Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 52: Biết trước.



Sáng hôm sau, Thẩm Nguyên Gia chuẩn bị đến công ty.
(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpad alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)

Bộ sưu tập Bloom của Lan Phù dự kiến sẽ ra mắt vào mùa hè, bây giờ mới chỉ là khởi động, cần phải định ra người đại diện.

Lộc Nguyệt đã đợi ở ngoài cửa từ lâu.

Thẩm Nguyên Gia không thể nhìn thấu được cô trợ lý này, cô từng muốn thử theo dõi weibo của Lộc Nguyệt nhưng phát hiện đối phương không có xài weibo.

Cô cũng đâu thể kêu người ta tạo tài khoản để cô theo dõi chứ…

Chẳng biết Lưu Lị tìm được cô gái này ở đâu, cũng không chịu nói cho cô biết, làm cho Thẩm Nguyên Gia cứ cảm thấy bối cảnh của Lộc Nguyệt không hề tầm thường. Những nghĩ thì cũng cũng không nghĩ tới việc đại tiểu thư nhà ai lại đi chọn con đường trợ lý khó sống như vậy.

Có điều Lộc Nguyệt cũng không có biểu hiện gì bất thường.

“Thẩm tiểu thư, hôm nay ký hợp động với Lan Phù xong thì bọn họ sẽ đăng weibo và tag chị, lúc đó đề nghị chị tương tác lại.” Lộc Nguyên lên tiếng.

Thẩm Nguyên Gia ừm một tiếng.

Cô lên weibo tìm chủ đề về Lan Phù, cũng có không ít fans nha, khá nhiều người rất mong chờ sản phẩm nước hoa mới này.

Không thể không nói, có danh tiếng là có bản lĩnh.

Đồ trang điểm của nhãn hiệu này Thẩm Nguyên Gia chỉ mới dùng có một tuần mà đã cảm giác được sự biến hóa, làm cho da trở nên đàn hồi hơn.

Nhưng mà bây giờ cô đại diện cho nước hoa.

Sở dĩ bộ sưu tập này được ra mắt thị trường vào mùa hè là bởi vì được chiết xuất từ những nguyên liệu của mùa hè, đúng thời điểm.

Thanh thanh mát mát, mùi không quá gắt.

Trước kia Thẩm Nguyên Gia không thích xịt nước hoa, bây giờ do nhận đại ngôn nên mấy ngày nay cô cũng xịt một chút để xem thử hiệu quả.

Cũng may là không khiến cô thất vọng.

“Chị Lưu Lị nói doanh số của GRACE kỳ này đã vượt qua kỳ trước.” Lộc Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới việc này nên lên tiếng, “Đến lúc đó còn cần chị tham gia các hoạt động liên quan đến weibo.”

Thẩm Nguyên Gia rất vui.

Trước đó chỉ lo chuyện búp bê âm thân và bái sư Trình Phi Khung nên quên mất mấy chuyện này.

“Được, chị biết rồi.” Cô đáp.

Doanh số của GRACE phá kỉ lục thật sự là một chuyện tốt.

Cho dù là do cô hoặc là nội dung số này hấp dẫn người đọc đi chăng nữa thì thành tích này cũng sẽ được đi theo với cô.

Điều đó mới là quan trọng.

9 giờ sáng, Thẩm Nguyên Gia ngồi trong phòng họp chờ người phụ trách của Lan Phù.

Buổi ký hợp đồng diễn ra thuận lợi, đối phương cũng rất mong chờ lần này nước hoa sẽ có một khởi đầu tốt.

Sau khi tiễn người phụ trách đi, Lưu Lị vui vẻ ra mặt, “Còn lại hai đại ngôn đang trong quá trình thảo luận, chắc tuần sau sẽ có kết quả, trước mắt em chỉ cần đặt trọng tâm lên Lan Phù là được. Tuần lễ thời trang ở Luân Đôn vào tháng 9 năm nay, rất có thể em sẽ được mời.”

Một câu nói khiến hai mắt Thẩm Nguyên Gia sáng rực.

Tuần lễ thời trang dường như là ước mơ của mọi người mẫu.

Tứ đại tuần lễ thời trang bao gồm, Paris, New York, Luân Đôn và Milan. Mỗi chủ đề của các nơi đều không giống nhau, ví dụ như New York tập trung vào phong cách thương nghiệp.

Tuần lễ thời trang ở Luân Đôn kém hơn ba nơi còn lại một bậc, nhưng đối với Thẩm Nguyên Gia mà nói thì nó đã ở tầm cao so với trình độ của cô.

Thiệp mời của tuần lễ thời trang cũng rất tinh tế. Các nghệ sỹ gới giải trí nhiều lần xuất hiện trên sàn diễn cũng là do được các nhãn hàng mời.

Sau này cô cũng muốn như vậy.

Thẩm Nguyên Gia biết rõ cô chỉ là người mới, có được tài nguyên này chắc chắn là nhờ có Hoa Nghệ ra tay.

Trương Văn Thao đã giúp cô một ân tình lớn.

Lần trước lúc ăn cơm cùng, bọn họ không nhắc đến chuyện cứu người từ đống đổ nát mà chỉ nói những chủ đề khác, không ngờ sau đó còn giúp cô nhiều đến vậy.

Thẩm Nguyên Gia cũng không ngờ tới hành động cứu người của mình lại có lợi cho mình đến thế.

Sau khi đến Hoa Nghệ, cô cảm thấy tương lai là một con đường trải đầy hoa.

***
Hai giờ chiều, Trình gia phái người tới đón Thẩm Nguyên Gia đến nhà họ Lưu.

Tòa biệt thự của Lưu gia và Trình gia có khác biệt rất lớn. Đại khái là sự cách biệt giữa tư bản mới nổi và hào môn thế gia.

Nhưng không thể không nói cách trang trí vẫn rất đẹp.

Lưu Húc Dương đã chờ ngoài cửa, Trình Phi Khung vừa bước xuống xe đã tiến lên đón, “Thầy Trình! Làm phiền ngài hôm nay rồi.”

Trình Phi Khung gật đầu, “Đây là đồ đệ của tôi, Thẩm Nguyên Gia.”

Lưu Húc Dương nhìn qua, kín đáo đánh giá Thẩm Nguyên Gia, “Thẩm tiểu thư đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là đệ tử của Trình lão tiên sinh, tất nhiên không phải người bình thường. Thầy Trình, mời đi lối này, tôi đi pha trà cho ngài.”

Thẩm Nguyên Gia mỉm cười với lời khen này.

Chỉ là, cô để ý thấy sắc mặt của Trình Phi Khung không tốt lắm, cả đường đều cau mày, càng đi vào trong càng nhăn mặt.

Mà Lưu Húc Dương đi trước đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt này.

Biệt thư nguy nga tráng lệ, Lâm Tư Vũ ôm con bước xuống lầu. Lúc ở nhà thì cô đã cởi bỏ bớt khí chất nữ cường nhân, trở thành vợ đảm mẹ hiền.

Lưu Húc Dương giới thiệu Lâm Tư Vũ với bọn họ.

Mà bên này, Trình Phi Khung đột nhiên mở miệng, “Phụ nữ có chín kiểu tướng mạo phúc hậu, cô ấy có ba dạng, mặt tròn, môi hồng, mắt thanh mi tú.”

Thẩm Nguyên Gia nhìn người phụ nữ đối diện, rất có khí chất, dù đã 41 tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ.

Quả nhiên không khác lời của ông cụ Trình là bao.

Xem ra Lưu Húc Dương cưới đúng người rồi, phú quý đầy nhà.

Bên kia, Lưu Húc Dương kéo Lâm Tư Vũ đi tới, người giúp việc trong nhà cũng đang hầu trà, “Thầy Trình, đây là vợ của tôi. Lần này mời ngài đến đây là vì muốn nhờ ngài xem mệnh cho con gái của chúng tôi.”

Anh ta chủ động khai bát tự.

Thẩm Nguyên Gia thầm đối chiếu ngày sinh với bát quái ở trong lòng, phát hiện có chút kỳ quái.

Cô còn chưa nghĩ ra thì Trình Phi Khung đã mở miệng, “Sống không quá bảy ngày.”

Phòng khách đột nhiên yên tĩnh.

Trình Phi Khung nói sống không quá bảy ngày, trên cơ bản đã xác định rồi.

Một câu này khiến Lưu Húc Dương và Lâm Tư Vũ đều ngẩn người, không phải không tin mà là khiếp sợ. Họ biết sự nổi tiếng của ông cụ Trình.

Nhưng đứa con này là món quà của thượng đến ban tặng cho hai vợ chồng sau nhiều năm trị liệu, sao lại chỉ có thể sống được bảy ngày cơ chứ? Bọn họ không tài nào chấp nhận được.

Lâm Tư Vũ chỉ mới kết thúc đợt ở cữ mấy ngày, sắc mặt trắng bệt, “Thật sự chỉ có bảy ngày sao?”

Lưu Húc Dương thấp giọng hỏi: “Thầy Trình, thầy nói như vậy là sao? Nguyệt Nguyệt chỉ còn sống được mấy ngày nữa…”

Lâm Tư Vũ cúi đầu nhìn đứa con bảo bối đang ngủ trong ngực. Làn da đỏ hòn bóng loáng khiến cho tim cô cảm thấy ấm áp.

Đứa con gái mà cô và Húc Dương mong chờ sinh ra, là hòn ngọc quý trong tay bọn họ, cũng nhất mực được mọi người yêu thương nên được đặt cho cái tên Lưu Nguyệt.

Đây là đứa con cô hoài thai mấy tháng sinh ra. Một tháng làm người một nhà thật sự rất vui sướng, vì sao giờ lại không thể sống quá bảy ngày?

Lâm Tư Vũ không phải không tin Trình Phi Khung mà là không muốn tin.

Không khí có chút áp lực.

Trình Phi Khung đứng dậy nhìn về phía đứa bé đang mặc tả lót nằm ngủ kia, rõ ràng không có một chút nhận thức gì về việc mình sẽ rời khỏi thế gian mấy ngày nữa.

Thẩm Nguyên Gia cũng hoảng hốt.

Nhân lúc Lưu Húc Dương hỏi chuyện Trình Phi Khung, cô nhanh chóng lên weibo.

Căn bản là chuyện này quá khó tin, nhưng cũng không thể không tin, Thẩm Nguyên Gia muốn biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Không cần nói thì bây giờ Lưu Nguyệt đang là điều bà hai vợ chồng là Lưu quan tâm nhất.

Như vậy thì lịch biểu của Lưu Húc Dương và Lâm Tư Vũ đều sẽ liên quan đến Lưu Nguyệt. Nghĩ như vậy, cô liền tìm weibo của đối phương.

Thẩm Nguyên Gia khá sửng sốt khi nhìn thấy di ảnh. Trong ảnh là Lưu Húc Dương và Lâm Tư Vũ chụp chung, thời gian tử vong là 40 năm sau, ước chừng tầm tám mươi mấy tuổi.

Cô lướt xuống tới phần lịch biểu.

Lịch biểu hiện thị bảy ngày, trong đó một nửa là ngày trắng, một nửa là ngày đỏ.

Thẩm Nguyên Gia trực tiếp bấm vào ngày đỏ đầu tiên, ba ngày sau, cũng chính là cuối tháng này, thứ hai.

[Ngày 30 tháng 4 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Lưu Nguyệt đổ bệnh.

Điều này là bình thường đối với Lưu Húc Dương, không liên quan đến thân thể, chỉ ảnh hưởng tin thần nên mức độ nguy hiểm rất thấp.

Hai ngày tiếp theo cũng không đáng quan ngại.

[Ngày 1 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Lưu Nguyệt nằm viện.

[Ngày 2 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Lưu Nguyệt hôn mê.

[Ngày 3 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 2] Lưu Nguyệt tử vong

Ngày cuối cùng là ngày Lưu Nguyệt chết, Thẩm Nguyên Gia thấy lịch biểu hầu hết đều liên quan đến Lưu Nguyệt. Cô bấm vào ngày màu trắng xem thử.

Ba ngày màu trắng không có chuyện gì đáng kể.

Thẩm Nguyên Gia lâm vào suy tư.

Cuối tháng này Lưu Nguyệt sẽ sinh bệnh, trước đó không có chút dấu hiện nào, chỉ vọn vẹn bốn ngày lại cướp đi sinh mạng của một đứa trẻ, quá nhanh.

Lưu gia không thiếu thốn bất cứ thứ gì, ăn uống toàn đồ tốt, không rõ nguyên do của căn bệnh này. Bệnh gì là lợi hại quá vậy chứ.

Thẩm Nguyên Gia nghĩ ngợi, tìm weibo của Lâm Tư Vũ rồi bấm theo dõi.

Di ảnh không khác với bên Lưu Húc Dương nhưng ngày tử vong thì muộn một ngày so với chồng.

Biểu thị màu sắc lịch biểu cũng giống nhau như đúc.

Thẩm Nguyên Gia bấm vào từng cái, lúc này mới phát hiện bất đồng.

Ngày 30, weibo của Lưu Húc Dương đề là Lưu Nguyệt sinh bệnh, còn của Lâm Tư Vũ lại là ‘miệng sùi bọt mép’.

Những sự việc tiếp theo thì giống nhau, chỉ có điểm sùi bọt mép làm Thẩm Nguyên Gia nghi ngờ.

Weibo tiên đoán chắc chắn là thật, cho nên không có khả năng bị trào sữa, bệnh gì ở trẻ sơ sinh mà lại xuất hiện tình trạng sùi bọt mép?

Cô cảm giác có người muốn hại đứa bé.

*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Xin lũi các cô mấy nay toi ham dzui quá nên bỏ bê công tác lấp hố. Sắp tới mỗi ngày một chương nhe hê hê.
*
#04042021


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.