Xây Dựng Vương Tọa

Chương 87



Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt.

Đối diện trực tiếp với tấm bình phong gấp khúc được xõa trên mặt đất là hình bóng cao lớn hiện lên mơ hồ của Trầm Khinh Trạch, tiếng hít thở xuyên qua tiếng nước chảy ào ào mà truyền đến, khiến khung cảnh này có hơi hư ảo.

Nhan Túy bước qua cửa, cậu hoàn toàn không che giấu bước chân của mình, cậu vòng qua tấm bình phong, nhoài nửa người sang, quang minh chính đại mà thưởng thức cảnh Trầm Khinh Trạch đang tắm.

Nào ngờ, chào đón cậu lại là một gáo nước lạnh dội tới, đổ ập xuống đầu, khiến cậu ướt từ đầu đến chân.

Nhan Túy chớp mắt ướt đẫm toàn thân: “…”

Trầm Khinh Trạch để trần thân trên, vùng thắt lưng y quấn một cái khăn tắm, trong tay cầm cái gáo nước, y đang chậm rãi múc nước từ trong bồn tắm ra mà đổ lên người mình.

Dòng nước ấm áp chảy xuôi từ vai xuống, bọt nước lăn dọc theo đường cong xương cánh bướm trơn láng, thấm ướt tấm khăn, sàn đá dưới chân đọng lại thành một vũng.

Trầm Khinh Trạch xoay lưng về phía cậu, y tựa như đã đoán trước được thằng nhóc này sẽ đi theo vào cùng, giọng điệu y trêu ghẹo như cười như không:

“Thành chủ đại nhân, chơi vui không?”

Nhan Túy vuốt mặt một cái, kéo dài âm cuối ra, oán giận:

“Chủ tế đại nhân, anh làm ướt tôi rồi này…”

Động tác trên tay của Trầm Khinh Trạch chợt dừng, y không nhịn được mà quay đầu lại—

Nhan Túy nghiêng người, tựa lên một bên của tấm bình phong, mái tóc dài hơi ướt được vén lên sau tai, thân trên của cậu vẫn còn đang mặc cái áo sơ mi trắng của mình, thấm ướt hết phân nửa, gần như là xuyên thấu hết phân nửa mà dính lên da, làm hiện rõ đường cong hình dáng của chiếc thắt lưng ấy.

Đôi đồng tử màu hổ phách, cách một màn hơi nước trong phòng tắm đang nhìn thẳng về phía này, đôi chân thẳng tắp dưới ống quần, ngón chân trắng nõn nhẹ nhàng di di lên vũng nước trên sàn đá.

Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch tối lại, y quay đầu soạt đi, làm ra vẻ như mình chẳng nhìn thấy gì hết, múc từng gáo rồi lại từng gáo nước không ngừng dội lên đầu mình.

Khóe miệng của Nhan Túy chậm rãi nhếch lên, ánh nhìn ngừng lại trên bờ xương cánh bướm của đối phương, rồi yên lặng trượt xuống dưới.

Ánh mắt của cậu quá sức nồng nhiệt, Trầm Khinh Trạch cảm thấy có dội nước lạnh đi chăng nữa thì cũng giống như không mà thôi, thế nên y dứt khoát vứt luôn cái gáo nước vào trong bồn tắm, hai tay vuốt lên mặt một cái, ngay sau đó là một vóc người ấm nóng đột nhiên kề sát lên sau lưng y.

“Chủ tế đại nhân.”

Cằm của Nhan Túy kề lên hõm gáy của y, hai tay ôm vòng qua từ phía sau lưng,

“Còn không chịu ăn sáng thì sẽ nguội hết đấy.”

Trầm Khinh Trạch quả thực bó tay, y quay đầu lại, dư quang ánh mắt trông thấy một mái đầu đen như mực:

“Thế sao em còn không mau đi ăn đi.”

“Ô?”

Đầu lưỡi của Nhan Túy nhẹ nhàng lướt qua môi dưới, khiến cho nó áng lên ánh nước đỏ thẫm,

“Đây là anh nói đấy nhé.”

Trầm Khinh Trạch: “…”

Chủ tế đại nhân của ngày hôm nay cũng lặp đi lặp lại cái trạng thái ngấp nghé bùng nổ này rồi.

※ ※ ※

Lúc hai người song song bước ra từ trong phòng tắm đã là chuyện của hai tiếng sau đó.

Người hầu đang cầm quần áo mới tinh đứng đợi bên ngoài, Kim Đại thì cứ quanh quẩn ở ngoài cửa phòng mà nhìn ra nhìn vào, chủ tế đại nhân đã dặn là hôm nay sẽ đi đến nhà giam để đưa đám quý tộc đó đi lao động cải tạo.

Nghe nói là tối hôm qua, kẻ hầu mà đã đưa bốn vị thị cơ đó đến đã bị thành chủ đại nhân xử tội, thế nên Kim Đại cứ thấp thỏm không yên cả một đêm, nếu nhỡ như bốn kẻ mà chủ tế đại nhân đích thân mang theo lên thuyền đó lại là quân do thám thì sao đây?

Bình thường vào giờ này thì Trầm Khinh Trạch đã dậy từ lâu rồi, thế nhưng hôm nay, cũng chẳng biết là có chuyện gì mà lâu đến vậy rồi mà vẫn không thấy động tĩnh.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, chủ tế đại nhân tắm rửa sạch sẽ xong với vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước cửa, y dặn dò người hầu đi vào trong lau dọn sữa bò bị sánh vãi ra ngoài.

Kim Đại vừa muốn hỏi một chút về lịch trình của ngày hôm nay thì đột nhiên hắn thoáng trông thấy phía sau lưng Trầm Khinh Trạch là thành chủ đại nhân đang thư thả thong dong mà bước ra ngoài, đuôi mắt cậu đỏ ửng, khóe môi dường như vẫn còn dính sữa, bị ngón cái nhẹ nhàng lau đi mất.

Kim Đại sửng sốt, sao thành chủ đại nhân lại ở trong phòng của chủ tế đại nhân? Mà sắc mặt ngài ấy còn hơi lạ nữa chứ, hay là mới cãi nhau xong?

Nhớ đến chuyện thành chủ đại nhân nổi nóng vào tối qua, xử tội hết mấy người cùng lúc, trong lòng Kim Đại hồi hộp, lẽ nào mấy tin đồn gần đây trong thành, nói rằng thành chủ và chủ tế không hợp nhau lại đúng là như vậy chứ vốn chẳng phải là lời nói không có căn cứ?

Suy nghĩ của Kim Đại đương như ngựa thần lướt gió tung mây mà bay lung tung tứ phía, thế nhưng Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy lại chẳng chú ý đến những chuyện ấy.

Trên đường đi, hai người không nói chuyện, một người đi bên trái, một người đi bên phải, Trầm Khinh Trạch nhìn không chớp mắt, sắc mặt nghiêm trang, Nhan Túy thì ngược lại, cười ngân nga, mang dáng vẻ của một người có tâm trạng đang vô cùng tốt.

Còn Kim Đại đáng thương bị kẹp lại giữa hai người, suốt trên đường đi, hắn luôn bị bao phủ bởi một bầu không khí kỳ lạ, tựa như bản thân là một thứ cực kỳ dư thừa vậy.

※ ※ ※

Nhà giam được xây dưới chân của phủ thành chủ, quanh năm ẩm thấp lạnh lẽo, âm u không thấy ánh mặt trời.

Trầm Khinh Trạch tự mình thả lão pháp sư Tháp Cách được giam riêng biệt đó ra khỏi nhà lao, tiện thể trả lại pháp trượng cho lão.

“Tháp Cách đại sư, thành Minh Châu vẫn còn một vị pháp sư tên là Sách Pháp, nghe nói, hắn và ông là đồng môn học cùng chung một thầy?”

Tháp Cách có hơi bất ngờ mà nhận lấy pháp trượng, lão nhíu mày đánh giá Trầm Khinh Trạch:

“Xem ra, hai người đã đối mặt với nhau rồi, ngươi chắc chắn không thể giết chết được Sách Pháp.”

Lão chậm rãi chà lau cây pháp trượng mất đi rồi lại nhận được về đó, bình tĩnh mà tự thuật:

“Sách Pháp, và ta đều từng là trẻ mồ côi, do một tay lão sư nuôi lớn, từ nhỏ, hắn đã thích học những thứ pháp thuật thâm độc, thế nên hắn không được lão sư yêu thương, thế nhưng hắn rất có tài, hơn nữa, hắn còn rất chi li với người khác, có thù ắt sẽ báo.

“Sau khi bọn ta học thành tài, được lão thành chủ của thành Minh Châu trọng đãi thì ở lại phủ thành chủ, ta cùng với Sách Pháp vốn cũng chẳng ai ưa ai, thế nên cũng chẳng hay qua lại với nhau bao giờ.”

“Nói về lực tấn công thì hắn thua xa ta, thế nhưng nếu nói về những trò phép gian trá để bảo vệ tính mạng thì ta lại thua xa hắn. Sách Pháp có một con hình nhân thế mạng, chỉ cần hắn chưa bị chém đứt đầu thì vẫn có thể tránh thoát được một nhát chí mạng.”

“Hắn còn học được một môn thuật đoạt hồn, có thể sống nhờ vào cơ thể của kẻ khác. Nói tóm lại, muốn đánh bại hắn cũng không khó, thế nhưng muốn giết hắn, thì lại khó hơn lên trời.”

Trầm Khinh Trạch nhíu mày, cùng liếc nhau với Nhan Túy một cái.

Lão già đó thế nhưng lại chưa chết, thế thì rắc rối rồi. Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ bị trộm ghi nhớ, bị một tên pháp sư khó nhằn như thế này để mắt đến, âm thầm gây chuyện từ trong bóng tối thì căn bản là khó mà đề phòng được.

Tháp Cách nhìn thấy vẻ mặt của y thì mỉm cười:

“Đường có trông cậy lão phu sẽ giúp ngươi đối phó với hắn, cho dù lão phu có ở lại đây đi chăng nữa thì cũng sẽ không bán mạng cho các ngươi đâu.”

Trầm Khinh Trạch thản nhiên nói:

“Chúng tôi vừa nhận được tin báo về thành Minh Châu, vị lão thành chủ từng coi trọng các hạ kia đã qua đời rồi, kẻ nắm quyền hiện nay là Đế Á, còn Lạc Đặc và Sách Pháp thì không thấy tung tích.”

Không ngờ rằng thành Minh Châu lại trải qua thất bại như thế này, thế cục thế nhưng lại thay đổi lớn!

Sắc mặt của Tháp Cách thay đổi không ngừng, Đế Á là một cái cây non bệnh tật, hắn căn bản không thể khống chế nổi đám quý tộc như sói như hổ kia.

Đội quân tám nghìn kỵ binh bị thương trầm trọng, thành Minh Châu hiện giờ hoàn toàn là một cái xác rỗng, hoàn toàn không còn gì bên trong, ngược lại, thành Uyên Lưu mới là ngôi sao mới không ngừng lớn mạnh lên của vùng đất bắc.

Trong lúc Tháp Cách đang lưỡng lự thì Trầm Khinh Trạch lại nói:

“Tháp Cách đại sư đừng nóng lòng tuyên bố như thế, tôi cho phép ngài đi lại tự do, chẳng bằng tự mình đi tìm hiểu những nơi khác nhau của thành Uyên Lưu một chút, rồi ngài hãy quyết định hướng đi của mình, ngài thấy sao?”

Tháp Cách nhìn y một cái bằng ánh mắt phức tạp, rồi lão đột nhiên nói:

“Nhóc con, một thân bản lĩnh này của ngươi là được kế thừa từ nơi nào? Nếu ngươi đồng ý nói thật cho ta biết thì ta sẽ gia nhập vào thành Uyên Lưu.”

Trầm Khinh Trạch mặt không đỏ hơi không nghẹn:

“…Gia truyền.”

Tháp Cách kinh ngạc:

“Tối hôm đó, ta trông thấy trên quần áo ngươi có cái kí hiệu của tộc đế sư đế quốc Đại Hạ…lẽ nào, ngươi là hậu vệ của vị đại nhân đó ư?”

Sự trầm mặc của Trầm Khinh Trạch, trong mắt của những người khác chính là sự ngầm thừa nhận.

Biết được chuyện này, thái độ ngửa mũi lên trời của Tháp Cách đột nhiên thay đổi 180 độ, ngay cả chuyện pháp trượng bị cướp đi ấy cũng chẳng để ý đến nữa, tựa như có thể bị con cháu của đế sư Đại Hạ trong truyền thuyết để ý là một việc vô cùng vinh quang vậy.

Ngoại trừ Tháp Cách nhận được sự ưu đãi của Trầm Khinh Trạch, những quý tộc khác thì lại không được may mắn như vậy, cho dù thật lòng hay là đang có ý giả vờ đầu hàng thì cũng bị đày đi lao động cải tạo hết.

Mới đầu, ngoài một số ít những tiểu quý tộc thông minh tích cực hợp tác ra thì những kẻ quý tộc khác vẫn còn đang chìm đắm trong vinh quang của tổ tiên để lại mà ôm giữ lấy sĩ diện, tuyệt đối không chịu nghe lời, thậm chí chúng còn hy vọng dùng “tài sản” của công để “chuộc thân” cho chính mình, thế nên chúng bị Kim Đại không chút lưu tình mà chế nhạo cho một trận.

Đám quý tộc từ trước đến nay ăn sung mặc sướng, tay không nâng nổi mà vai cũng không gánh nổi, không biết trồng trọt, cũng chẳng biết làm việc tay chân. Trầm Khinh Trạch cũng không muốn để cho đám người này đến trường dạy học để rồi dạy dỗ hư đốn những nhành hoa của tương lai.

Thế là Trầm Khinh Trạch tận dụng những túp lều của dân chạy nạn để mở một lớp học bồi dưỡng xóa nạn mù chữ cho người trưởng thành. Để cho đám quý tộc này hằng ngày đi xóa mù chữ cho người dân thường, dạy mọi người nhận biết mặt chữ, tiện thể còn phải biên soạn từ điển, bao gồm cả bốn vị thị cơ xinh đẹp kia cũng cùng chung cảnh ngộ.

Ai bảo đầu năm nay, người có học lại ít đến thế kia chứ.

Chỉ thị này vừa được ban hành ra, đám quý tộc thành Nam Tế suýt thì tức đến bùng nổ! Đây chính là một sự sỉ nhục!

Thế mà lại yêu cầu quý tộc cao quý đi làm người dạy học cho đám thường dân ti tiện ư?! Cả ngày ở cùng đám người nghèo đói hôi thối chua mũi, chen chúc trong một cái chòi, dạy cho đám vừa đần vừa ngu đó học chữ?

Thậm chí còn quy định cái gọi là hiệu quả thành tích mỗi tháng, tỉ lệ xóa mù chữ của mỗi lớp bắt buộc phải đạt được 60% thì mới tính là hợp quy cách.

Từ điển là đồ vật quý giá, thứ điển tịch trân quý như thế thì nên cất kỹ trên cái giá cao nhất của tủ sách mới đúng, chứ sao lại có thể tùy tiện mà phát cho dân thường được?

Đám người quê mùa đó mà nắm được mặt chữ rồi thì còn ai sẽ làm nô lệ biết nghe lời cho các quý tộc nữa đây?!

Cho dù chúng có đói chết, nhảy từ nóc của phủ thành chủ xuống thì cũng tuyệt đối không khuất phục!

Trầm Khinh Trạch không thèm quan tâm đến sự kháng nghị của chúng, không phục ư? Thế thì nhịn đói.

Tương tự với tiếng kêu khổ thấu trời của chúng, những thường dân được đi đến đó để làm học viên của lớp xóa mùa chữ thì vừa sợ hãi nhưng cũng vừa mong chờ, đặc biệt là những người đã chạy trốn khỏi thành Nam Tế để đến đây.

Lúc trước, bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, những quý tộc cao cao tại thượng, có thể tùy ý mà điều khiển chính mình lại đứng cùng một phòng với mình, kềm chế sự chán ghét mà dạy bọn họ học chữ, truyền dạy lại những kiến thức mà chỉ có “người thượng đẳng” mới có thể được tiếp xúc, gần như là bị độc quyền.

Đã thế, toàn bộ đều là miễn phí cả.

Lúc đầu, những vị chủ quản của thành Uyên Lưu vẫn còn chưa hiểu rõ hết được ý nghĩa của cái lớp học xóa mù chữ này, đặc biệt là quan sự vụ Phạm Di Châu phụ trách việc này, xóa mù chữ miễn phí cho nhân dân, tốn thời gian tốn công sức, gian lao không kể khổ, càng nhìn càng không thấy được lợi ích nào.

Chủ tế đại nhân cứ luôn thích làm những việc khiến cho người ta khó hiểu.

Cho đến một ngày nọ, lúc Phạm Di Châu cho người đi dán và đọc tuyên cáo của một chính sách mới mà phủ thành chủ vừa ban ra, thì hắn mới phát hiện, rằng chẳng biết từ lúc nào mà những người dân thường đã không còn cần đến người chuyên trách đọc đi đọc lại cáo thị không ngừng kia nữa, bản thân họ tự đọc hiểu được, thế nên đã tiết kiệm được một lượng nhân lực lớn cho phủ thành chủ.

Cùng với việc lượng người biết chữ tăng lên thì lượng tiêu thụ báo chí cũng tăng theo hằng ngày, từ một chút lợi nhuận nhỏ bé, cho đến hiện tại, nó đã trở thành cái cây hái ra tiền số một của thành Uyên Lưu.

Các công xưởng đồng loạt bắt đầu soạn ra sổ tay thao tác, thông qua hình thức là sách vở mà truyền thụ lại những kinh nghiệm trong công việc cho những công nhân mới bằng một hiệu suất rất cao, không còn giống như lúc trước nữa, một người thợ lành nghề phải mất công bỏ sức đến mấy năm, hoặc thậm chí là mười mấy năm để đi học nghề người khác.

Ngay cả vệ đội sau khi được mở rộng thì cũng bắt đầu tổ chức lớp bồi dưỡng xóa mù chữ, ép buộc yêu cầu đáp ứng tỉ lệ nhận biết mặt chữ cho các cấp từ quan quân trở lên, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến việc được tấn chức.

※ ※ ※

Mùa xuân đầu tiên mà Trầm Khinh Trạch đến với lục địa Thư Quang cứ thế trôi qua trong công cuộc khai hoang và xây dựng đầy nhiệt huyết.

Vào thời điểm giao nhau giữa xuân và hạ, giữa thành Uyên Lưu và thành Nam Tế, con đường quốc lộ làm bằng xi măng chính thức hoàn thành việc đổ bê tông.

Nguyên nhân lớn nhất khiến cho đám quý tộc của thành Nam Tế đó chịu khuất phục trong tạm thời chính là do bọn chúng cho rằng, nếu chúng chịu từ bỏ bản thân thì Trầm Khinh Trạch sẽ không thể cai quản thành Nam Tế một cách có hiệu quả được, dù sao thì giữa hai ngôi thành cũng cách nhau đến mấy mươi cây số, một lần đi đi về về là cũng phải đi đến mấy ngày trời.

Trầm Khinh Trạch muốn nắm hoàn toàn được thành Nam Tế trong tay thì ắt phải đích thân mình đưa theo người mà ngồi vững trong phủ thành chủ của thành Nam Tế, tuy rằng y rất lợi hại, thế nhưng lạ nước lạ cái, nếu muốn thu được thuế về tay thì chẳng phải cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn mà quay đầu mời các quý tộc quay trở lại hay sao!

Nào ngờ được, mới chỉ mất công sức có hơn một tháng, một con đường chính rộng đủ cho mười con ngựa ra đời, nối liền thành Uyên Lưu và thành Nam Tế thành một đường thẳng.

Mặt đường bằng phẳng không gì sánh bằng, vừa thẳng vừa rộng, thông thoáng hơn so với con đường đầy đất bùn gập ghềnh lầy lội rất nhiều.

Chẳng bao lâu sau, bộ nghiên cứu và phát triển lại dâng lên một thứ đồ mới lạ khác.

Dựa theo bản phát thảo mà Trầm Khinh Trạch đã vẽ để chế tạo, hai cái bánh nhỏ một trước một sau, lấy cao su làm vật liệu, bọc lấy bên ngoài vòng sắt rỗng ruột hình tròn làm lốp xe, mấy thanh sắt mỏng được gắn liền với lốp xe, bên dưới hai bên phân biệt được gắn bàn đạp, dùng dây xích răng nối với bánh xe thành một tổ hợp với nhau.

Chúng quan viên tò mò mà đánh giá cái “xe đạp” trông hệt như cái xe cút kít này.

Nhan Túy đi vòng quanh nó một vòng:

“Anh nói là nó có thể thay thế cho ngựa ư?”

Trầm Khinh Trạch nhấc chân trèo lên xe đạp, cầm lên tay lái, một chân y chống xuống đất, thân xe hơi hơi nghiêng, y liếc mắt về phía cái ghế ngồi đã được gắn chắc chắn ở phía sau một cái.

“Muốn đi hóng gió không? Thành chủ đại nhân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.