Phủ thành chủ thành Minh Châu, phòng nghị sự.
Giá treo đèn với hai mươi tám ngọn cắm nến được chế tác nghệ thuật từ sắt yên tĩnh treo trên trần cao trên lầu hai, chiếu sáng căn phòng rộng lớn đến rõ như ban ngày. Mười sáu cái cột bằng đá được điêu khắc với hình hai con người ôm lấy, tựa như hai hàng binh sĩ sừng sững hai bên phòng nghị sự.
Rất nhiều đại quý tộc trong thành đang ngồi trên ghế của mình, vừa thưởng thức mỹ thực vừa thì thầm với nhau, nghị luận ồn ào.
Dưới chân họ là thảm trải sàn bằng lông lạc đà được làm bằng thủ công với hoa văn phức tạp, trước mặt là bàn dài dát vàng, mấy mươi người hầu kẻ hạ rủ mắt đứng hầu phía sau lưng, lúc đi lại không phát ra một tiếng động nào vì sợ rằng sẽ khiến cho những vị đại nhân vật này không vui.
Căn đại thính phòng xa hoa rộng lớn này, mỗi một chi tiết của nó đều được biểu thị sự cường mạnh và giàu có với những kẻ bên ngoài.
Hôm nay, vốn nên là bữa tiệc tối để chào mừng ngày tế xuân của thượng tầng của thành Minh Châu, tiện thể để chiêu đãi hai vị thành chủ đã đường xa ghé thăm của thành Bắc Tế và thành Nam Tế, nào ngờ cuối cùng lại biến thành đại hội nghị kể khổ của hai người họ, cùng với tiết mục tranh đấu gay gắt thường ngày của hai vị thiếu thành chủ của thành Minh Châu.
Một người hầu tuân theo lời của Lạc Đặc, hai tay bưng một cái khay con bằng gỗ, dâng lên bàn của lão thành chủ.
Dưới ánh mắt cực kỳ tò mò của mọi người, lão thành chủ mở tấm tơ lụa màu trắng như tuyết được phủ bên trên ra, trong đó là một bộ bình đựng rượu bằng sứ thanh hoa với chế tác vô cùng đặc biệt. Men dụ xanh trắng tao nhã, màu sắc ánh lên tươi sáng, xúc cảm khi chạm tay vào trơn láng, vô cùng tinh tế.
Bộ bình rượu được chia thành hai phần, bên trên là chén rượu, chính giữa khắc một cái đầu rồng cực kỳ sinh động, phía dưới là một cái đĩa nhỏ, chiều cao của đế chỉ bằng một ngón út.
“Phụ thân đại nhân.”
Lạc Đặc đứng dậy từ trên ghế, đi đến trước bậc thềm bằng ngọc,
“Đây là thứ mà hạ nhân thu được từ Uyên Lưu Ngân Tọa bị niêm phong kia, tên là chén công lý.”
“Rượu được rót vào trong, nếu như quá đầy, sẽ bị rỉ xuống đáy chén, một giọt cũng không uống được, vô cùng khéo léo và hoa mỹ, từ trước đến nay chưa từng có, ngay cả Thương Minh Bích Không cũng vô cùng thèm thuồng thứ này. Con đặc biệt dâng nó lên cho phụ thân đại nhân ạ.”
Lão thành chủ cười haha, người hầu tiến lên trước rót rượu, quả nhiên là giống như hắn đã nói, rượu khi được đổ vào quá đầy thì trong chốc lát đã tự động bị rỉ ra hết.
“Quả nhiên là bảo vật.”
Nếp nhăn khắp mặt của lão thành chủ giãn ra, cầm chén rượu đó lên tay chơi đùa, thích đến không buông tay.
Bảo vật mà Lạc Đặc dâng lên còn chưa hết:
“Ngài hãy nhìn tấm tơ lụa được đậy phía trên đi ạ, tựa như được may từ tuyết, sáng bóng, xúc cảm khi sờ lên cũng là hàng nhất phẩm cả, dùng nó để làm vật liệu may y phục vẫn còn dư dả rất nhiều, cái tiệm này thế nhưng lại dùng nó để làm đồ đậy lót.”
Đám quý tộc hai mắt nhìn nhau, lão thành chủ buông cái chén công đạo xuống, nhấc mắt lên nhìn hắn:
“Ý con muốn nói là gì?”
Đầu mày của Đế Á cau lại.
Lạc Đặc lạnh lùng cười:
“Mọi người xung quanh đều biết rõ, lúc trước, thành Uyên Lưu là một nơi như thế nào — chỉ là một ngôi thành nhỏ ở nông thôn, nghèo đến mức chỉ có thể dựa vào việc bán khoáng sản giá rẻ mới có thể miễn cưỡng mà duy trì được kế sinh nhai. Thế nhưng bây giờ thì sao?”
“Một ngôi thành như vậy mà lại có thế nắm giữ được bảo vật hiếm mà ngay cả Thương Minh Bích Không cũng thèm thuồng, trong làn sóng nô thú lại hoàn toàn hoàn hảo mà không hề có tổn hại, chuyện này đã khiến cho người ta không thể giải thích được, đã thế, thậm chí còn giết chết được phù thủy của tộc nhân thú nữa.”
“Hàng vạn dân tị nạn đói khát tuyệt vọng chẳng những không giật sập chúng mà ngược lại, họ đều được sắp xếp cho ở lại, chẳng ai đói chết, không ai nhàn rỗi vô công rồi nghề, ngay cả tường thành cũng được nới rộng ra ngoài, còn không ngừng mở rộng vòng biên giới ra bên ngoài, đã sắp bao lấy luôn cả thành Nam Tế luôn rồi ạ.”
“Chư vị, mọi người không cảm thấy chuyện này quá bất thường ư? Từ lúc nào mà thành Uyên Lưu đã trở nên giàu có đến như vậy chứ? Đúng là hoang đường!”
Câu tự thuật của Lạc Đặc vô cùng hùng hồn, cả phòng nghị luận yên lặng, thế nhưng sau đó ngay lập tức bắt đầu thảo luận ầm ầm lên.
“Con đã cho người thâm nhập vào bên trong thành Uyên Lưu để thăm dò tin tức của chúng từ trước, kết quả, quả thật là khiến cho con phải bất ngờ, toàn bộ những thay đổi này, nghe nói đều bắt nguồn từ vị chủ tế vừa mới nhậm chức từ năm trước.”
“Nghe đồn rằng kẻ này có một sức mạnh vô cùng to lớn không ai có thể sánh được, đúng là nhờ vào hắn mà trong sự tấn công của làn sóng nô thú, cố gắng xoay chuyển tình thế, đánh tan tác nô thú trong một lần, ép cho chúng thất bại mà tháo chạy, hắn còn xây dựng rất nhiều công xưởng trong thành, rất nhiều những đồ vật khéo léo mà Uyên Lưu Ngân Tọa bán đều có liên quan đến hắn.”
Ánh mắt của Lạc Đặc di chuyển, rơi xuống trên khuôn mặt trầm mặc của huynh trưởng:
“Vị chủ tế này, còn từng đến thành Minh Châu để buôn bán binh khí và đao kiếm, một kẻ bụng dạ khó lường như thế, là hàng xóm của thành Minh Châu của chúng ta, quả thực là khiến người ta ăn ngủ không yên. Anh nói xem có đúng thế không, huynh trưởng đại nhân.”
Đế Á lạnh nhạt nói:
“Chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch buôn bán bình thường mà thôi.”
Lạc Đặc hừ lạnh một tiếng, lại quay sang lão thành chủ một lần nữa:
“Phụ thân, có một nhân vật nguy hiểm như vậy ngay bên cạnh, thành Minh Châu chúng ta không thể không phòng ngừa được, hai vị thành chủ của thành Nam Tế và thành Bắc Tế đã dùng hoàn cảnh hiểm nghèo của mình để cảnh báo cho chúng ta.”
Thành chủ của thành Nam Tế lập tức đứng dậy, giọng nói đầy thương tâm mà khóc lóc kể lể với mọi người:
“Nghe nói kẻ họ Trầm này chỉ thu ba phần thuế đất đối với các nông hộ, hại làng xóm gần thành Nam Tế của chúng tôi đồng không nhà trống, dù cho tôi có hạ lệnh khi bắt được những kẻ chạy trốn sang đó thì xử tội chết đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được những kẻ hạ lưu đó chạy sang thành Uyên Lưu được!”
“Thành Uyên Lưu này là đang muốn đào cả rể của chúng ta lên luôn đấy! Cứ tiếp tục như thế này thì đất ruộng sẽ bị bỏ hoang hết, mấy kẻ thấp hèn đó thế mà lại học đòi trả giá, yêu cầu chúng tôi phải giảm tiền tô thuế, đúng là hoang đường mà!”
“Chuyện đáng sợ nhất chính là nghe nói rằng, tên chủ tế đó dám hạ thủ giết tận các quý tộc trong thành Uyên Lưu, không chút lưu tình, gia sản trong nhà họ cũng bị hắn chiếm đoạt đi hết, thuận theo thì sống, nghịch y thì chết!”
“Những vị đang ngồi đây đều có thân phận cao quý cả, thế nhưng tên chủ tế này ban đầu vốn chẳng qua chỉ là một tên thợ rèn, nếu cứ bỏ mặc cho thành Uyên Lưu tiếp tục vô pháp vô thiên như thế thì tương lai sau này, lẽ nào mọi người đành phải mở trừng mắt mà nhìn cái tên thợ rèn thấp hèn đó tác oai tác oái trên đầu của chúng ta ư?”
Trong phòng nghị sự, đám quý tộc nhất thời bùng nổ!
Cho dù thành Uyên Lưu có xây nhiều công xưởng hơn nữa, làm ra được nhiều báo vật hơn nữa thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là ghen tị một chút mà thôi, còn về việc chiếm đất chiếm người của thành Bắc Tế thì chỉ cần thành Uyên Lưu không động đến trên đầu của thành Minh Châu thì họ chẳng qua cũng chỉ giống như đang xem chuyện hài vậy.
Duy chỉ có việc là Trầm Khinh Trạch thế nhưng lại dám chém giết quý tộc là khiến cho mọi người trong chớp mắt trở nên có cùng chung một mối thù.
“Sao hắn dám chứ? Những quý tộc khác trong thành Uyên Lưu lẽ nào không biết phản kháng lại sao?”
“Hắn có lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ có một người thôi, không sợ bị mọi người cùng căm ghét mà bị người ta ám sát à?”
“Thành chủ của thành Uyên Lưu cứ ngồi xem mà chẳng có ý kiến gì như vậy ư? Hay là đã bị chủ tế chiếm quyền rồi?”
“Chư vị!”
Ánh mắt của Lạc Đặc chậm rãi quét qua khuôn mặt của từng người, thấy thời cơ đã chín muồi, hắn cao giọng nói:
“Phụ thân đại nhân, tuy là tam đại đế quốc của loài người đã từng có minh ước, rằng cùng nhau chống lại tộc nhân thú, đình chiến với nhau, thế nhưng chủ tế của thành Uyên Lưu lại xem thường đạo nghĩa, tùy tiện giết hại quý tộc, lại rắp tâm bành trướng, xâm phạm lên lãnh thổ của thành Nam Tế.”
“Việc đã đến nước này, con nguyện ý dẫn đầu binh lính, đoàn kết ba thành lớn lại với nhau để dạy dỗ thành Uyên Lưu một bài học, buộc phải khiến chúng ngoan ngoãn mà giao tên đầu sỏ này cho chúng ta hành quyết, rồi lại phân biệt mà dâng lên một khoản bồi thường cho tam đại thành của chúng ta, hoàn trả lại người dân và đất đai mà chúng đã cướp đoạt. Chư vị thấy như thế nào?”
Lời này của Lạc Đặc vừa nói ra thì mấy vị đại biểu của thành Nam Tế và thành Bắc Tế đều hớn hở ra mặt, sự trầm tư của đám quý tộc trong phòng nghị sự nhất thời lan tràn ra.
Nếu như có thể như thế thì tam đại thành đều có thể ép ra được những chỗ tốt hậu hĩnh từ trên người của thành Uyên Lưu, thành Minh Châu coi nhẹ việc liên quan đến dân số và đất đai, thế nhưng lại không ngừng động tâm với những công xưởng có thể sản xuất ra được bảo vật kia.
Ba ngôi thành lớn cùng đối phó với một ngôi thành nhỏ, đây chẳng phải là nắm chắc phần thắng trong tay rồi sao?
Duy chỉ có duy nhất Đế Á là lạnh lùng cười lạnh một tiếng:
“Lạc Đặc, chẳng lẽ cậu đã quên lần chủ động dẫn binh ra khỏi thành truy đuổi nô thú lần trước đã đại bại mà quay trở về như thế nào rồi sao?”
Một câu của Đế Á đã khiến cho cho đại thính phòng huyên náo tức khắc lâm vào sự ngượng nghịu lặng phắt như tờ.
Lạc Đặc quay phắt nhìn về phía hắn, ánh mắt như điện xẹt, sắc mặt trầm lạnh xuống.
Đế Á nhắm mắt làm ngơ:
“Nếu cậu quên rồi thì thân là huynh trưởng ta đây tất phải nhắc nhở cho cậu nhớ, thành Uyên Lưu đã đánh bại được sự tấn công của nô thú, cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng bản thân nhất định có thể thắng được bọn họ đây?”
Ánh mắt của lão thành chủ chuyển dời giữa hai huynh đệ bọn họ, dường như có chút đăm chiêu.
Lạc Đặc híp híp mắt lại, ánh mắt đầy khinh thường:
“Lần trước là do tin tình báo không chính xác, không thăm dò được việc có phù thủy ẩn náu trong đám nô thú nên mới khiến cho ta gây ra một phán đoán sai lầm, dựa vào thực lực của thành Minh Châu của chúng ta, đánh đuổi được nô thú là chuyện dễ như trở bàn tay, lại có thêm được sự tương trợ đắc lực đến từ thành Nam Tế và thành Bắc Tế đây, đánh gục một ngôi thành Uyên Lưu, mọi người còn cần nghi ngờ gì nữa sao?”
“Huống hồ, những thứ kỳ dị của thành Uyên Lưu đều bắt nguồn từ tên chủ tế này, chỉ cần chúng ta nghĩ ra được cách dẫn hắn rời khỏi thành rồi khống chế được hắn, thành Uyên Lưu đó vừa mới trải qua làn sóng nô thú xong, tuyệt đối không thể chống lại được sự áp sát của đại quân tam đại thành của chúng ta!”
Đế Á vẫn còn muốn tranh luận lại thêm mấy câu thì lão thành chủ đã cắt ngang lời hắn, vẻ mặt lão không còn kiên nhẫn:
“Được rồi, chuyện này cứ để ta suy nghĩ thêm nữa đã.”
Đợi đến khi yến tiệc tối kết thúc, Đế Á cùng với Hắc Ưng ngồi lên xe ngựa quay về.
Đôi đồng tử xanh biếc của Đế Á nhìn vô định ra ngoài màn đêm mịt mờ bên ngoài cửa sổ, đầu mày hơi cau lại.
“Đại nhân vẫn còn đang lo lắng chuyện của thành Uyên Lưu ạ?”
Hắc Ưng chăm chú nhìn hắn,
“Ngài yên tâm, thành Uyên Lưu nhất định sẽ không phải là đối thủ của chúng ta. Tôi sẽ phái người cắt đứt mối liên hệ với Trầm Khinh Trạch, phòng ngừa người của Lạc Đặc nắm được nhược điểm.”
Đế Á lắc lắc đầu:
“Ta chẳng nghĩ đến việc này, ngươi nghĩ thử xem, vì sao Lạc Đặc lại để bụng với một ngôi thành nhỏ quê mùa này đến như vậy chứ?”
Hắc Ưng sửng sốt:
“Có lẽ là vì lần trước, nô lệ chạy trốn quá nhiều, Trầm Khinh Trạch đắc tội lớn với hắn. Lạc Đặc hẹp hòi, từ trước đến nay luôn vì một việc cỏn con mà ghi hận, mượn việc này để trả thù.”
Đế Á thở dài:
“Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, cứ cho là Lạc Đặc muốn báo thù đi nữa thì hắn cũng sẽ không vì chuyện này mà làm to chuyện, ta nghi ngờ rằng hắn đang muốn thông qua việc xuất binh đến thành Uyên Lưu để tranh giành quân quyền.”
Hắc Ưng nhất thời sửng sốt:
“Chuyện này…”
Đế Á nhẹ nhàng xoa lên mi tâm:
“Lần trước hắn chủ động yêu cầu truy đuổi theo nô thú là ta đã nghi ngờ rồi, chẳng qua là hắn lại thất bại đến mặt xám mày tro, không đạt được mục đích nên lần này mới giở lại mánh cũ.”
“Một khi hắn đánh bại được thành Uyên Lưu, tập hợp được danh tiếng và quân quyền vào trong tay rồi thì thành Minh Châu có còn chỗ cho ta và ngươi được đứng yên ổn nữa hay không? “Huống hồ, dựa theo quan sát của ta đối với thành Uyên Lưu và Trầm Khinh Trạch thì trận chiến này, chỉ e là khó lường được thắng bại…”
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu.
Sự xuất hiện của Đằng Nhị cùng với tin tức xấu này đã phát lên một hồi chuông cảnh báo trong con mắt của mọi người trên cao tầng.
Uyên Lưu Ngân Tọa bị niêm phong chẳng qua mới chỉ là bước đầu thăm dò của thành Minh Châu, chứ tuyệt đối không chỉ như vậy rồi dừng tay.
Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đều tự tin có thể đánh bại được lòng tham và âm mưu của thành Minh Châu, chỉ cần chúng dám tấn công thì chắc chắn sẽ họ đánh chúng đến kêu cha gọi mẹ.
Thế nhưng giống như lời Lạc Đặc đã nói, thành Uyên Lưu vừa mới hồi phục lại từ trong cơn hoạn nạn của làn sóng nô thú, đang trong thời kỳ nghỉ ngơi để lấy lại sức và phát triển nhanh chóng, lúc này mà bị ba ngôi thành lớn bắt tay với nhau tấn công thì cho dù là ai thắng ai thua thì sự phát triển của thành Uyên Lưu cũng sẽ bị kéo chân lại.
Đây chính là điều mà Trầm Khinh Trạch không thể khoan nhượng được.
Một nhóm người ngồi trong xe ngựa, từ vườn dâu ngoại thành phía nam, xuôi theo đường lớn mà đi về phía xưởng đóng tàu phía bắc thành.
Cùng với việc mở rộng xây dựng thành trì của thành Uyên Lưu thì sự phân chia các khu vực trong và ngoài thành cũng dần được rõ ràng, phân bố thành khu công nghiệp sơ cấp ở phía đông ngoại thành, khu công nghiệp thủ công cùng với các thôn trang và thị trấn gần đó cũng đã được đưa vào phạm vi của ngoại thành.
Hệ thống thành chủ của Trầm Khinh Trạch sáng lên một số công trình hạ tầng cơ bản, bao gồm công trình đường nước ngầm dưới đất của thành phố, nhà giam, trạm xử lý rác thải, thậm chí là thư viện, đường xá giao thông cũng được tiến hành quy hoạch lại một lần nữa.
Lấy phủ thành chủ làm trung tâm, thành Uyên Lưu được quy hoạch mới, trên con đường chính lớn có hình chữ thập bắt ngang từ hướng đông tây và nam bắc, xây hai con đường vòng tròn, cả con đường chính trở thành nhánh cây, phân nhánh ra khắp thành.
Đường chính dùng nước sơn trắng để chia thành hai con đường đối xứng trái phải hai bên, cưỡng chế yêu cầu tất cả mọi người đi đường và xe ngựa đểu phải đi theo bên phải của mình, trên những chỗ giao nhau thì sẽ cho người chuyên đứng làm những chỉ dẫn bằng tay, hễ cứ có ai đó đi ngược chiều thì sẽ bị phạt từ năm đồng cho đến năm mươi đồng.
Lúc đầu, mọi người không ai có thể hiểu được, còn có người chống lại mà không chịu nộp phạt, thế nên Trầm Khinh Trạch chỉ đành diễn một vở kịch, bản thân cố ý đi sai đường, nộp ra năm mươi đồng cho viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ ngay trước mặt mọi người, người dân thấy ngay cả chủ tế đại nhân cũng bị phạt thì lúc này mới ngoan ngoãn mà chấp hành mệnh lệnh của phủ thành chủ.
Mấy người ngồi trong xe ngựa, trông thấy các cửa hàng nối nhau san sát, đường phố sạch sẽ ngay ngắn, dòng người trật tự đi lại có quy tắc, còn có từng căn tiểu lầu với đá đỏ ngói đen liên tiếp nhau ở phía xa xa, chẳng biết là bắt đầu từ lúc nào mà thành Uyên Lưu đã trở nên rực rỡ đến như vậy.
Những túp lều trại dành cho dân chạy nạn ở ngoại thành đã được dở bỏ từng cái một, những người dân tị nạn sau khi đã được chọn lọc kỹ càng qua thì phần lớn họ đều đã tìm được công việc trong thành, ổn định lại, một số ít những kẻ thích ăn chơi lêu lổng thì đã bị đuổi đi ngay tức khắc, nơi này không phải nơi để nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi.
Mỗi một người trong thành, cho dù thân phận là với cương vị nào thì cũng nỗ lực làm tốt việc của mình để nâng cao cuộc sống cho mỗi ngày.
Nếu như có người phiêu bạc nhiều năm bên ngoài mà lại quay về quê hương ngay lúc này thì nhất định sẽ không thể nhận ra được rằng thành phố tràn đầy sức sống này đã từng là một ngôi thành nhỏ quê mùa.
Đằng Nhị chính là kẻ phiêu bạc nhiều năm đó, hai tay hắn bám lên thành cửa sổ trên xe ngựa, đôi mắt nhìn trừng trừng, mặc dù là đã nhìn ngắm quen mắt với sự xa hoa và náo nhiệt tại thành Minh Châu rồi, thế nhưng khi quay lại nơi này, hắn vẫn lộ ra sự tò mò với những thứ mới lạ và sự kinh ngạc khắp nơi.
Khắp nơi tại ngoại ô của thành Minh Châu đều là ăn mày, người nghèo cùng với kẻ trộm với những bộ quần áo tả tơi, sau lưng đường phố, trong hẻm nhỏ thì mùi hôi thối bốc lên đến tận trời, trong nội thành thì thường xuyên có xe ngựa chắn đường nhau ngay giữa đường, ai cũng không chịu nhường ai đi trước.
Còn thành Uyên Lưu thì hoàn toàn ngược lại, do việc việc thì nhiều mà người thì thiếu, thế nên trên đường chẳng nhìn thấy được người ăn xin nào cả, công xưởng, đồng ruộng, khu mỏ, còn cả khu chợ, khắp nơi đều là bóng dáng đang làm việc của mọi người.
Tài sản của các quý tộc lạc hậu sau khi bị sung công thì được dùng để xây dựng cho mọi mặt, cuối cùng thì cũng chảy ngược về lại trong túi tiền của nhân dân ở tầng lớp thấp, sự phân biệt giàu nghèo tuy rằng vẫn còn tồn tại thế nhưng đã bị rút ngắn lại rất nhiều.
“Nơi này là xưởng đóng tàu ư?”
Đằng Nhị vốn cho rằng sự thay đổi lớn của thành phố đã đủ để khiến cho hắn kinh ngạc rồi, nào ngờ thứ còn kích thích hơn còn đang ở phía sau nữa.
Xưởng đóng tàu nằm ở phía bắc thành, đưa lưng về phía bờ sông của sông Xích Uyên, cách bến tàu không xa, nơi này là một cái vịnh lõm vào, bên trong bến tàu là nước sâu gió đầm, rất thích hợp để xây dựng xưởng.
Có được bản vẽ mà Trầm Khinh Trạch đưa cho, nửa năm nay, nhân thú địa tinh là Ai Nhĩ Tư luôn chuyên tâm vào chuyện đóng tàu, đã có vô số những chiếc thuyền buồm đơn, buồm đôi liên tục được chính thức xuống nước, con thuyền lớn nhất là con thuyền có buồm màu vàng cao, có thể chở được hơn một trăm thủy thủ đi đường dài để vận chuyển hàng hóa.
Trong xưởng đóng tàu, có công nhân vận chuyển ở trần đang đẩy cái xe kéo bốn bánh bằng gỗ, không ngừng chất những thanh gỗ đã được gọt đẽo hoàn tất lên, chuyển vào trong khoang thuyền, chờ đợi xuất cảng.
Đằng Nhị trợn tròn hai mắt:
“Chủ tế đại nhân, chúng ta đã có đội thuyền cho riêng mình luôn rồi ạ? Lẽ nào ngài đã đoán trước được chuyện thành Minh Châu sẽ động tay lên cửa tiệm của chúng ta ư?”
Lúc đó ánh nắng mặt trời rất gắt, Trầm Khinh Trạch đưa một tay lên ngăn lại ánh nắng, híp mắt lại, ngắm nhìn lên con thuyền ở phía xa xa:
“Từ sau khi Đế Á đưa cho hai con thuyền để chở lương thực và thủy thủ thì tôi đã bắt tay chuẩn bị rồi.”
“Sông Xích Uyên có hệ thống mạng lưới sông ngòi phức tạp và to lớn, xuôi theo con sông này, thông qua các nhánh của nó thì hoàn toàn đủ để cho chúng ta mở rộng được mạng lưới buôn bán của mình, có bỏ qua thành Minh Châu đi chăng nữa thì cũng chẳng tính là gì.”
“Tôi cũng chẳng đoán trước được tương lai đâu, chẳng qua chỉ là theo thói quen mà phòng ngừa trước sau thôi ấy mà.”