Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên tạm làm gián đoạn cuộc chơi , bọn nó ai cũng uể oải đứng dậy lê lết từng bước ra về . Thấy nó như không có sức sống , anh khụy chân xuống ra hiệu kêu nó leo lên lưng anh , nó đương nhiên là không từ chối phi thẳng lên tấm lưng rộng và ấm áp của anh . Nó vòng tay ôm cổ thi thoảng còn ghé tai thì thầm gì đó khiến anh bật cười . Hắn có chút gì đó khó chịu , tại sao ? Tại sao nụ cười của nó không dành cho hắn ? Tại sao luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng để đối xử với hắn ? Mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ lên xe trước , nó lúc này còn đang ngoan ngoãn trên lưng anh đi xuyên qua hàng ngàn cặp mắt tức đến nổ lửa nhưng không thể làm được gì . Thả nó xuống , anh bước vào vị trí lái nó cũng nhanh chạy theo anh sang ghế phụ lái thì bị hắn nhanh tay kéo lại về phía mình , nó vùng vẫy vài giây đầu rồi cũng bước vào ngồi cạnh hắn .
– Sao không về ? – Nó hỏi .
– Đợi hai người kia – Anh vừa soi gương mặt mình trong gương vừa đáp lời nó .
– Không cần đợi , tên kia đi cùng Fin – Nó dửng dưng , tay thì lướt lướt Em Yêu lần này không phải chơi mà nó đang cực kì nghiêm túc giải quyết công việc còn lại của mình . Anh nghe thấy liền nhấn mạnh ga , chiếc xe lao đi rất nhanh như muốn xé toạc không khí . Chẳng mấy chốc cả cái bóng của chiếc xe cũng không còn lưu lại nơi sân trước của học viện .
Về phần Fin và tên kia , bọn họ lúc này đang rất rất hạnh phúc tay trong tay , tình trạng cũng không khá hơn bọn nó là mấy . Phải len người qua vô số con mắt soi mói , những lời chỉ trích kèm những ánh mắt khinh bỉ Fin cũng vang lên .
– Này , nhìn con người ta chơi với Đại tiểu thư giờ lại cặp với Bảo Khang .
– Vậy sao , thật là không thể đoán được mà .
– …. ….. ….. ….
Không để tâm đến những lời đó , Khang nắm chặt tay Fin ra xe của nhỏ . Lịch sự mở cửa cho nhỏ rồi nhanh chóng bay sang vị trí lái , không quên hỏi nhỏ muốn đi đâu .
– Hôm nay để tôi hộ tống tiểu thư đi chơi được chứ ?
– Được , nhưng phải vui , tôi không muốn mất thời gian với những thứ nhàm chán đâu – Nhỏ nói còn kèm theo cái nháy mắt khá yêu .
– Không thành vấn đề , cứ để tôi – Cậu đánh tay lái đến một địa điểm ăn vặt khá đông đúc . Những gian hàng ăn vặt nhiều màu sắc với cả nhiều món ăn nhỏ lúc này trông đến thích mắt . Tìm một chỗ đỗ xe hoàn hảo , cậu tranh việc mở cửa với nhỏ .
– Mời tiểu thư – Cậu chìa tay ra làm giống quản gia . Nhỏ gật đầu mỉm cười đưa tay cho cậu . Cậu dắt nhỏ đến một gian hàng với những món xiên que khá hấp dẫn .
– Cậu có để ý không ? Nãy giờ mọi người nhìn chúng ta thì phải – Nhỏ nhẹ nhàng kéo kéo tay cậu .
– Đẹp trai như tôi sánh đôi cùng một cô gái đáng yêu đến chết người thế này không nhìn sao được – Cậu vỗ ngực tự khen mình xong nhìn lại nhỏ lúc này đang che miệng cười ngất ngưỡng . Cậu nhìn thực đơn rồi kêu một loạt những món ngon nhất ra mỗi thứ x2 . Nhỏ còn đang ngẩn ngơ không biết cậu gọi món gì thì xung quanh vang lên những tiếng ‘ Tách , tách … ” của máy ảnh .
– Đẹp trai quá ! – Vài cô nàng kiềm chế không nổi mà thốt lên .
– Là Thiếu gia đó , nhìn đồng phục đó kìa – Một cô gái chỉ vào bộ đồng phục Noah trên người của hai bạn trẻ .
– Tiếc thật , người ta có bạn gái rồi kìa . Cô gái đó xinh thật – Một vài ánh mắt tiếc nuối rơi trên người cậu và Fin .
– …. …. …. …. ….
Cậu với nhỏ lúc này chỉ biết nhìn nhau cười cười , chẳng lâu sau một bé gái đem thức ăn lên đặt trước mặt hai người , ánh mắt cô bé không thể rời khỏi hai người .
– Cảm ơn em – Nhỏ lấy một que lên nhìn nhìn rồi xoay sang nhìn cô bé cảm ơn kèm nụ cười lộ răng khểnh khiến cô bé hơi đỏ mặt nhưng cũng cười tươi đáp lại .
– Chúc anh chị xinh đẹp ngon miệng ! – Cô bé nói rồi chạy một mạch vào trong . Nhỏ thì cười vui vẻ , cậu thấy nhỏ cười cậu cũng bất giác cười theo . Có lẽ cậu đã thích nhỏ thật rồi ?!
– Thiếu gia như cậu cũng biết những nơi thế này à ?
– Thiếu gia cũng là con người , so với tên Khắc Vũ chết tiệt kia tôi đây vẫn chưa gì đâu – Cậu nói rồi vớ lấy một xiên que đưa lên miệng ăn ngon lành .
– Vậy tôi tưởng thiếu gia các cậu không bao giờ đến những nơi như vậy – Nhỏ chu chu cái miệng nhỏ ra vừa thổi vừa ăn .
– Cậu sẽ còn ngạc nhiên nhiều về tôi đấy – Cậu véo nhẹ chóp mũi nhỏ khiến nhỏ hơi đỏ mặt . Giải quyết nhanh phần ăn của mình , cả hai lại tiếp tục dạo xung quanh những gian ăn uống khác đến mức không thể ăn nữa mới chịu tìm chỗ vui chơi . Đang đi nhỏ bỗng nhìn vào con gấu bông to ụ đang nằm chễm chệ trên giá của một gian hàng trò chơi .
– Để tôi lấy cho cậu – Bảo Khang như nhìn thấy được suy nghĩ của nhỏ . Tiến lại mua một lượt chơi . Trò chơi ném bóng muôn thuở , chủ gian hàng giao luật là không được làm đổ những cái lon kim loại kia nhưng phải làm ngã con người gỗ đứng trên đó . Mọi người xung quanh lúc này vây quanh lại xem chàng thiếu gia chơi trò ném bóng . Cậu lấy thế rồi ” Vút ” trái đầu tiên đáp không đúng chỗ bay thẳng ra phía sau . Nhỏ đứng bên cạnh trêu chọc cậu .
– Không được thì thôi , tôi không ép nha .
– Cậu cứ chờ đó , tôi sẽ lấy nó . Lúc đó nhờ cậu chịu thiệt thòi nhận phần thưởng giúp tôi – Cậu tự tin nhắm mục tiêu rồi ” Vút ” lần này khá mỹ mãn vì trái bóng đã đánh bại con người gỗ , mọi người vỗ tay tán thưởng rần rần . Nhỏ cũng cười rất tươi vỗ tay rất vui vẻ , còn hai lượt . Cậu giữ vững tư thế , hai lần sau cũng nhắm ngay người gỗ mà đáp khiến tràn pháo tay vang lên không ngừng . Chủ gian hàng ôm con gấu to gần bằng người thật đưa cho nhỏ .
– Của hai người – Ông cười vui vẻ trao phần thưởng cho nhỏ .
– Cảm ơn – Nhỏ cũng cười đáp lại .
– Thấy sao ? Tôi đã nói được nhất định được – Cậu lại tự sướng khiến nhỏ không khỏi bật cười .
– Cậu giỏi , cảm ơn vì đã cho tôi vui vẻ thế này – Nhỏ nói rồi đưa ngón cái ra khen cậu . Cả hai thẳng tiến ra xe để về nhà . Lúc này trăng cũng đã lên từ lúc nào rồi , gió mát khiến lòng người cũng vui vẻ thoải mái hơn . Đồng hồ to ở giữa khu ăn uống vui chơi này đã chạm mức 21:00 PM , cậu lịch sự mở cửa cho nhỏ rồi cũng vui vẻ lái xe ra về . Nhỏ nhìn ra ngoài ánh mắt như muốn nói ” Lần sau , tôi nhất định lại đến ” .
– Gia Tường , anh … anh thích em … không biết em có thể cho anh cơ hội ? – Cậu ngập ngừng dò ý .
– Định nói suông à ? – Nhỏ vui vẻ không chút ngượng ngùng .
– Vậy … nói vậy em đồng ý – Cậu nhém chút nữa thì lạc tay lái vì vui sướng .
– Không ! Nhưng nếu thấy được thành ý thì … – Nhỏ bỏ dở câu nói , vờ xoay mặt nhìn ra ngoài . Khỏi phải nói lúc này trong tim cậu như đang mở tiệc cứ đập loạn xạ cả lên . Nhìn người con gái bên cạnh cười mãi không ngừng , một tay chuyên tâm lái , tay còn lại nắm tay bàn tay trắng mịn của ai kia . Dừng trước cổng một căn biệt thự Lưu Gia , cậu định mở cửa cho nhỏ nhưng đã bị nhỏ nhanh hơn .
– Hôm nay rất vui , cảm ơn nhiều – Cả hai nhìn nhau một lúc , nhỏ đành lên tiếng phá tan không khí im lặng .
– Không có gì , lời đề nghị … à không lời tỏ tình đó , em suy nghĩ kỹ chút nha . Còn nữa : Ngủ ngon và … mơ thấy anh – Cậu nháy mắt với nhỏ rồi rút điện thoại gọi người đến đón , chẳng lâu sau một chiếc BMW đen dừng trước mặt . Một người đàn ông bước ra mở cửa cho cậu .
– Nhất định – Nhỏ cho người di chuyển xe mình vào Gara , nhìn cậu lên xe nhỏ mới từng bước đi vào nhà . Cậu cũng ra hiệu cho xe lăn bánh , hôm nay cậu đã rất vui và bây giờ cậu thật sự rất mệt , rất muốn về nhà . Bước vào nhà , một ánh mắt nhìn vào đứa con gái đang cười cười rồi thoáng đỏ mặt .
– Cậu nhóc đó là Phương Bảo Khang ? – Người phụ nữ tuy đã ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp và quý phái , không ai khác đó là mẹ của cô .
– Vâng ạ – Cô đáp mà không giấu được niềm vui khi nhắc đến cái tên đó .
– Hai đứa đã thân đến mức này sao ? – Bà vui vẻ bước xuống xoa đầu con gái rồi nhẹ nhàng ngồi xuống Sofa . Cô lúc này chạy đến ngồi cạnh ôm mẹ nũng nịu như lúc nhỏ . – Người ta cũng lớn rồi mà , người ta cũng biết thích người ta chứ bộ – Khẽ mỉm cười nhìn cô con gái cưng của mình đã biết yêu rồi đấy . Không nói gì thêm bà chỉ mỉm cười hài lòng , còn tưởng mọi chuyện sẽ khó khăn lắm , còn sợ cô nàng không chịu . Ai ngờ hai bạn trẻ nhà ta lại thân như vậy , lại còn có tình cảm với nhau nữa nên bà cũng yên tâm .