Gió đã đổi chiều, Victoria II xoay những cánh quạt rỉ sét, chậm rãi tiến vượt qua vùng núi đá thuộc một bộ phận nhỏ của Vegas. Từ sự kiện đó đến nay đã được hai ngày, nhưng tất cả những người trên tàu vẫn còn trong trạng thái cảnh giác cao độ. Phần thân tàu bị hư hại đã được sửa chửa khẩn cấp, và vũ khí cũng được tu sửa lại để đề phòng trường hợp tương tự diễn ra một lần nữa.
“…”
“…”
“…”
“Đừng có ỉu xìu nữa được không cả ba người?”
Liya đặt cái thùng gỗ xuống trước cửa một cách nặng nề, cô bé giơ tay lau mồ hôi trên trán. Grim ló đầu xuống từ cái giường tầng trong cabin chật hẹp, nhìn cô nhóc với con mắt tò mò. Gần nửa khuôn mặt cậu khuất sau lớp băng vải, con mắt trái bị bịt kín lại, vài sợi tóc bạc ló ra khỏi băng, xoăn lên.
“Có cái gì để giặt không anh trai? Nếu có thì đưa đây em mang đi luôn.” Cô bé thò tay vơ hết mấy cái chăn lẫn ga giường, hất luôn Zero xuống sàn. Zalfkiel rút cái khăn tay có màu hơi ố, quăng vào cái thùng gỗ đang chất đầy những quần áo, chăn màn bẩn trước cửa.
“Phiền em rồi, bé Liya.”
“Ai là bé hả?? Em mười sáu tuổi rồi! MƯỜI SÁU NHÉ?”
“Vâng vâng, thưa công nương.” Anh lắc đầu, bước ra cửa và nhấc cái thùng lên, trông nó khá nặng so với một cô nhóc mới mười sáu, lũ thanh niên trên tàu này bị bệnh lười giặt giũ nên tất cả đều trông vào Liya.
“Grim, giúp một tay nào.”
“Để thằng bé yên.”
Zero cắt ngang lời anh, bước ra giật lấy cái thùng. Hai người giằng qua giằng lại, Liya đứng ở giữa cảm thấy vô cùng xót thương cho đống quần áo bẩn đang nằm trong đó. Cô bé hét lên, vô cùng cộc cằn:
“Dừng lại ngay! Hai người không muốn giúp em thì thôi-“
“Cái gì mà ồn ào quá vậy… mới sáng sớm mà…Ủa?”
Một cánh cửa gần đó hé ra, cái đầu tóc bù xù của Vannabelle xuất hiện. Cô đưa tay che miệng ngáp, trên người vẫn còn mặt bộ đồ ngủ, chứng tỏ vừa bị tiếng hét của Liya đánh thức, ánh mắt ngái ngủ của cô trượt từ hai người đang bê cái thùng gỗ qua Liya, người đang tỏ ra cực kì khó chịu lúc này.
“Hiểu rồi, đợi tôi một chút.”
Vannie đóng sầm cánh cửa lại. và sau đó cả ba nghe thấy tiếng đồ đạc bị xới tung lên ở bên trong. Cánh cửa mở ra một lần nữa, Vannie bước ra, đã thay bộ đồ thuỷ thủ màu xanh biển mát mắt và chải tóc, ôm theo một cái chăn và ga nệm bỏ vào thùng. Cả bốn người bắt đầu đi lang thang khắp tàu để thu gom những thứ cần được giặt, mang xuống khoang.
“Và sau đó, một con rồng mới nở rơi thẳng vào mặt anh Felix, biến anh ấy thành một mớ bầy hầy nhớp nháp!”
“Đừng có nhắc nữa, anh xin đấy Liya, hãy để vụ đó chìm vào quên lãng đi… Nó khiến anh buồn ói…”
Liya là một đứa trẻ năng động. Cô bé vừa mới đặt chân lên Victoria II được tròn ba tháng, là lính mới thứ hai sau Shiroi. Nhờ cô nhóc mà con tàu tẻ nhạt này trở nên ồn ào, và trông có vẻ ấm cúng hơn trước rất nhiều. Vannie từng là một cô gái vô gia cư sẵn sàng làm bất cứ việc gì để có thể không bị chết đói, cho tới khi cô gặp được mọi người và trở thành thợ săn rồng, bây giờ cô gia nhập hội chị em trên tàu với Liya, Cabella và Klay. Kĩ năng sinh tồn trong những góc phố nhỏ hẹp khiến cho một cô gái ưa nhìn như Vannie, trông rất đáng sợ với những tên thanh niên khác trên con tàu. Và cô cũng có một thói xấu, rất xấu đối với Liya và Shiroi:
“Vannieeee!! Chai rượu trong tủ lại biến mất rồi!!”
Tiếng ông chú Frank vang lên từ trong bếp khi cả đám đi ngang, nhưng cô gái đó lại tỏ ra như không biết gì hết, mắt không thấy, tai không nghe. Liya huých Vannie một cái, đẩy cô vào bếp rồi đóng cửa lại. Ngay sau đó, một tràng âm thanh không nghe rõ là gì của ông chú Frank vang lên, còn Vannie thì cụp tai xuống mà nghe, nhưng hôm sau kiểu gì thì cô cũng sẽ tiếp tục như thế.
“Chuyện thường ngày thôi, tụi mình xuống khoang giặt đồ đi.”
Bên trong Victoria tuy nhỏ, nhưng những khoang dùng để chiết xuất dầu, kho đông,… lại đặc biệt rộng rãi. Liya leo lên một cái ghế gỗ, giở nắp của cái thùng sắt có vẻ kì quặc ra và cho tất cả chăn màn lẫn quần áo vào trong. Cô bé ra hiệu cho Felix, lúc này đang đứng gần một cái cần gạc, sau đó có tiếng nước chảy vào trong thùng.
“Nước dự trữ được bơm lên từ khoang dưới đáy tàu, và để tiết kiệm nhiên liệu…” Liya nắm lấy cái cần đang nhấc lên xuống một cách tự động, và bắt đầu thay nó bơm nước vào thùng. Trông có vẻ khá nặng nề. Vannie đổ vào thùng một chút bột gì đó màu trắng.
“Hai người có thể vui lòng…” Liya buông cái cần ra, cô bé có vẻ sắp tắt thở đến nơi. “Xoay cái đó được không?”
Liya chỉ về phía một cái bánh răng có tay cầm đính trên thùng, và Zalfkiel bước tới. Anh đặt tay lên, và bắt đầu xoay. Có tiếng động vang lên bên trong thùng.
“Nhanh lên một chút, anh trai. Nếu không thì quần áo không sạch nổi đâu.”
Zalfkiel xoay nhanh hơn, và tiếng động trong thùng cũng trở nên lớn hơn lúc nãy, cứ tiếp tục như thế trong thêm năm phút, và Liya lại bơm nước vào thùng một lần nữa.
“Nốt lần này là có thể mang đi phơi rồi!”
Sau khi giặt xong quần áo và mang đi phơi ở mấy sợi dây treo ngoài boong, Liya tham gia cùng với mấy thanh niên khác lau sàn tàu. Rộng lắm đấy! Phải bắt đầu lau chùi từ trên phòng chỉ huy, đến hành lang, rồi các cabin, sau cùng là boong tàu và khoang tàu. Felix và Vannie sau hôm đó bị phạt, vì cả hai đã lén ăn vụng lúc cả bọn đang dọn dẹp gần kho đông. Grim trở xuống từ trên đài quan sát với Shiroi, tay ôm theo một hộp cá khô, và cả Shiroi cũng bị phạt vì ăn mảnh.
“KHÔNG CÔNG BẰNG CHÚT NÀO CẢ!”
“Chú im đi Shiroi, đây là vì tội có ăn mà không gọi anh em.”
Một ngày ồn ào trên Victoria II trôi qua. Con tàu đã đến không phận của tộc Mageris, từ trên cao có thể nhìn thấy những ánh đuốc chập chờn của những ngôi nhà nhỏ xíu bên dưới, bóng con tàu in trên ánh trăng sáng rạng rỡ, chậm rãi tiến về phía thành phố mê cung, điểm dừng đầu tiên của thuỷ thủ đoàn Victoria II.
“Ngủ ngon nha Grim, anh trai, Zero.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, bé Liya, Felix, Vannie.”
Cánh cửa cabin đóng lại, Zalfkiel vặn nhỏ cái đèn dầu rồng, rồi nằm xuống giường của mình. Phía bên kia, Grim đã trùm chăn kín người mất rồi. Anh gác tay lên trán, nhìn lên tấm chắn của tầng giường bên trên. Cabin nhỏ yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở đều đều của Grim.
“Em ngủ chưa? Ngày mai là chúng ta đến Winklang rồi.”
“…”
“Ta cần gặp Artemis. Và cả thần Hermes nữa, có nhiều điều cần nói.”
“…”
“Zero, nơi chúng ta đang đứng rất bất ổn. Nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào kể từ bây giờ.”
“Ta biết. Ta có thể cảm nhận được từ trong lõi của mình.”
Giọng anh nhẹ như gió, nhưng cả hai đều nghe rõ nhau mồn một, có những điều phải đồng hành cùng nhau một thời gian dài đằng đẵng mới hiểu được. Hồ sơ của hai người ở Winklang là một mớ hỗn độn, với lịch sử rối loạn và kì quặc. Các chư thần không hẳn là chào đón những đứa trẻ sinh ra là á nhân. Chúng là con cái của Tiamat và Titania, sinh ra ở vực thẳm Tatarus và thánh địa Neraida, chứ không phải là con của đất mẹ vĩnh hằng Gaia như con người. Đó là lí do, chúng khác người, chúng đặc biệt.
“Chúng ta là những kẻ ngoại lai, lúc nào cũng ưa thích điều mới lạ. Con người thường sợ hãi trước những cái mới, vì họ không có kiến thức về nó. Nhưng chúng ta thì không, chúng ta là những kẻ siêng năng tìm tòi, mạnh mẽ chấp nhận bản chất của thế giới.”
“Nhưng giờ niềm tin đó cũng dần lung lay rồi.”
Zalfkiel Eternius, sinh ra là một Reaper, một đứa con của Tiamat không hơn không kém. Tử thần sinh ra từ vực thẳm hỗn mang, lang thang khắp mặt đất để hoàn thành nghĩa vụ. Tử thần đầu tiên dẫn đầu cuộc diễu hành của quân đoàn bất khuất của tất cả các tử thần, gieo rắc cái chết chống lại đấng sinh thành, trở thành kẻ phản bội trong mắt của địa ngục. Reaper đầu tiên được các chư thần công nhận, và cũng là sinh vật sống đầu tiên được đặt chân đến ba vùng đất cấm.
“Tatarus, Neraida và Thalassa.”
“Một lần nữa, chúng ta đang đứng trước nguy cơ bị quét sạch. Cho dù không muốn, nhưng chiến tranh chắc chắn sẽ được phát động sớm thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian, cũng như nhân lực, vì thế nên, việc tìm kiếm đồng minh là cần thiết.”
Ngoài việc là thống lĩnh của quân đoàn bất khuất, Eternius còn là một người sở hữu trí nhớ bền bỉ, và là người duy nhất cho đến giờ giữ được hai bảo cụ của thánh địa. Một chiếc đồng hồ có thể soi sáng tương lai, chứa chấp quá khứ, thao túng thời gian. Một vũ khí sắc bén, có thể giết chết bất kì sinh vật sống nào, kể cả nó có bất tử, tương tự như có thể diệt cả thần linh. Nhưng Eternius đã rất lâu rồi không dùng đến hai thứ đó. Ma nhãn bào mòn thời gian của chủ sở hữu, giảm rút đi tuổi thọ, vũ khí đến mấy sắc bén rồi sẽ có ngày phản ngược lại người sử dụng, chỉ là không biết khi nào thôi.
“Ngủ đi.”
Nắng lên, hâm nóng không khí và lớp vách kim loại của thành tàu khiến người ta bức bối không chịu nổi và chỉ muốn đi tìm lấy một cơn gió mát mẻ ở bên ngoài. Cánh cửa của cabin bật mở, và một mái tóc màu đỏ cam rực rỡ xuất hiện, trông còn nóng hơn cả nhiệt độ lúc này.
“Ba người chuẩn bị xong chưa? Sắp tới nơi rồi đấy!!”
Liya kêu lên, nhưng cô bé không phải đợi lâu. Zalfkiel đang cố nhét cái khăn tay mới giặt của mình vào cái túi chật cứng những món đồ linh tinh, và Zero thì đang bận kiểm tra cái lớp băng vải trên đầu Grim xem nó có được cột chắc chắn chưa. Bên ngoài cửa sổ, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của một toà tháp cao ngất ngưởng đang hiện rõ dần lên giữa trời. Tuyến đường hàng không để đến Winklang vẫn còn phải qua một chặng kiểm soát, nằm cắt ngang đường chân trời. Toạ lạc giữa những đám mây sương màu hồng nhạt, Cổng Trời chào đón những con tàu buôn, tàu du lịch khắp lục địa. Đây là một thiết kế đặc biệt, với sự chúc phúc của bầu trời, cánh cổng tựa như được rèn ra từ vàng này là một rào chắn mạnh mẽ, đặc biệt và vô cùng quan trọng đối với Norman. Nó kiểm soát các con tàu qua lại, và cũng là nơi duy nhất có thể quan sát được toàn bộ bầu trời lẫn mặt đất nhờ những ma thuật cấp cao được ếm lên từng tấc của cánh cổng. Hiện tại có tổng cộng bảy cổng chính và mười ba cổng phụ nằm khắp nơi trên trời. Từ bên dưới, rất khó để có thể nhìn thấy chúng, trừ một số địa điểm có địa hình đặc biệt cao như đỉnh của tháp Winklang hay từ đảo Paradise.
Cánh cửa cabin mở ra một lần nữa, lần này là Felix và Vannabelle, kèm theo đó, một rung chấn nhè nhẹ truyền đến dưới chân. Động cơ vừa tắt. Con tàu đang hạ cánh chậm rãi xuống mặt đất, và tiếng ồn cũng ngày một rõ hơn trong không khí.
“Trong lúc ba người còn dây dưa trong đây, thì chúng ta còn có khoảng năm phút nữa để hạ cánh tạm thời xuống thành phố, làm ơn nhanh lên cho.”
Felix xuất hiện, không khí bên ngoài boong tàu đang rất náo động với hàng loạt tiếng bước chân vang lên dồn dập khắp nơi, vì Victoria II cũng cần được tu sửa khẩn cấp trước khi cất cánh. Zalfkiel, Zero và Grim chạy ra bên ngoài boong tàu, lúc này đã yên vị vững vàng trên mặt đất của thành phố mê cung. Ba người bước xuống bên dưới, rời khỏi Victoria II. Liya chợt kêu lên:
“Hẹn gặp lại nhé, Zero, Grim, Zalfkiel!! Lần tới chúng em sẽ đãi mọi người món gỏi gan rồng do chính tay Vannie làm!!”
“Đợi một chút nào Liya!!” Vannabelle thốt lên, mặt cô hơi ửng hồng.
“Lần tới lại cùng nhau đi săn nhé!” Felix vẫy vẫy tay, và có thể thấy, cậu ta vừa lén lút nhón được món gì đó từ bếp và đang nhai nó trong miệng.
“Cảm ơn rất nhiều vì ba ngày qua, hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại, chúc mọi người một chuyến đi tốt lành nhé.” Zalfkiel cũng quay lại để chào tạm biệt các thuỷ thủ đoàn.
“Cầu nguyện cho những cơn gió phù hộ các bạn, những người con xa xứ lang thang trên bầu trời.”
Zero mỉm cười với họ, và đột nhiên có một cảm giác khó chịu chạy dọc sống lưng. Em nhìn quanh. Khu vực đỗ tàu nằm ở rìa phía tây của thành phố, một nơi hiếm hoi bị bỏ hoang với những căn nhà và vách tường đổ nát. Một nhà thờ cũ kĩ đã sập hết một nữa, nhưng tháp chuông vẫn còn khá vững chãi. Ở đó có một bóng người.
“Đi thôi, Enny. Chúng ta không nên lưu lại đây lâu đâu. Đi và làm những việc cần thiết ngay thôi.”
“Được.”
Cả ba cẩn thận rời khỏi bãi đỗ. Không biết tại sao, nhưng không khí quanh những ngôi nhà đã sụp đổ và các ngóc ngách ở đây có nhiều mùi lẫn lộn. Và có nhiều ánh mắt quan sát cả ba người kể từ lúc họ đặt chân xuống khỏi con tàu đó.
Zalfkiel bấm tay Zero. Hai người kẹp Grim ở giữa, đang bước đi giữa một con hẻm nhỏ dẫn ra đường lớn. Ra khỏi đây là họ có thể cắt đuôi được những cái nhìn đang đeo bám sát nút.
“Chuẩn bị nhé… tôi sẽ đếm đến ba.”
Nhưng anh không kịp mở miệng để đếm. Một mũi tên cắm trúng ngay trước mũi giày của anh, và ở đuôi tên có một thứ gì đấy đang bốc cháy xèo xèo trông hết sức nguy hiểm. Tiếng nổ vang lên ngay trong con hẻm, bụi cuốn mịt mù đã gây chú ý cho những người xung quanh. Vài kẻ tò mò bắt đầu đến gần để nghe ngóng. Khi bụi tan, để lại một khoảng trống bên trong. Ba người đã biến mất khỏi đó. Một nhóm người khác, không cần bịt mặt hay che chắn, đứng ngay phía trên con đường nhỏ hẹp và trên các mái nhà quanh đó. Một người trong số đó bắn pháo hiệu.
“Vào đây!”
Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy lưng áo của Zero lúc cả ba người đang lẩn trong đám đông. Giọng nam quen thuộc vang lên khiến em giật mình. Một cái đẩy khiến em mất đà, kéo theo cả Grim và Zalfkiel ngã nhào vào cửa của một căn nhà gần đó. Người vừa lôi cả ba vào đóng sầm cánh cửa gỗ, rồi quay lại nhìn ba người đang còn sóng soài trên sàn nhà đầy bụi. Anh ta nở một nụ cười không lầm vào đâu được.
“Thần Hermes!”
Hermes đóng cánh cửa lại, đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Có tiếng bước chân rầm rộ vang lên từ bên ngoài, và trần nhà bỗng rung lên nhè nhẹ làm bụi rơi lả tạ xuống.
“Nhỏ tiếng nào! Ta không muốn bị phát hiện khi đnag giúp mấy đứa đâu!”
Thần Hermes có mái tóc vàng và đôi mắt cùng màu. Thần đội cái mũ phớt kiểu phương tây có đính lông chim và mặc một bộ quần áo kiểu lữ khách đi đường xa theo tông xanh lục mát mẻ cùng bốt da cao và khăn choàng ngắn quấn quanh cổ. Thần cũng sở hữu gương mặt điển trai như mọi vị thần khác, nhưng Hermes lại mang thêm cái vẻ rất khó tin tưởng trên đó. Thần là một người ưa lừa lọc như trong các câu chuyện.
“Lần này lại là gì nữa vậy, thần Hermes?”
“Suỵt… khẽ một chút. Chúng ta nên rời khỏi đây nhanh nhanh thôi. Apollo đang cho người lùng sục khắp nơi này đấy.”
Thần ngắt lời Zero và đứng dậy, chỉnh cái mũ cho ngay ngắn lại. Hermes búng tay ra hiệu.
“Mọi người, chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Mọi người?”
Có tiếng lục đục vang lên từ phía sau lưng bốn người đang ở gần cửa. Grim quay lại nhìn. Một tá người từ đủ chủng loại đang bước ra. Tất cả đều có đeo huy hiệu của thánh đoàn Hermes.
“Chúng ta ở đây để giúp mấy đứa, đổi lại…”
Hermes bước về phía đoàn người của mình, khoác vai một người đứng gần nhất. Đó là một cô gái loài người trẻ, đeo kính và vận trang phục màu xám tro.
“Mấy đứa phải giúp ta vài việc, nhỉ Auriga?” Thần vỗ vai cô gái, mỉm cười. Trông Auriga không có vẻ gì tán đồng việc họ đang làm.
“Nên xuất phát ngay đi, thần Hermes. Tôi không cho là mình có thể kham nổi hết đâu.”
“Em làm được mà Auriga. Ta sẽ cổ vũ cho em hết mình từ phía sau sân khấu.”
Hermes là vị thần ưa bỡn cợt, và thích bông đùa. Nhưng Zero và Zalfkiel đều hiểu là đang có chuyện không ổn sắp xảy ra, nên tạm thời có thể dựa vào Hermes một chút.
“Đi lối này, ba người!”
Một chàng trai người Felina bước ra, vẫy tay với họ. Zero kéo tay Grim bước về hướng đó, Zalfkiel đuổi theo sau. Cánh cửa phía sau căn nhà dẫn ra một con hẻm nhỏ hơn, trông vắng vẻ.
“Nhóm của Auriga sẽ làm chim mồi. Còn nhóm của chúng ta…” Cậu ta hất đầu về phía sau, có ba Felina đang đứng. “Sẽ lợi dụng lúc đó mà thoát khỏi đây, rồi tiến