Lan Tư trầm mặt xuống:
“Em trai tôi thì không được! Xin ngài đừng có những ý nghĩ quá phận đối với y!”
Trầm Khinh Trạch nhạt nhẽo nheo mắt lại:
“…Dọn hết nước trong não cậu đi có được không? Đừng có từ sáng đến tối chứa đầy mấy thứ bậy bạ!”
Lan Tư còn muốn nói gì đó thì đã bị Trầm Khinh Trạch vô tình phất tay ngắt lời:
“Cho tôi thông tin của em trai cậu, còn những chuyện khác thì đừng phí lời, tôi không có hứng thú.”
“Ngài đồng ý cứu y?”
Lan Tư vô cùng kinh ngạc và xúc động.
Trầm Khinh Trạch khẽ gật đầu:
“Dưới trướng tôi thiếu nhân tài chuyên về đóng tàu thuyền, vì vấn đề này nên tôi mới đồng ý thử xem. Cậu đừng nghĩ mấy chuyện bậy bạ khác.”
Lan Tư kỳ quái nhìn y, bắt đầu thuật lại những tin tức lẻ tẻ mà hắn nghe được từ chủ nhân trước đó…
Nghe nói trong thành, Lạc Đặc có xây một công xưởng rèn đúc, những nô lệ thủ công địa tinh được hắn mua về đều bị nhốt trong đó, thay hắn chế tạo thần binh lợi khí suốt ngày đêm. Mỗi ngày đều có nô lệ lao lực mà chết, thi thể sau đó bị vùi vào bãi tha ma.
Mệt đến chết cũng chưa tính là gì, còn có một nô lệ dốc hết tâm huyết ra để chế tạo binh khí nhưng lại khiến hắn không hài lòng, thế là bị đánh chết ngay tại chỗ. Đây cũng là chuyện thường.
Đối với quý tốc giống như Lạc Đặc đây thì những nô lệ đó đều là đồ vật. Một sinh mệnh còn chẳng bằng giá trị của một ngọn cỏ ven đường.
Trầm Khinh Trạch khẽ nhíu mày:
“Nói vậy, nhỡ đâu em trai cậu đã chết rồi thì sao?”
“Không đâu!”
Lan Tư nói chắc chắn như đinh đóng cột:
“Tôi và y được cùng một mẹ sinh ra, huyết mạch tương liên. Nếu y có chết thì tôi nhất định sẽ cảm nhận được.”
Trầm Khinh Trạch nhướng mày:
“Vậy cậu có thể cảm nhận được y đang ở đâu không?”
Lan Tư cúi đầu nghĩ ngợi:
“Nếu chúng tôi cách nhau đủ gần thì đại khái sẽ có chút cảm giác được.”
Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ. Nói như vậy thì chẳng khác nào không nói.
Y yên lặng mở tấm bản đồ nhỏ ra. Do bị ràng buộc với thành chủ nên đối với y, toàn bộ những nơi trong phạm vi gần với thành Uyên Lưu đều được mở ra hoàn toàn. Thế nhưng bản đồ của thành Minh Châu chỉ hiển thị một khu vực gần đó mà y đã đi qua. Còn những nơi chưa từng bước chân đến thì vẫn trắng bóc.
Y lại ấn vào dòng manh mối và thuyết minh của nhiệm vụ phụ.
“Bạn nghe được cảnh ngộ bi thảm của đệ đệ Lan Tư, sinh ra đồng cảm và phẫn nộ trong lòng. Bạn quyết định trừng trị những quý tộc hung ác đó, cứu Ai Nhĩ Tư, để cho huynh đệ hai người họ được đoàn viên.”
“Từ trong lời nói của Lan Tư, bạn nghe ngóng được một ít tin tức. Xưởng rèn của Lạc Đặc nằm ở phía tây nội thành, phòng thủ nghiêm ngặt, không dễ xâm nhập vào, nhưng quản sự xưởng rèn Phúc Thản là một gã háo sắc, đêm khuya thường sẽ cho gọi sủng hạnh nữ nô đến. Có lẽ đây chính là cơ hội.”
“Mời người chơi trong vòng 24 giờ hoàn thành nhiệm vụ phụ, nếu không thì Ai Nhĩ Tư có khả năng sẽ đối mặt với cái chết. Nhiệm vụ thất bại sẽ không có thưởng.”
Trầm Khinh Trạch càng đọc xuống dưới thì sắc mặt càng khó coi. Lại là nhiệm vụ có giới hạn thời gian. Hệ thống keo kiệt bủn xỉn, nhiệm vụ có thể nhận được tử tinh thì nào có thể hoàn thành một cách dễ dàng được?
Cho gọi sủng hạnh nữ nô? Lẽ nào muốn mình mặc đồ con gái rồi trà trộn vào? Sau đó trộm lấy nam nhân rồi chạy ra?
Lan Tư thấy hàng mày dài của Trầm Khinh Trạch nhíu chặt, cho rằng y không muốn mạo hiểm, vội vàng nói:
“Cho tôi đi cùng với ngài, có nguy hiểm gì thì tôi sẽ gánh vác, tôi có thể giúp được!”
Trầm Khinh Trạch nâng tầm mắt nhìn hắn, không mặn không nhạt hỏi:
“Cậu đồng ý mặc đồ nữ không?”
Lan Tư: “???”
Trước tiên, Trầm Khinh Trạch đóng vai thương nhân bình thường, đi đến xưởng rèn truy xét một chút, lại phân phó cho Kim Đại tìm đến hai bộ trang phục của nữ nô, đợi đến đêm xuống, lúc thủ vệ thay ca thì giả làm nữ nô sủng hạnh được gọi đến để lẻn vào công xưởng tìm người.
※ ※ ※
Phủ thành chủ nội thành Minh Châu.
Tòa phủ thành chủ to lớn này được xây dựng trên một ngọn núi thấp, có diện tích gần như là lớn gấn năm lần phủ thành chủ của thành Uyên Lưu, bao quát hết hơn phân nửa vùng đất trung tâm của nội thành.
Phủ thành chủ dùng tường cao bằng đá màu xám để phân cách thành ba tầng thượng, trung, hạ. Tầng cao nhất là nơi ở và phòng nghị sự của thành chủ. Tầng giữa là nơi ở của những thành viên gia tộc khác. Tầng dưới cùng là nơi của nhóm hỗn họp những chuyên môn gồm trang trí nội thất, phòng ngự, công trình và người hầu, hộ vệ.
Hai huynh đệ Lạc Đặc và Đế Á không hợp nhau là chuyện mà mọi người ở khắp thành Minh Châu đều biết. Lạc viện mà hai người sống cũng cách nhau rất xa, gần như là hai đầu đông tây của trung tầng.
Hôm nay, quản gia xưởng rèn của Lạc Đặc, Phúc Thản lấy được một thanh bảo đao của Trầm Khinh Trạch đã không đợi được mà ngay lập tức dâng lên cho chủ nhân.
Dáng người của Lạc Đặc khôi ngô anh tuấn, so sánh với người anh trai cơ thể yếu ớt ôn nhu kia chính là hai bức tranh khác nhau.
Lúc này, hắn đang cầm thanh trường đao trên tay, dùng lực chém vào một bộ giáp bằng sắt ánh lên màu bạc. Răng cưa bén nhọn trên lưỡi đao cắt thành những vết tích màu trắng trên bộ giáp. Âm thanh kim khí va chạm, ma sát chói tai vang vọng trong đại sảnh rộng lớn.
Rất nhanh, rất nhiều nơi trên bộ giáp sắt đã bị chém đến biến dạng, lõm xuống, thậm chí tổn hại, mà lưỡi đao gần như bằng mắt thường vẫn không thể tìm được chỗ mẻ.
Phúc Thản nịnh nọt khom lưng:
“Thiếu thành chủ đúng là trời sinh mạnh mẽ như thần.”
“Thanh đao này tốt.”
Lạc Đặc thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, dùng mảnh tơ lụa mềm mại lau chùi thân đao, tùy ý để thị nữ tiến lên giúp hắn lau mồ hôi.
Trong lòng Phúc Thản mừng rỡ, càng cúi người thấp hơn:
“Thanh đao này chính là do công xưởng rèn tốn khoản thời gian mấy tháng liền, thiên chuy bách luyện. Mấy tháng nay, thuộc hạ hết lòng hết sức để đợi được đến lúc đem nó dâng lên cho ngài. Chỉ có tướng quân thần tướng thần lực như ngài mới có thể sỡ hữu được một thanh bảo đao như vậy.”
Lạc đắc cười lớn mấy tiếng:
“Rất tốt. Phúc Thản, ta vốn cho rằng xưởng rèn đã từ rất lâu không làm ra được đồ tốt nữa là do ngươi không quản lý cho tốt. Bây giờ xem ra ngươi trong xưởng rèn làm việc rất tốt, nên có thưởng. À, số nữ nô mới được tiến công trong thành, thưởng cho ngươi hai ả.”
Cũng may đúng lúc có được một thanh đao tốt cứu mạng, bảo vệ được vị trí!
Phúc Thản âm thầm thở phào một hơi, trộm lau lau mồ hôi trước trán, quỳ lạy cảm tạ chủ nhân.
Còn việc thanh đao này là do ai làm ra thì có quan trọng đâu? Một đám quê mùa muốn dựa vào hắn còn có thể tranh giành công lao với hắn à?
※ ※ ※
Đêm về.
Ngoại thành Minh Châu dần không còn ánh lửa, chỉ có nội thành là vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Trầm Khinh Trạch đưa theo Lan Tư mai phục bên cửa hông của công xưởng hồi lâu, vừa đúng lúc gặp được nữ nô mà Lạc Đặc ban thưởng cho Phúc Thản, chỉ có hai tên thị vệ vẻ mặt gian xảo đi theo áp giải, bị hai người dễ dàng đánh bại.
Trầm Khinh Trạch và Lan Tư mặc đồ của phụ nữ thay nữ nô nghênh ngang đi vào công xưởng rèn từ cửa hông.
Một khắc Trầm Khinh Trạch bước chân vào công xưởng, vùng trắng trên bản đồ dần mở ra trước mắt ý. Y tỉ mỉ tìm ra được phương hướng đi tuần của đội tuần tra và nơi giam giữ nô lệ, dẫn theo Lan Tư thuận lời thâm nhập vào.
“Tôi có thể cảm nhận được! Sắp đến rồi! Ai Nhĩ Tư nhất định cũng có thể cảm nhận được chúng ta đang đến rồi!”
Giọng nói khàn đặc của Lan Tư kích động mà run rẩy.
Hai tay Trầm Khinh Trạch nhấc lấy tà váy, dựa vào sự chỉ dẫn của bản đồ mà không một tiếng động trốn khỏi nhóm thị vệ tuần tra. Mắt thấy nơi không xa phía trước chính là phòng để nhốt nô lệ, thế nhưng lại bị thị vệ gác cửa ngăn lại tại lối vào.
Lan Tư cắn răng:
“Làm sao bây giờ? Xông vào sao?”
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chơi game, Trầm Khinh Trạch bình tĩnh lắc lắc đầu:
“Không được, một khi bị phát hiện sẽ có viện binh ùn ùn không ngừng kéo đến. Hành động của chúng ta chắc chắn sẽ thất bại.”
Đương y suy tính xem có nên nghĩ cách điệu hổ ly sơn không thì dư quang khóe mắt liếc thấy một cái bóng đen, không tiếng động mà xẹt qua trên bức tường cao trên đỉnh đầu bọn họ, chớp mắt không nhìn thấy tung tích.
Trầm Khinh Trạch hơi hãi, không kịp phản ứng, một sợi roi ngựa sắc bén vung đến với tốc độ phá không cực nhanh, chuẩn xác tóm được cổ tay phải của y!
Trong ánh sáng mờ ảo, y nhanh chóng đấu với đối phương hai chiêu, tay phải bị roi ngựa quấn chặt lấy. Người nọ nhân dịp chiếm thế thượng phong, muốn tóm lấy cổ y—-
Nơi chỗ tối không người, hai người chống lên góc tường, thần sắc Trầm Khinh Trạch khẽ động, thấp giọng hỏi:
“Nhan Túy?”
Động tác của bóng đen ngừng lại, chầm chậm gỡ nón trùm đầu xuống. Một mái tóc dài màu đen được cột lại mềm mại rũ xuống sau lưng.
“Ô…”
Bên kia, Lan Tư thấy Trầm Khinh Trạch bị bắt được, dưới tình thế cấp bách liền rút dao găm giấu trong tay áo ra, từ sau lưng kề lên vai Nhan Túy, hung tợn nói:
“Buông y ra mau! Sắc quỷ!”
Trầm Khinh Trạch: “…”
Dm!