Xây Dựng Vương Tọa

Chương 73



Thành Minh Châu, đại sảnh phòng nghị sự của phủ thành chủ.

Thành Minh Châu xưng bá vùng đất phía bắc lâu nay, đối với hai ngôi thành nhỏ như thành Bắc Tế và thành Nam Tế thì họ từ trước đến nay chưa từng để chúng vào mắt bao giờ, và đối với thành Uyên Lưu cũng thế.

Thế nhưng nếu đã là thành chủ của đối phương đã đích thân đến gặp mặt thì thành Minh Châu cũng buộc phải chiếu theo lễ nghi mà tiếp đón.

Lão thành chủ lớn tuổi của thành Minh Châu ngồi trên ngai vàng màu vàng cao cao, bậc thềm bằng ngọc được trải thảm sàn màu đỏ, từ dưới chân của lão thành chủ là một hàng nhóm người hoặc đứng hoặc ngồi kéo dài xuống dưới.

Thành chủ của thành Bắc Tế và thành Nam Tế cùng với mấy đại quý tộc có máu mặt, toàn bộ đều có mặt, lên án kịch liệt chuyện thành Uyên Lưu chèn ép nông dân, chiếm đoạt ruộng đất tốt, cùng với hành vi tồi là mở rộng đất đai ra phía ngoài với lão thành chủ.

Thế cho nên hai ngôi thành nhỏ đã chịu đựng sự “ức hiếp” này mới mất đi nhân khẩu và đất đai một cách vô ích, các trang viên ngoại ô không người trông coi, mắt thấy đều sắp bỏ lỡ mất vụ mùa xuân luôn rồi.

Lẽ nào muốn để cho những đại quý tộc có thể diện như họ đây phải đích thân đi làm những công việc đồng áng thấp hèn đó hay sao?

Đám quý tộc của hai ngôi thành nhỏ lòng đầy phẫn nộ, còn đám quý tộc của thành Minh Châu bên này thì đa số chỉ là xem chuyên cười mà thôi, đến mức mở rộng ra ngoài ư?

Chỉ dựa vào thành Uyên Lưu thôi à?

Chỗ ngồi của quý tộc truyền đến những tiếng cười khẽ.

Lão thành chủ mím mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Đặc:

“Con có đề nghị gì không?”

Lạc Đặc đã chờ ngày này từ sớm rồi, hắn lập tức đứng dậy:

“Phụ thân đại nhân, ngôi thành Uyên Lưu này mở một gian cửa hàng trên đường lớn Minh Châu hào hoa của chúng ta, tên là Uyên Lưu Ngân Tọa, thu nhập hằng ngày rất cao, khiến cho một số thương nhân bản địa của chúng ta bị chèn ép đến suýt thì phải phá sản.”

“Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì thành Uyên Lưu chỉ sẽ ngày càng kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, con đề nghị, chẳng bằng bao vây lấy chúng trước!”

※ ※ ※

Ánh trăng tĩnh lặng, dịu dàng chiếu rọi lên song cửa sổ, kéo dài, xuyên qua những khe hở mỏng manh rọi xuống tấm thảm trải sàn bằng lông dê màu đỏ nhạt, vẽ thành một một đường màu bạc.

Đầu giường đốt hai ngọn đèn dầu nhỏ, xoay cái nút điều chỉnh lại độ sáng tối, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuyên qua cái nắp thủy tinh trong suốt, dịu dàng chiếu sáng một góc phòng ngủ.

Trầm Khinh Trạch ngồi tựa người lên nửa phần giường dành cho hai người, sau lưng kê một cái gối mềm, đầu gối co lại, gác lên một quyển “lịch sử phong tục đất bắc”, đang lật xem, là sách do vị giáo viên mới đến là Chiêu Lập biên soạn.

Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ mang máng nghe thấy được âm thanh hít thở kéo dài của hai người, cùng với tiếng quyển sách đang được lật giở từng trang.

Lại xem hết một trang nữa, Trầm Khinh Trạch cuối cùng cũng không nhịn được mà di chuyển ánh mắt của mình:

“Trên mặt tôi có dính cái gì dơ hả?”

Nhan Túy đang chán đến chết mà nhìn y chằm chằm, nghe thế thì chậm rì rì mà vểnh môi, thổi một hơi về phía y, luồng khí mỏng nhẹ nhàng lướt qua làn tóc mai của Trầm Khinh Trạch, khiến cho đối phương híp híp mắt lại.

Nhan Túy cuộn một lọn tóc lên ngón tay, ung dung nói:

“Không thấy rõ lắm, hay là anh ngồi sát qua đây một xíu, để tôi nhìn thử xem.”

Trầm Khinh Trạch há há miệng, dứt khoát thu hồi lại ánh nhìn luôn, nâng quyển sách lên lần nữa, không quên nói:

“Quay đầu sang chỗ khác đi.”

Nhan Túy nhanh chóng đáp lời:

“Bổn thành chủ không muốn.”

Nhan Túy: “…”

Phía trên tủ đầu giường được bày một cái đồng hồ báo thức mà thợ thủ công của bộ nghiên cứu và phát triển dâng tặng lên, có thể biểu thị thời gian tương đối chính xác, sau khi sử dụng một khoảng thời gian thì bắt buộc phải tự tay lên dây cót, nếu không thì đồng hồ sẽ ngừng chạy.

Cái đồng hồ báo thức đơn sơ này, trước mắt chỉ mới tạo ra được hai cái, được dâng tặng lên cho hai người, phân biệt là thành chủ và chủ tế, còn xa lắm mới có thể sản xuất theo số lượng nhiều được.

Trầm Khinh Trạch liếc lên mặt đồng hồ, đã mười một giờ rồi.

Nhan Túy bị xích trên giường, mặt quần áo mỏng manh, trên người đắp một tấm chăn, hai bàn chân trần thò ra khỏi chăn, mười cái ngón chân mượt mà dựng thẳng lên trên, không ngừng làm những hành động co duỗi.

Từng sợi lông trên người cậu, mỗi một đầu ngón tay ngón chân đều toát ra cái dáng vẻ “tôi chán quá”.

Nghiên cứu từng biểu tình nhỏ trên mặt của Trầm Khinh Trạch trở thành hoạt động giải trí duy nhất trước mắt của cậu.

Ngay cả cái niềm vui nho nhỏ này mà cũng bị tước đi á? Đâu có vậy được!

Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ mà nhu nhu mi tâm:

“Cậu không nhắm mắt lại mà đi ngủ được à?”

Nhan Túy ung dung mà chớp chớp mắt:

“Không dễ gì mới có thể cùng giường cùng chăn gối với chủ tế đại nhân, nếu như vậy thì chẳng phải là bổn thành chủ lỗ mất à?”

Trầm Khinh Trạch: “…”

Thực sự là chịu cậu ta luôn, Trầm Khinh Trạch vứt lại một câu “tùy cậu”, rồi lại tự mình đọc sách.

Đầu ngón chân chơi mệt rồi, Nhan Túy vặn vẹo cái cơ thể hệt như không xương của mình, lòng bàn chân nhẹ nhàng ma sát xuống ra giường, từng chút một mà cọ về hướng của Trầm Khinh Trạch.

Nhan Túy tuyệt vọng mà cử động ngón chân cái, không, tới, được!

Trầm Khinh Trạch chú ý đến hành động nhỏ đầy mờ ám này của cậu, trong lòng có hơi buồn cười, chữ viết chi chít trên trang sách, một hàng đọc đi đọc lại đến ba lần cũng chẳng vào được một chữ.

Y vẫn giữ nguyên tư thế chăm chú đọc sách của mình, mặc kệ cho Nhan Túy có chọc phá thế nào cũng không thèm nhúc nhích.

Cuối cùng, Nhan Túy cũng bỏ cuộc, thôi không giãy giụa nữa, trở người nằm nghiêng qua, xoay lưng về phía Trầm Khinh Trạch.

Trầm Khinh Trạch cảm thấy kỳ lạ mà nhướng mày, chẳng biết lại hờn dỗi cái gì nữa đây rồi?

Y lưỡng lự trong giây lát, lên tiếng:

“Có muốn uống nước không?”

Đợi trong giây lát, Nhan Túy vẫn không nhúc nhích, im lặng đến mức giống hệt như con ngựa gỗ trong góc phòng, Trầm Khinh Trạch để quyển sách xuống một bên, ghé sát vào hơn chút:

“Thành chủ đại nhân, ngủ rồi à?”

Nhan Túy ậm ờ “ừ” một tiếng.

Thế này thì không giống cậu ta cho lắm… Trầm Khinh Trạch hơi nhíu mày, nắm lấy vai của đối phương, muốn lật cậu qua.

Thế nhưng lại thấy đầu lông mày của Nhan Túy nhíu chặt lại, vầng trán bóng mượt ấy đẫm mồ hôi, đôi môi giật giật, khó khăn mà nói ra được mấy chữ:

“Đừng lại gần tôi…”

Sắc mặt của Trầm Khinh Trạch chợt thay đổi:

“Nhan Túy? Lời nguyền phát tác rồi sao?”

Nhan Túy hơi gật đầu, hai mắt nhắm chặt, hai bàn tay nắm lại, mạch máu màu xanh trên cổ hiện lên rõ ràng.

Mi tâm đỏ sậm bắt đầu ngưng tụ lại, thế nhưng vẫn cố gắng giữ lại một chút lý trí, cậu đang điên cuồng giành giật quyền làm chủ cơ thể với sức mạnh của lời nguyền.

Vì cậu cuộn người lại và run rẩy nên bốn sợi dây xích được xích lại trên tứ chi không ngừng phát ra âm thanh va chạm kêu lên leng keng.

Dòng máu đang dần sôi sục đang trào dâng lên trong huyết quản, chảy qua trăm đốt xương trên tứ chi, làn da lộ ra bên ngoài của Nhan Túy bắt đầu đỏ lên, hai má và đuôi mắt đều đỏ ửng, Trầm Khinh Trạch chạm lên trán của cậu, hệt như một con tôm đỏ tươi trong lồng hấp, cực kỳ nóng.

Trầm Khinh Trạch vội vã lấy nước lạnh và khăn lông đến, chườm lạnh cho cậu, cho đến khi cái khăn lông mát kia nóng lên luôn mà cũng chẳng ăn thua gì.

“Trầm Khinh Trạch…”

Nhan Túy mở mắt ra, gương mặt lo lắng của đối phương rơi vào trong ánh mắt của cậu nhưng chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo.

Hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập, hai mắt hiện lên màu máu, đôi đồng tử không chớp mắt dù chỉ một cái vẫn luôn nhìn chằm chặp lên gương mặt của người đàn ông trước mặt, cứ như là ngắm đối phương rồi thì có thể duy trì được sự tỉnh táo, chống lại được sự thúc đẩy của bản năng cơ thể vậy.

“Tôi đây, tôi đây. Sẽ hết nhanh thôi, sắp đến nửa đêm rồi, cậu nhịn thêm chút nữa nhé…”

Trầm Khinh Trạch ôm chặt cậu lại từ phía sau lưng, đôi tay ôm lấy đối phương, không ngừng nói chuyện bên tai cậu, cứ an ủi liên tục như thế.

Hệt như ngày nào đó của lúc trước, giống như lúc mà lời nguyền của Nhan Túy thỉnh thoảng phát tác, y cùng cậu thức hết từng đêm đầy đau đớn.

Trừ lần đầu phát tác ra thì hầu hết những lúc khác, Nhan Túy đều có thể dựa vào ý chí của bản thân mà chống đỡ được qua cơn, khoảng thời gian phải chịu đựng có lúc dài nhưng cũng có lúc ngắn, cậu cũng không muốn bị Trầm Khinh Trạch đánh cho bất tỉnh, càng không thích việc nằm trong lòng y như thế này, dùng sự dịu dàng và bao dung của y để khiến cho ngọn lửa đang sục sôi trong cơ thể lắng xuống.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng biết tại sao mà sức mạnh của lời nguyền đêm nay lại cực kỳ hung dữ, có lẽ là nó cũng cảnh giác được việc bản thân sắp sửa mất đi tác dụng nên mới hận không thể phóng xuất toàn bộ năng lượng hắc ám ra, thiêu đốt ký chủ thành tro tàn.

Trầm Khinh Trạch chỉ cảm thấy cơ thể đang nằm trong lòng mình càng lúc càng nóng, tựa như chính mình đang ôm lấy một ngọn lửa vậy.

Ánh mắt của ngọn lửa này trở nên mơ hồ, gần như mê sảng mà lẩm bẩm tên của y.

Đột nhiên, cả người Nhan Túy cứng đờ, đôi đồng tử bỗng nhiên phóng lớn, bị màu máu bao phủ lấy hoàn toàn, màu đỏ thẫm đầy đáng sợ vẫn còn vương trên mi tâm gần như tràn ra ngoài, biến thành một sự u ám lan tràn ra ngoài.

Cậu vùng mạnh dậy, thoát khỏi lồng ngực của Trầm Khinh Trạch, theo bản năng mà bổ nhào lên người của đối phương, mấy sợi xích bằng sắt tinh luyện kéo chặt tứ chi lại đến căng hết ra, vang lên tiếng leng keng, gần như muốn kéo cong song sắt trên đầu và cuối đầu giường.

“Thả tôi ra!”

Nhan Túy ngã trở về lên trên giường, không ngừng giãy giụa, cổ tay và mắt cá chân ma sát dữ dội với miếng chống trầy trên sợi xích, thế nhưng vẫn bị ma sát đến đỏ bừng lên, ứ máu.

Lúc này chỉ còn kém mười phút nữa là nửa đêm.

“Nhan Túy…”

Trầm Khinh Trạch trầm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại, yết hầu tựa như bị nghẹn lại, trái tim trũng xuống, mắt nhìn Nhan Túy cứ dằn vặt như thế nhưng cũng chẳng có cách nào để giúp cậu được.

Két—

Chẳng biết đã qua bao lâu, song sắt trên đầu giường và cuối giường cuối cùng cũng không chống đỡ nỗi sức mạnh đó nữa, dưới sức lực đáng sợ của Nhan Túy mà bị kéo cong hết mức, sau đó thì rắc một tiếng, gãy đôi!

Nhan Túy một lần nữa lấy lại được tự do, cơ thể linh hoạt mà giãy thoát khỏi sự kiềm hãm của Trầm Khinh Trạch, Trầm Khinh Trạch vô thức mà chuẩn bị sử dụng Vòng Sáng Kháng Cự thì đuôi mắt chợt trông thấy đối phương đang đứng xoay lưng về phía cửa sổ, nếu đánh một chiêu này thì có thể sẽ trực tiếp khiến cậu ta bay thẳng ra khỏi cửa sổ mà rơi xuống lầu mất.

Trong khoảnh khắc Trầm Khinh Trạch đang lưỡng lự thì Nhan Túy đã phi thân lên, đè nghiến y lên giường, đôi môi nóng hầm hập vội vàng in lên, hơi thở dồn dập, tựa như một con dã thú đang kiếm ăn gặm cắn con mồi lại, tựa như người tình vội vàng nhiệt tình mà hưng phấn.

“Nhan ưm…”

Nhiệt độ cao đến mức khiến người khác kinh ngạc đó không ngừng đè lên, Trầm Khinh Trạch cảm thấy bản thân tựa như sắp bị bỏng luôn, bờ môi, yết hầu, hai má, cánh tay đều nổi lên một ngọn lửa không nhìn thấy được.

Lúc này, y vẫn giữ chặt lấy bộ áo bào đế sư trang trọng kia trên người, hàng chất lượng cực phẩm của hệ thống, Nhan Túy nhất thời không thể xé rách nó được, chỉ đành miễn cưỡng mà giật vạt áo mở ra, tìm được cổ của y là muốn cắn ngay một miếng!

“Nhan Túy!”

Giọng nói khàn khàn của Trầm Khinh Trạch trầm thấp.

Động tác của Nhan Túy chợt dừng lại trong giây lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn y, một đôi mắt đỏ ửng, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm lên môi, hệt như một con thú nhỏ lén trộm một miếng thịt nhưng lại bị bắt ngay tại trận vậy, chột dạ mà tủi thân.

Cậu đột nhiên thả nhẹ động tác của mình lại, không thô lỗ như ban nãy nữa mà chậm rãi, cẩn thận hôn lên đôi môi của đối phương, nhẹ nhàng mút lấy.

Tựa như đang an ủi con mồi đang giãy giụa hấp hối, ngoan ngoãn mà để cho cậu gặm lấy.

“boong—” âm thanh tiếng chuông điểm nửa đêm ngân lên, truyền đến từ cái đồng hồ lớn phía xa xa.

Toàn thân Trầm Khinh Trạch chấn động, sự hạn chế mua hàng trong cửa hàng của hệ thống được mở rồi!

Một tay y dùng sức mà đẩy khuôn mặt của đối phương ra, cổ tay áo vừa rung lên thì một bình thuốc trị liệu cao cấp rơi ngay vào trong lòng bàn tay, y cắn mở nắp bình, đổ vào miệng mình mấy ngụm ùng ục liền, ngay lúc Nhan Túy nhào người lên lần nữa thì dùng sức mà chặn lấy miệng cậu ta.

Dòng nước thuốc lạnh lẽo được mớm sang miệng của Nhan Túy, trôi xuống yết hầu, nuốt xuống, cậu mờ mịt mà nhắm mở nửa mắt, đôi môi đỏ ánh lên ánh nước trơn bóng, chỉ cảm thấy thơm ngọt, mát lạnh mà lại cực kỳ đã khát, kìm lòng không đặng mà kìm cổ của đối phương lại, không ngừng hôn sâu hơn, muốn được nhiều hơn nữa.

Nước thuốc rất nhanh đã được mớm hết, ngay cả giọt thuốc vươn trên khóe miệng cũng bị Nhan Túy liếm sạch sẽ, sắc đỏ thẫm trong mắt của cậu từ từ tiêu tan, lông mi của cậu khẽ chớp, tứ chi quấn lấy càng chặt hơn, ngậm cứng lấy môi của Trầm Khinh Trạch không buông ra.

Trầm Khinh Trạch khó khăn lắm mới kéo giãn được khoảng cách, hơi thở còn chưa đều lại, giọng nói khàn đến mức hệt như vừa bị nướng qua lửa vậy:

“Cậu tỉnh táo lại chưa?”

Nhan Túy vẫn đang vương vấn mùi vị trên môi:

“Chưa.”

Trầm Khinh Trạch: “…”

“Xem ra thành chủ đại nhân đã tỉnh táo lại thật rồi nhỉ.”

Y đen mặt mà chỉnh đốn lại vạt áo bị kéo mở ra của mình, sau đó túm lấy sợi dây xích trên tay phải của đối phương, rắc một tiếng khóa trở lại lần nữa.

Nhan Túy: “…”

Trầm Khinh Trạch ngồi soạt dậy, cực kỳ cẩn thận mà sửa sang lại vạt áo bị mở ra của đối phương, cùng với mái tóc đen rối tung, rồi lại thử nhiệt độ trên trán, rồi mới nói:

“Thành chủ đại nhân có thể từ từ mà tỉnh lại, tôi không làm phiền nữa.”

Nói rồi, y bèn chuẩn bị xuống giường, trở về phòng của mình.

“Khoan.”

Nhan Túy đột nhiên gọi y lại.

“Thành chủ đại nhân còn gì muốn sai bảo?”

Trầm Khinh Trạch đứng bên cạnh giường, nhẫn nại mà hỏi lại.

Vẻ mặt của Nhan Túy khó hiểu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thì chậm rì rì mà thò một chân ra, giơ cao lên, đầu ngón chân chỉ về hướng nào đó.

Trầm Khinh Trạch không khỏi quay đầu nhìn về hướng ánh mắt của cậu, sau đó thì.

Y sụp đổ luôn.

Nhan Túy nhướng một bên mày lên, cười như không cười mà nhìn y: “Ôi chao…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.