Canteen
– Hi Kris
Khang vui vẻ chào Kris rồi ngồi xuống cạnh nó
– Không ai hoan nghênh anh đâu, đi dùm đi
Lin vừa đút củ cà rốt vào miệng vừa nhăn mặt nói
– Cả tuần nay cô chỉ nói được thế thôi sao (ghét quá nên Khang đổi cách xưng hô luôn)
– Phải, đối với thứ mặt dầy như anh cả tuần đều đến ăn chung dù không ai mời thì nói một câu nhiều lần mới thấm
– Cô cũng là cái thứ chậm tiến hóa thôi suốt tuần chỉ tiêu hóa được mỗi củ cà rốt
– Vẫn còn hơn anh đấy đồ vượn người
– &*%#$%$%
– &*(&^%%%##$%$##@$&*
Suốt tuần bắt đầu đi học lại Kris đã luôn phải chịu đựng 2 con người kia “cắn xé” lẫn nhau. Tuy nó cũng chẳng quan tâm gì nhưng lỗ tai thì bị tổn thương nặng nề. Giờ nó đã hiểu vì sao cứ có 2 tên này thì Phong lại biến mất tăm….
Tiếng động làm Kris ngước lên nhìn. Khang và Lin sau khi đấu võ mồm không đã, Lin đã “chơi” nguyên dĩa súp vào áo của Khang, Khang cũng tức giận xịt tương ớt lên người Lin, thế là cả 2 “ẩu đả” qua lại, kết quả là những tiếng động vừa rồi, nhưng chói tai hơn hết chính là tiếng hét buốt đến tận óc…
– Này 2 em kia, nghĩ mình đang làm gì thế hả?
…của ông thầy nổi tiếng nghiêm nhất trường (đã xuất hiện ở chap 1). Chẳng nể nang ai, lão mắng xối xả vào cả 3, vì Kris ngồi giữa nên bị vạ lây luôn. Lão phạt cả 3 sau giờ học ở lại quét dọn nhà kho. Khi Lin giãy nảy lên phản đối thì lão cười đầy gian tà
– Không muốn quét nhà kho thì quét khu nhà cũ nhé
Lin lập tức nín bặt. Ai không biết khu nhà cũ nỗi tiếng vì bị ma ám. Không khí ghê rợn toát ra từ ngôi nhà khiến người đứng cách 100m đã cảm thấy buồn nôn khó chịu. Huống hồ khu nhà cũ nằm trong khuôn viên phía tây, sau dãy nhà H – vốn được dùng làm khu nhà giải phẫu của trường đại học Y trước đây. Sau khi chuyển nhượng cho E.K thì hiện giờ đã bị bỏ hoang.
Nhà kho
– A! bụi chết đi được – Lin rên rỉ
– Im đi, tại ai mà phải khổ thế này hả? – Khang bực bội trách móc
– %^$%#@@#
Lại bắt đầu nữa rồi
– Im lặng đi, làm cho nhanh để còn về sớm, trời tối rồi – Kris nói giọng lanh tanh
Cả 2 nín bặt. Phần vì thấy có lỗi phần vì Kris nói đúng. Thế là 2 đứa hì hục làm (Kris vô tư ngồi nghe nhạc vì nó hoàn toàn vô tội nên không có lý do gì phải chịu phạt). Lúc gần xong thì Lin chợt reo lên
– Này, xem tớ tìm được gì này
Kris đến gần Lin, Khang cũng bu lại. Trên tay Lin là một mẩu giấy báo đã ngả màu vàng ố
“ Họa báo năm 1995 ”. Kris như chạm phải nguồn điện, lập tức tập trung chú ý vào tờ báo
“Cuối năm 1995, một vụ hỏa hoạn xảy ra tại khu phòng học thí nghiệm, dẫn đến cái chết thương tâm của một em học sinh. Hiện vụ hỏa hoạn vẫn chưa xác định là do người hay sự cố gây nên. Phía cảnh sát vẫn tiếp tục tiến hành điều tra…”
– Àh hình như vụ này rùm beng lắm, báo chí hồi đó tốn cũng khá nhiều giấy mực – Khang nói
– Trường mình vẫn đồn sau vụ ấy oan hồn người học sinh kia không được siêu thoát nên vẫn còn luẩn quẩn đâu đó trong trường – Lin vừa nói vừa lấy tay xoa xoa 2 vai
– Ha, sợ rồi sao, đồ chết nhát
– Her, tôi sợ nhất là cái thứ đồng bóng như anh
– #$%@&**
– Đi thử không? – Kris chợt hỏi
– Sao? – 2 người kia ngưng sỉ vả nhau, quay lại nhìn nó đồng thanh
– Tớ không nghĩ đó là ý hay đâu Kris àh – Lin mặt méo xệ
– Anh không đồng ý đâu, chỗ đó cấu trúc đã bị hủy hoại rất nhiều, rất nguy hiểm – Khang tỏ vẻ nghiêm túc
Kris cười khẩy một cái rồi quay người bước đi
– Này sao cậu cười đểu thế? Khinh thường tớ àh? Sợ gì chứ, tớ đi – Lin chạy đuổi theo, nói giọng đầy tự tin
– Haizz, anh đi theo bảo vệ em – Khang cũng đuổi theo Kris
Chẳng qua Khang cũng không muốn Kris coi thường mình, vả lại con nhỏ chết nhát kia cũng đi không lẽ mình con trai mà không đi, nên Khang đành đi cùng
Kris mỉm cười đắc thắng. Dính bẫy hết rồi
– Khu phòng thí nghiệm năm đó bây giờ ở đâu? – Kris quay sang hỏi
Khang không trả lời. Lin đánh ực một tiếng rồi khó khăn nặn từng chữ
– Khu..nhà…cũ