Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 54: Cẩn thận.



Trong lúc tạm nghỉ chụp, nhân viên công tác sắp xếp lại đồ đạc.

Thẩm Nguyên Gia và nhà tạo mẫu vừa rời khỏi studio thì Phan Thần Hoà và trợ lý cũng đi về phòng nghỉ. Vừa vào phòng là sắc mặt của hắn hóa đen.

Trợ lý thấy hắn luôn xoa tay của mình, quan tâm hỏi: “Anh Phan, tay anh làm sao thế?”

Phan Thần Hoà lạnh lùng nói, “Không sao, bị người phụ nữ kia bẻ.”

Không ngờ cô lại mạnh như vậy. Chạm vào có một chút mà lại không lưu tình bẻ gập ngón tay anh đau thiếu điều la lớn trong trường quay, may là không bị thương nặng.

Có điều cô chẳng qua chỉ là một người mới, lấy đâu ra dũng khí đó vậy chứ.

Trợ lý biết điều không nói nữa, trong lòng cũng hiểu được ý của anh ta, đi qua thu dọn đồ đạc.

Phụ nữ bị Phan Thần Hoà động tay không hai thì cũng ba, nhưng đa số đều lựa chọn im lặng hoặc là tà lưa qua lại, làm bạn tình. Phan Thần Hoà có đoàn đội riêng chuyên xử lý những chuyện này.

Tuy rằng không mấy tức giận, nhưng đối với mấy người mới như cô thì anh không phải là đối tượng dám đụng vào.

Chỉ là trợ lý cảm thấy Thẩm Nguyên Gia không phải là người dễ đối phó. Thật ra, đều là phụ nữ nên cô hy vọng Thẩm Nguyên Gia không có chuyện gì, nhưng với phòng dạ hẹp hòi của Phan Thần Hoà thì cô không chắc.

Lát nữa còn phải quay video, không biết sẽ như thế nào.

“Cô điều tra thông tin của cô ta cho tôi.” Phan Thần Hoà bắt đầu toan tính, “Tôi muốn xem xem trình độ cô ta tới đâu.”

Trợ lý đương nhiên không thể cự tuyệt.

Thẩm Nguyên Gia có ý định làm hắn đã xui còn xui hơn, nhưng còn phải xem tương lai bảy ngày tới hắn sẽ gặp phải chuyện gì.

Lúc này Phan Hòa Thần chắc không có dạo weibo đâu, cô theo dõi hắn một chút.

Di ảnh chính là ảnh chụp thời trẻ của hắn, nhìn tấm ảnh trắng đen này mà Thẩm Nguyên Gia hả hết cái giận. Ngày tử vong vẫn còn cách rất xa, không có tác dụng gì.

Cô lướt xuống phần lịch biểu. Quả nhiên cô đoán không sai, một tuần bảy ngày nhưng Phan Hòa Thần có hết năm ngày là ngày màu đỏ.

Tuy rằng đỏ không đậm nhưng cũng đủ xui xẻo.

[Ngày 1 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểu cấp 1] Dẫm phải cứt chó.

[Ngày 3 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Say rượu lái xe.

[Ngày 5 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 2] Bị tạm giam.

[Ngày 6 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Công khai xin lỗi.

[Ngày 7 tháng 5 năm 2018 – Nguy hiểm cấp 1] Bị ăn một cái tát.

Thẩm Nguyên Gia bấm xem từng ngày, từ đầu đến duôi, cuối cùng không nhịn được cảm thán sự xui xẻo tột đỉnh của Phan Thần Hoà.

Cứ coi như ra đường đạp phải cức chó đã là xui rồi, còn xui liên tiếp như vậy thì thần xui xẻo cũng ưu ái hắn quá.

Thẩm Nguyên Gia nhìn mấy sự việc, trong lòng thở dài, kể cả khi cô không động tay động chân thì anh ta cũng đã xui lắm rồi.

Cô xem hai ngày màu trắng xem như nào.

Ngày đầu tiên chẳng có gì nổi bật, ngày thức hai thì được mời đi tới một bữa tiệc tối.

Thẩm Nguyên Gia cũng có nghe nói, là ngày 7, xem ra buổi tiệc này rất quan trọng đối với Phan Thần Hoà, nhưng liên hệ với sự xui xẻo ở trên thì đi ăn tiệc còn được tặng cho một cái tát, đúng là xui như ‘tró’.

Cô nghĩ mình không cần phải làm gì hết. Có điều nhìn vào nhan sắc của đối phương thì Thẩm Nguyên Gia quyết định hảo tâm nhắc nhở một chút.

Để Phan Hòa Thần mất mặt tại đây cũng không khó.

Cô đã có ý tưởng trong đầu, hủy theo dõi Phan Hòa Thần rồi tắt weibo, ra khỏi phòng thay đồ.

Nhà tạo mẫu hỏi: “Sao rồi, chỗ nào có vấn đề?”

Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, “Không có gì, chắc lúc đó tôi cảm giác nhầm.”

Cô nói như vậy nhưng nhà tạo mẫu vẫn kiểm tra lại thêm lần nữa cho chắc, “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, đạo diễn cũng chờ sốt cả ruột.”

Đạo diễn bên ngoài đúng là có chút nóng nảy, bởi vì vốn đang chụp rất thuận lợi nhưng đột nhiên trang phục bị hư, nếu là thật thì rất là phiền.

Thấy Thẩm Nguyên Gia bình thường đi ra, ông cũng thở phào nhẹ nhõm, kêu: “Ba phút sau chúng ta tiếp tục.”

Thẩm Nguyên Gia vào vị trí không lâu thì Phan Thần Hoà cũng đi ra tới.

Hai người đứng đối diện nhau.

Có lẽ do ban nãy cô bẻ ngón tay của hắn ta nên mặc dù hắn cười nhưng trong ánh mắt không có mấy thân thiện.

Thẩm Nguyên Gia mỉm cười nhìn hắn.

Phan Thần Hoà sửng sốt, đột nhiên cô thay đổi thái độ thế này là ý gì. Hắn không nghĩ ra nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi thì chắc là cô đã cảm giác chính mình làm sai.

Là một cái mở đầu tốt.

Phan Thần Hoà cười tươi hơn, quyết định lát nữa sẽ quay đàng hoàng, chờ sau khi kết thúc thì đi khách sạn, vậy cho sướng.

Đạo diễn hô lên: “Tới tới tới, Nguyên Gia, cô đã nhớ nội dung kịch bản chưa?”

Thẩm Nguyên Gia tâm tình tốt, trả lời: “Đã nhớ kỹ.”

Đạo diễn rất vừa lòng, “Được, vậy chính ta bắt đầu, cố gắng qua trong một lần thôi, như vậy sẽ bớt việc.”

Anna Sui đi theo con đường xa xỉ, quảng cáo đương nhiên cũng phải thế.

Kịch bản tuy không khó hiểu nhưng cũng khó tránh việc Thẩm Nguyên Gia và Phan Thần Hoà không cảm nhận được sự ưu nhã, mỹ vị và bối cảnh vô cùng hoa lệ này.

Theo kịch bản, ban đầu là cảnh Phan Hòa Thần một mình, sau đó Thẩm Nguyên Gia xuất hiện, Phan Hòa Thần bị cô hấp dẫn.

Sau khi người tới liền đưa ly rượu vang đỏ, cuối cùng kịch bản yêu cần Thẩm Nguyên Gia uống rượu.

Cảnh quay kỳ lạ nhưng lại rất thuận lợi.

Tới phân cảnh cuối cùng, Phan Hòa Thần đã quay phần của mình xong, Thẩm Nguyên Gia tay cầm ly chân dài, lắc nhẹ rượu bên trong, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Máy quay đặc tả, đôi môi như phát sáng, rung động lòng người.

Cách đó không xa, Phan Thần Hoà chăm chú nhìn cô, khẽ liếm môi, hắn quả nhiên không nhìn nhầm, đây đúng là một yêu tinh dụ dỗ người khác.

Hắn thấp giọng hỏi trợ lý: “Tra được thông tin chưa?”

Trợ lý nhẹ nhàng gật đầu.

Thông tin của Thẩm Nguyên Gia rất dễ tra.

Lúc hai người xì xầm với nhau, bên cạnh không có ai, nhân viên công tác cũng chỉ nghe tiếng líu ríu nhưng đang thảo luận cái gì đó.

“Thông tin của cô ấy không khó tra, hơn nữa còn là một cô nhi, không có chống lưng.” Lúc trợ lý nói ra những lời này, trong lòng cũng thở dài.

Phan Thần Hoà lật xem, Thẩm Nguyên Gia không có nhiều thông tin mấy, lớn lên ở cô nhi viện, sau khi lên đại học thì tự mình kiếm tiền, sau đó bước vào nghề người mẫu, năm nay sự nghiệp mới bắt đầu khởi sắc.

Xã giao nhỏ hẹp, không có kết bạn với ai.

Phan Thần Hoà vuốt mũi, hắn còn tưởng Thẩm Nguyên Gia lợi hại lắm, hóa ra chỉ có thế thôi, làm bản tính khiêu chiến của hắn hụt hơn nửa.

Có điều nhớ tới gương mặt kia, vẫn có chút động lòng.

Trong số các người mẫu mà hắn từng hợp tác, chỉ có Thẩm Nguyên Gia là gợi cảm nhất, tính tình ương ngạnh cũng không sao, dạy dỗ một chút là được.

“Tốt!” Đạo điễn hô lên.

Nhân viên công tác tiến lên thu dọn lại đồ đạc, Thẩm Nguyên Gia rời khỏi trường quay, giữa đường đụng phải Phan Thần Hoà đang đứng chờ.

Phan Thần Hoà bước tới, “Vừa rồi cô quay rất tốt.”

Thẩm Nguyên Gia nhìn chằm chằm hắn, “Tay của anh vẫn tốt chứ?”

Nhắc tới cái này, biểu cảm trên gương mặt hắn ta thay đổi, cũng không biết cô dùng bao nhiêu phần lực nữa.

Thẩm Nguyên Gia coi như không thấy, nói: “Gần đây Đế Đô có nhiều chó hoang, cẩn thận đạp phải cức chó đấy.”

Quan tâm bất thình lình làm Phan Hòa Thần ngơ ngác.

Sao lại nói đến cái chủ đề này? Vậy vừa rồi hỏi tay hắn có sao không, không phải là hối hận mà là quan tâm à?

Nhưng hai từ ‘cứt chó’ phát ra từ trong miệng người đẹp có chút mất hình tượng…

Thẩm Nguyên Gia không nói gì nữa, đi vào phòng nghỉ.

Cô tử tế nên nhắc nhở, cũng không biết Phan Thần Hoà có lĩnh ngộ được không.

Ngày hôm sau, Phan Thần Hoà rời giường chuẩn bị đến công ty.

Hắn có một chiếc xe được nhà mua cho, không đắt lắm, đi tới đi lui cũng tiện.

Trợ lý gọi điện thoại tới, “Anh Phan, khi nào anh tới vậy?”

Phan Thần Hoà trả lời, “Đến ngay đây.”

Công ty cách chung cư không xa lắm, chỉ có vài phút thôi, với điều kiện không kẹt xe.

Nghĩ đến chuyện này, hắn nhớ lại sáng nay dậy trễ, ra khỏi nhà giờ này đang là giờ cao điểm, có khi trên đường lại đông xe.

Nghĩ vậy, hắn quyết định không lái xe.

Lại nhớ đến lời nhắc nhở của Thẩm Nguyên Gia, hắn không nhịn được nhếch môi. Lạnh lùng cái gì chứ, rõ ràng đã bị anh hấp dẫn.

Phan Thần Hoà cảm thấy sức hút của mình lại lớn hơn một chút.

Nhưng hơn mười phút sau hắn mới tới công ty, có không ít fans đang đứng bên ngoài canh thần tượng của mình, thấy soái ca đi ngang qua cũng chụp hình lại vài tấm.

Phan Thần Hoà đường mình mình đi, cũng rất chú ý hình tượng, cho đến khi dưới chân đạp phải một thứ gì đó, hắn dừng lại.

Cúi đầu xem thử, biểm cảm lập tức thay đổi.

Có hai paparazi ngồi cách đó không xa, “Ông có chụp được cái gì chưa?”

“Không có, gần đây chúng ta chẳng có miếng tin nào, dưa cũng chẳng có.”

“Phòng làm việc của chúng ta yêu cầu một tuần một tin, chúng ta vẫn chưa nộp deadline đâu, tổ kế bên đã làm xong rồi, phải tranh thủ lên.”

Hai người vừa nói vừa canh trước cổng công ty mà bấm máy, chụp xong rồi cũng không biết mình chụp được cái gì.

Thở dài một hơi, bọn họ thu dọn, quay về xe con.

Một người đồng nghiệp thì than tới than lui, một người khác thì lật xem lại ảnh, thấy mấy tấm hình, “Tôi nghĩ là tôi chụp được thứ hay ho rồi.”

Người bên cạnh thò đầu qua, “Cái gì cơ?”

Người nọ chìa camera qua, “Ông nhìn người đàn ông này xem, thấy vẻ mặt và động tác của hắn không? Về sửa lại video cho nó kịch tính. Bây giờ người ta toàn ưa mấy cái là lạ như vậy, chắc chắn mấy trăm ngàn lượt chia sẻ đó.”

Người bên cạnh hỏi: “Nhưng hắn đang làm gì vậy?”

“Ông chưa nhìn ra nữa hả?” Người nọ phóng to bức ảnh, “Nhìn rõ chưa, dẫm phải cứt chó rồi, sắp được thần xui xẻo độ rồi.”

“Đừng nói nữa, nghe bốc mùi quá…”

*
#06042021


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.