không nhất thiết phải nhúng tay vào mỗi vụ án, nếu vậy không bằng khỏi làm người mẫu nữa trực tiếp làm cảnh sát luôn cho rồi.
Thẩm Nguyên Gia tự nhận mình cũng không hữu dụng đến vậy.
Sau khi cô trở về nhà không bao lâu thì Lưu Lị cũng tới.
“Đã thu dọn những thức cần thiết chưa?”
“Gần như xong cả rồi ạ.”
Vốn dĩ Thẩm Nguyên Gia định chờ lúc Lư Long được thả ra thì đi theo, nhưng không còn thời gian nữa, cô cần phải đến tuần lễ thời trang.
Lưu Lị gật đầu: “Chu Lộ đã đến được mấy ngày rồi, chúng ta không thể chậm trễ thêm nữa.”
Cô ấy bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, có phải hai ngày nay em đến cục cảnh sát hay không?”
Thẩm Nguyên Gia “Vâng” một tiếng: “Người lúc trước theo dõi em đã bị bắt, cho nên em đến xem tình huống như thế nào.”
Lưu Lị đối với chuyện này cũng có ấn tượng, “Đối phương có mục đích gì vậy?”
Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể là thấy sắc nổi lòng tham, chứ đối với việc khác hoàn toàn không nghĩ tới.
Thẩm Nguyên Gia đơn giản nói: “Tạm thời không rõ lắm, hắn ta không mở miệng.”
Lưu Lị vỗ vỗ bả vai cô, “Em nhớ chú ý an toàn một chút, chờ sau khi tuần lễ thời trang lần này kết thúc, chị tìm một vệ sĩ cho em, đỡ phải phiền phức.”
Vệ sĩ?
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc nhìn cô ấy, “Có Lộc Nguyệt là được rồi.”
“Lộc Nguyệt một cô gái có thể đánh thắng được mấy người chứ, em ấy là trợ lý của em, vệ sĩ vẫn phải có.” Lưu Lị nói: “Được rồi, chiều ngày mai lên máy bay, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Chờ cô ấy đi rồi Thẩm Nguyên Gia mới nhịn không được thở dài.
Với trình độ của Lộc Nguyệt chỉ sợ không chỉ có thể đánh thắng được vài người thôi đâu, Lưu Lị một chút cũng không nắm rõ năng lực của cô ấy, vậy mà lại để cô ấy làm trợ lý cho mình.
Vậy rốt cuộc mục đích của Lộc Nguyệt là gì?
Thẩm Nguyên Gia đột nhiên cảm thấy sau khi sống lại, những người xung quanh mình đều là đủ loại kỳ kỳ quái quái, còn phải chờ cô đi giải mã.
Cô vỗ vỗ mặt, dù sao trước mắt thì Lộc Nguyệt đối với cô cũng có lợi, không có nguy hiểm gì.
Về phần người đứng đằng sau Lộc Nguyệt, cứ suy nghĩ đơn giản, có lẽ là cô ấy không tìm được việc làm mới đến làm trợ lý mà thôi.
Không cần thiết phải phức tạp hóa mọi chuyện.
Thẩm Nguyên Gia kéo vali đến phòng khách, lại xem Weibo Lư Long thêm lần nữa, phát hiện không có gì thay đổi.
Cô ngẫm nghĩ một chút, gọi điện thoại cho cô nhi viện.
Nhận điện thoại là một đứa trẻ, ríu rít gọi viện trưởng tới.
“Mẹ viện trưởng, cô nhi viện gần đây như thế nào rồi ạ?”
“Rất tốt, bọn nhỏ ăn mặc tốt hơn rất nhiều, Nguyên Gia lần sau con không cần phải gửi nhiều đồ như vậy.” Viện trưởng nói ngắn gọn tình hình của cô nhi viện.
Thẩm Nguyên Gia nghe một lát, cuối cùng mới vào chủ đề chính, “Mẹ viện trưởng, mẹ kể lại chuyện lúc mẹ nhặt được con đi, con muốn nghe lại một chút.”
Viện trưởng ôn nhu nói: “Sao con lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Nguyên Gia nói: “Gần đây có một người bạn tìm được cha mẹ ruột, cho nên con cũng tò mò không biết cha mẹ ruột của con là người như thế nào.”
Ấn tượng của cô khi còn nhỏ cũng không quá sâu.
Lúc viện trưởng nhặt được cô ở cửa cô nhi viện thì cô vừa mới được sinh ra không bao lâu, hoàn toàn không có khả năng ghi nhớ hay ký ức gì, đối với gia đình ruột thịt lại càng không rõ.
Nguyên nhân Lư Long muốn giết cô, Thẩm Nguyên Gia cảm thấy có khả năng liên quan tới thân thế của mình.
Dù sao thì trước kia cũng chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, khi đó mình ở trên Weibo bị người có danh tiếng bôi đen thì liền có người tới giết, thời gian cũng quá trùng hợp.
Viện trưởng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, “Hôm nay lúc ta đang dọn dẹp lại đồ đạc có phát hiện một bức ảnh chụp lúc con còn nhỏ, sau khi ta nhặt được con đã chụp, để ta gửi qua cho con.”
Thẩm Nguyên Gia kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) nói: “Dạ được.”
Có ảnh chụp, vậy càng tiện hơn.
Cô đã xem qua quá nhiều ảnh chụp hiện trường tử vong nên hiện tại vô cùng am hiểu, từ ảnh chụp có thể phát hiện ra một ít chi tiết nhỏ, đây cũng là khi Nhậm Lộ Lộ vẫn chưa phát hiện bài đăng có vấn đề thì cô đã nhìn ra nguyên nhân.
Không bao lâu, WeChat của Thẩm Nguyên Gia nhận được một bức ảnh.
Viện trưởng có thói quen giữ lại ảnh chụp của bọn trẻ, chẳng qua là những album đó sau này bị bọn nhỏ không cẩn thận làm thất lạc, gần đây mới tìm được.
Thẩm Nguyên Gia đã ở cô nhi viện mười mấy năm, hình của cô đương nhiên không ít.
Đứa bé trong bức ảnh được bao bọc trong tã lót, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, trên cổ đeo một viên đá cẩm thạch, sau đó là một mảnh giấy trắng, trên giấy viết ba chữ Thẩm Nguyên Gia.
Ba chữ này vô cùng xinh đẹp, còn có chút thanh tú, có thể nhìn ra được là chữ viết của phụ nữ.
Bên cạnh có thêm sữa bột, còn có một xấp tiền mặt rất dày.
Thẩm Nguyên Gia nhìn sơ qua, đại khái có khoảng mấy vạn tệ.
Vào lúc đó, có được số tiền như vậy tất nhiên gia cảnh không tồi.
WeChat rung lên một chút, viện trưởng lại gửi thêm một bức ảnh, là ảnh chụp riêng tờ giấy.
Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm bức ảnh viết tên mình, rơi vào suy tư.
Gia cảnh không tồi gia đình thì tại sao lại lựa chọn bỏ rơi cô, cô lại không bị dị tật hay bệnh tật gì, là một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh.
Chẳng lẽ trong nhà có người trọng nam khinh nữ, không thích cô? Nên cuối cùng mẹ hoặc là ai đó không đành lòng, đặt cô ở cửa cô nhi viện?
Thẩm Nguyên Gia đã từng thấy qua những trường hợp đó, còn có chuyện trước đó bà nội giết cháu gái, đối với những chuyện mê tín như là có người kế thừa sự nghiệp gì gì đó vô cùng cạn lời.
Không loại trừ gia đình của cô có người như vậy tồn tại.
Đang suy nghĩ, viện trưởng lại điện thoại gọi đến.
Thẩm Nguyên Gia bắt máy: “Mẹ viện trưởng, có chuyện gì vậy ạ?”
Viện trưởng nói: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, cuối năm ngoái có người lại đây hỏi thăm chuyện ta nhặt được mấy đứa nhỏ năm đó, nhưng lúc đó không có ảnh chụp, ban đầu ta sợ người đó là kẻ xấu nên không nhiều lời, sau này người đó còn quyên tặng không ít đồ đạc.”
Thẩm Nguyên Gia vội vàng truy hỏi: “Người đó trông như thế nào vậy ạ?”
Bên ngoài cô nhi viện trụi lủi không có camera theo dõi, bên trong cũng chỉ có khu vực công cộng mới có, cô cũng không hy vọng xa vời có thể tìm được người này thông qua camera.
Viện trưởng nhớ lại một chút, “Là một chàng trai khá trẻ tuổi, có lẽ trạc tuổi con đấy, đi theo sau còn có vài người, thoạt nhìn chính là người có gia thế, cũng không biết tới đây làm gì.”
Cô nhi viện nằm ở một nơi hẻo lánh quanh năm suốt tháng cũng không có bao nhiêu người tới thăm, vị khách có diện mạo xuất sắc và lễ phép như vậy thường bà sẽ nhớ rất rõ.
Nếu không phải hôm nay Thẩm Nguyên Gia gọi điện thoại tìm bà có lẽ bà còn nhớ không nổi chuyện này, còn nghĩ rằng là một vị khách rất bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nguyên Gia lại rơi vào suy tư.
Cuối năm ngoái đến hỏi thăm…… Có thể là người thân của cô hay không?
Nhưng thật ra trong lòng cô có suy nghĩ của riêng mình, lúc trước cha mẹ vứt bỏ cô ở cô nhi viện, cho dù là người thân cô cũng không nhận.
Thẩm Nguyên Gia tò mò đây là cái dạng gia đình gì, mình một thân một mình sống cũng khá tốt, về phần chuyện xảy ra năm đó bây giờ đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì.
Cô chỉ muốn biết liệu nguy hiểm mình đang gặp có phải bọn họ mang tới hay không?