Sau khi an ủi ba của Hoàng Trì xong, Giang Bạn liền quay về đội.
Lần đầu tiên Thẩm Nguyên Gia đi theo phía sau anh, tổ viên trong đội đã chạy tới muốn báo cáo ngay lúc Giang Bạn vừa xuống xe, ai dè bọn họ lại thấy đội trưởng đi ra cửa sau mở cửa cho một cô gái có vóc dáng cao ráo đi xuống.
Lần đầu chứng kiến cảnh tượng như vậy, ai nấy đều ngẩn người.
Lưu Hà Dương vừa từ phỏng thẩm vấn ra, không nhịn được mà lắp bắp, “Không có thấy được mặt, ai vậy, mấy người gặp bao giờ chưa?”
Đang nói chuyện thì hai người cũng đi tới. Lúc bọn họ thấy mặt của Thẩm Nguyên Gia thì vỡ lẽ, hóa ra là người hay cung cấp manh mối cho bọn họ, cô Thẩm.
Bọn họ vẫn chưa được gặp người thật, nay nhìn thấy, Lưu Hà Dương cảm thán nhìn người bên ngoài ăn đứt mấy tấm hình trên weibo. Chỉ có một điểm giống nhau duy nhất chính là đều đẹp.
Giang Bạn đi lại chỗ Lưu Hà Dương, “Ngẩn người làm gì? Nhóm Lý Thần đâu rồi?”
Lưu Hà Dương tỉnh táo lại, “Ở trong phòng thẩm vấn.”
Thẩm Nguyên Gia cũng không lên tiếng, kín đáo đánh giá xung quanh đây. Lần đầu tiên cô tới một nơi nghiêm túc như vậy, trên đường tới đây luôn có cảm giác bí bách trịnh trọng.
Cảm giác này lan tỏa từ trong xương truyền ra ngoài.
Giang Bạn xoay người, định mở miệng thì Thẩm Nguyên Gia đã lên tiếng trước, “Cảnh sát Giang, tôi có cần vào không?”
“Không cần,” Anh thấp giọng nói.
Chuyện này nhờ cô hỗ trợ, cho cô thêm nhiều manh mối thì cô sẽ tính được nhiều hơn, nhanh chóng giải quyết được vụ án. Huống hồ Giang Bạn sẽ tự mình canh chừng cô.
Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu.
Từ bên ngoài có thể quan sát được phòng thẩm vấn, cô được Lưu Hà Dương dẫn qua đó, còn Giang Bạn thì đẩy cửa vào phòng.
Người đàn ông trong phòng đứng ngồi không yên. Thấy có người đi vào, hắn ngẩng đầu nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho hoảng, vội vàng cúi đầu.
Thẩm Nguyên Gia đứng ở bên ngoài cũng thấy được bộ dạng của người đàn ông đó.
Trong dự đoán tương lai của Hoàng Trì không có người đàn ông này, cũng không thể hiện rằng có quan hệ gì với người này. Có lẽ là manh mối mới.
Cô đi theo đến đồn cảnh sát vì lát nữa còn muốn đi đến nhà của Trương Thư.
Không tìm được manh mối nào mấu chốt từ chỗ Hoàng Trì, nếu nguyên nhân mất tích của cả ba người giống nhau thì có khi nơi bị giam giữ cũng giống nhau. Nếu tìm được điểm đột phá từ chỗ của Trương Thư thì ba nạn nhân có cơ hội được giải cứu rồi.
“Thẩm tiểu thư.” Lưu Hà Dương đột nhiên lên tiếng, “Người biết đoán mệnh mà Giang đội nói có phải là cô hay không? Cô thật sự biết đoán mệnh sao?”
Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, nhìn anh: “Nếu nói không sai thì chính là tôi.”
Lưu Hà Dương bừng bừng hứng thú nói, “Vậy cô có thể đoán được kẻ tình nghi không?”
“Không được.”
Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Lưu Hà Dương lập tức yểu xìu. Thẩm Nguyên Gia cũng không có ý định giải thích, huống hồ chuyện này cô không hy vọng có nhiều người biết, một mình Giang Bạn là đủ rồi.
(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpad alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)
Lỡ mà xảy ra chuyện gì là tiêu luôn.
Lưu Hà Dương không ngờ cô Thẩm lại lạnh lùng như vậy, anh vuốt vuốt mũi, nhìn Giang Bạn bên trong phòng thẩm vấn. nghĩ thầm, chắc chỉ có mỗi đội trưởng là nói chuyện bình thường được với cô.
Giang Bạn đang dò hỏi, đường cong sườn mặt càng khiến cho gương mặt của anh trở nên sắc bén lãnh đạm.
Thẩm Nguyên Gia nhìn vài lần, cảm thấy gương mặt này cũng được, giọng nói cũng không tệ, chỉ là mấy mặt khác thì tồi hết sức.
Đặc biệt là nghi ngờ cô.
Nếu lần sau còn dám nghi ngờ cô thì cô sẽ lôi wechat của anh vào sổ đen, để cho cái tên ‘Sổ Đen’ của anh biến thành sự thật.
Dám chọc chọc mà diss cô này.
…
Cuộc thẩm vấn cũng kết thúc rất nhanh.
Người đàn ông này tên là Kim Phong, đích xác có mối quan hệ với Hoàng Trì trước khi mất tích.
Năm nay 32 tuổi, bình thường thích tà lưa ve vãn với mấy em gái nhỏ trong công ty. Ai cũng bị ma trảo của hắn rớ tới. Một năm trước lúc Hoàng Trì vào công ty, làm việc được hai tháng thì hắn chủ động theo đuổi Hoàng Trì, tháng bảy năm trước bắt đầu hẹn hò.
Qua khoảng thời gian đầu ngọt ngào, Kim Phong bắt đầu chán Hoàng Trì, để ý một em thực tập sinh mới đến, bắt đầu đi tán tỉnh con nhà người ta.
Đầu tháng ba năm nay chuyện này bị Hoàng Trì phát hiện. Hai người vì thế mà chia tay
Sau đó Hoàng Trì cũng không liên lạc gì với hắn, cũng không vui vẻ như trước nữa. Kim Phong nghĩ đó là do thất tình.
Lúc ấy hắn cũng không để ý đến.
Một ngày nọ, khi đến chỗ cô lấy tài liệu thì thấy trên màn hình máy tính của cô có một cái thiệp, nội dung bên trong rất dụ dỗ người khác.
Lúc hắn nhìn thấy tấm thiệp này là lúc Hoàng Trì đang trò chuyện riêng với chủ web. Ở trên khung chat thao thao bất tuyệt, Hoàng Trì còn mắng Kim Phong, chuyện gì không vui là nói ra hết với chủ web.
Mà đối phương trả lời rất bình thường. Lúc đó Kim Phong cho rằng cô đang nói chuyện với bác sỹ tâm lý nên cũng không để trong lòng.
Mấy ngày trước khi mất tích, Hoàng Trì không có đi làm, sau đó anh mới biết là Hoàng Trì đã mất tích.
Hai lần trước khi cảnh sát đến dò hỏi, Kim Phong không nói chuyện này ra, đến sau khi hồi tưởng lại một chút, lục soát lại trí nhớ của mình thì mới nhớ tới tấm thiệp và nội dung bên trong.
Vì thế lúc Lý Thần đến tra hỏi lại mới lòi ra chuyện này.
Giang Bạn nhịp nhịp ngón tay trên mặt bàn, “Cậu đọc được những gì trên thiệp?”
Thiệp trò chuyện riêng không có lưu trữ nên cảnh sát không tìm được manh mối, không ngờ lại tìm được Kim Phong đây.
Cũng là ý trời.
Kim Phong đúng là khắc sâu ấn tượng với cái này mà, qua lâu như vậy rồi vẫn còn nhớ nội dung bên trong, vội vàng nói: “Chủ web nói một tràng rất dài, hạ bệ tôi xuống, sau đó nói cái gì bên kia rất rốt, không có bất cứ chuyện phiền não gì, thế giới mới cái gì đó, y như mấy người chuyên lừa đảo đa cấp…”
Theo hắn thì ba cái chiêu trò này chính là đa cấp rồi.
Giang Bạn nhíu mày, “Có miêu tả nơi nào đặc thù không?”
Kim Phong hồi tưởng lại, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, đập tay xuống bàn, “Tôi nhớ hắn ta có nói cho Hoàng Trì biết vị trí của nơi đó!”
Những lời này làm Giang Bạn tập trung. Nếu có thể biết được vị trí cụ thể thì có thể cứu người rồi. Lý Thần cũng kích động, không dám quấy rầy.
“Tôi nhớ là nơi đó xung quanh có hoa thơm chim hót, rất nhiều nhà đẹp cho cô ấy lựa chọn, hơn nữa ở đó cũng có rất nhiều người như cô ấy, mỗi ngày nhìn ra ngoài cửa là có thể thấy non xanh nước biếc.” Kim Phong nói thật chứ không điêu.
Này là đang miêu tả nơi nào?
Nói như thế chẳng khác nào tranh vẽ, Lý Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không biết là nơi nào, đành nhìn về phía đội trưởng.
Kim Phong nói: “Tôi chỉ đọc được có bây nhiêu đó thôi, tôi thật sự không có bắt cóc Hoàng Trì, chuyện cô ấy mất tích không liên quan đến tôi, cảnh sát mau thả tôi ra di!”
Giang Bạn: “Không liên quan đến cậu đương nhiên sẽ thả người.”
“Lý Thần, tiếp theo giao cho cậu.” Anh đứng lên, rời khỏi phòng thẩm vấn, đúng lúc Thẩm Nguyên Gia đi ra.
Giang Bạn đơn giản nói lại về địa điểm kia. Thẩm Nguyên Gia nghe mà cái biết cái không, hoàn toàn không hiểu hắn muốn nói đến nơi nào. Đây là mấy lời miêu tả một địa danh bình thường sao?
Ngẫm nghĩ lại thì tên chủ web kia chắc có bệnh tâm thần, ảo tưởng ra một cái thế giới mới rồi còn dụ dỗ người khác.
Cô không hiểu sao lại có người tin vào nó chứ?
Thẩm Nguyên Gia nhìn Giang bạn mà lắc đầu, “Tôi tạm thời không thể nghĩ ra được nơi nào, có điều nghe hắn nói thì xung quanh hẳn có núi có sông.”
Đế Đô rất nhiều phong cảnh, nơi có hồ có núi cũng không ít.
Hơn nữa còn có nhà lầu xinh đẹp, có thể là những tiểu khu có khu phong cảnh thiên nhiên, nhưng nói như vậy thì cũng có hơn trăm cái tiểu khu.
Cô bỏ tay vào túi, chạm phải di động rồi ngẩng đầu nhìn anh, “Tiếp theo đây đi đến nhà Trương Thư phải không? Cảnh sát Giang có tiện không?”
Thẩm Nguyên Gia biết hành vi của cô sẽ khiến cho Giang Bạn hoài nghi. Nhưng Giang Bạn nghi thế nào thì cũng không biết được bí mật của cô. Nếu cô bỏ qua chuyện này thì lương tâm của cô sẽ rất bất an.
Ở chỗ Trương Thư chắc là có nhiều manh mối hơn.
Ánh mắt Giang Bạn lóe lên, “Đương nhiên là tiện.”
Năm nay Trương Thư 22 tuổi, mới vừa kết thúc thực tập, tháng sau tốt nghiệp.
Sinh viên thì thể nào cũng sẽ có weibo, nếu mà không có thì Thẩm Nguyên Gia chịu thua luôn… Nhưng cô vẫn hy vọng là có.
Lúc ngồi trên xe, Thẩm Nguyên Gia luôn suy nghĩ đến nơi mà Kim Phong nói.
Hiện trường tử vong của Hoàng Trì cũng không phải là một nơi không được trang hoàng đàng hoàng, nương theo ánh trăng mỏng manh thì sàn nhà dường như được ốp gạch tráng men.
Cho nên là nếu xung quanh có phong cảnh đẹp thì nơi đó hẳn là một nơi cao cấp.
Vấn đề là hiện tại manh mối quá ít, không có đồ vật đặc biệt gì.
Không giống như sự kiện của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm, có gạch hoa đặc trưng nên lên mạng tìm là có.
Thẩm Nguyên Gia thở dài trong lòng.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ thì xe dừng lại, cô nhìn lên phía trước thì thấy Giang bạn đang nghe điện thoại, cô cũng không nghe rõ nội dung.
Cuối cùng Giang Bạn ‘Ừm’ một tiếng. Sau khi cúp điện thoại, trong xe yên tĩnh trở lại.
Thẩm Nguyên Gia nghĩ chắc là có chuyện phát sinh rồi, nhưng cũng ngại không dám hỏi, chỉ gợi chuyện, “Không đi nữa à?”
Giang Bạn nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Gương mặt tinh xảo không có chút lo âu, giống như đây là chuyện bình thường, không như lần đầu anh gặp cô, lần cô thất thố nhất.
Anh chủ động nói: “Tìm được nơi đó rồi.”
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc, “Tìm được nhanh vậy sao?”
Giang Bạn lên tiếng nhưng giọng nói không mấy khấp khởi: “Hoàng Trì quả thật đã từng ở nơi đó nhưng hung thủ đã dời chỗ rồi.”
Anh nói tiếp: “Đối phương cũng không vội lắm, dấu vết còn lưu lại là ngày hôm qua, nói cách khác, địa điểm hắn đang lưu giữ nạn nhân là một nơi khác.”
Thẩm Nguyên Gia nghe thấy thì thở nhẹ một hơi, không phải địa điểm cuối chứng tỏ Hoàng Trì bây giờ vẫn còn an toàn.
Chủ yếu là chuyện ngón tay út bị chặt và ảnh hiện trường của Hoàng Trì khiến cô vẫn nhớ mãi không quên.
Nếu có thể tìm được thêm những điểm đột phá ở chỗ Trương Thư thì hay biết mấy.
Nhưng lỡ may Trương Thư không dùng weibi chính là điều Thẩm Nguyên Gia đang lo.
*
#13022021