Nóng.
Thang Nguyên mới vừa từ trêи tàu điện ngầm mát lạnh bước xuống thì bị không khí nóng bức bên ngoài làm cho choáng váng đầu óc, huyệt thái dương ở hai bên đau nhức như bị kim châm vậy.
Khó mới có được một buổi chiều nghỉ ngơi, giờ phút này nếu được về nhà tắm rửa, ngủ một giấc thì tốt biết bao.
Đáng tiếc …
Cô thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục bước đi về phía trước.
May mà nhà hàng Tây Lâm cách trạm tàu điện ngầm không xa, đi qua hai cái ngã tư, có thể thấy được nhà hàng đối diện với đường lớn.
Đúng lúc đang ở ngã tư, xe cộ và người đi đường rất nhiều. Thang Nguyên cũng giống như mọi người đứng chờ đèn đỏ, bỗng nhiên thói quen nghề nghiệp làm cho cô hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên có chuyện xấu.
Phía khác của con đường, một người đàn ông cao gầy đứng sát sau lưng một người phụ nữ ăn mặc áo quần rất thời thượng, lợi dụng cơ hội người phụ nữ đó đang nghe điện thoại, một tay của người đàn ông lén la lén lút mò vào trong cái túi xách hàng hiệu bên hông của người phụ nữ. Xem ra người đàn ông đã đi theo người phụ nữ đó một đoạn mới có cơ hội ra tay.
Thang Nguyên hơi híp mắt. Cô nhanh chóng lướt qua mọi người, đi đến gần người đàn ông kia.
“Anh đang làm gì vậy?”
Người còn chưa đến gần cô đã hét lớn. Trong nháy mắt tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, bao gồm cả người phụ nữ đang nghe điện thoại kia. Gương mặt được trang điểm tinh xảo của cô ta khẽ biến sắc, lập tức hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, cô ta vội nắm chặt lấy túi xách của mình, vội vàng tránh người qua một bên.
“Con đàn bà thối, xen vào việc của người khác!”
Mắt thấy tay mình bị rơi vào khoảng không, người đàn ông gầy gò hung tợn trừng mắt nhìn Thang Nguyên, ánh mắt hung ác.
Nếu là một cô gái bình thường, bị hắn ta nhìn như thế nhất định sẽ khϊế͙p͙ sợ, nhưng người đứng trước mặt hắn lúc này không ai khác mà chính là nữ cảnh sát trong đội điều tra nổi tiếng nhất thành phố B.
Người đàn ông vừa dứt lời, Thang Nguyên đã tiến lên một bước, dễ dàng chế trụ cổ tay của hắn, bẻ hai tay của hắn ra phía sau lưng.
“A a a … Cô làm gì vậy? Người đâu!!!”
Người đàn ông không ngờ cô gái nhìn nhỏ nhắn thanh tú ra tay lại có khí lực mạnh như vậy.
“A.”
Thang Nguyên cười nhạt, lực đạo tăng thêm vài phần.
Ngẩng đầu lên, cô vừa nhìn nhà hàng phía đối diện, vừa suy nghĩ trước tiên nên mang tên trộm này về cục cảnh sát gần nhất, hay là …
Đang nghĩ ngợi, thì đúng lúc có một chiếc xe cảnh sát chạy qua.
“Sư huynh!”
Cô vẫy vẫy tay, đợi chiếc xe dừng lại, nói vài ba lời chuyện mới xảy ra lúc nãy, sau đó thừa dịp đèn xanh băng qua đường.
Vào nhà hàng Tây Lâm, cô nhìn xung quanh một vòng. Bởi vì hiện tại đang là giờ cơm cho nên người bên trong không ít.
Có điều, đàn ông, bên cửa sổ, chờ người, ba dấu hiệu đó chỉ phù hợp với vị ngồi dựa người bên cửa sổ kia thôi.
Cô bước nhanh đến.
“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
Vừa nói xong, Thang Nguyên liền hơi sửng sốt.
Người đàn ông trước mặt, da rất trắng, đôi mắt đen láy mà sâu thẳm giống hồ nước trong suốt, liếc mắt nhìn một cái liền muốn rơi vào.
Mũi cao, thẳng, môi mỏng nhưng không làm cho người khác cảm thấy đa tình, kết hợp với ngũ quan khác của anh lại thập phần hài hòa.
Lại nhìn chỗ khác, áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây, tay khớp xương rõ ràng, da tay trắng như da mặt.
Đây là … Đối tượng hẹn hò của cô?
Gương mặt này, bàn tay này, con mẹ nó, không phải là quá đẹp rồi sao!!!