Nhưng cũng không hẳn vậy. Ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã có ý định chiếm giữ cô một cách mãnh liệt, anh tìm mọi cách để trêu chọc cô. Anh đã nghĩ về cô trong rất nhiều năm và anh đã làm mọi chuyện thân mật với cô trong giấc mơ của mình.
Nhưng cô thì không như vậy, cô đã sớm quên đi mọi chuyện, quên luôn cả anh.
Đối với cô mà nói thì anh chỉ là một đối tượng hẹn hò mà thôi.
Có lẽ chỉ vì dáng vẻ của anh cũng không tệ nên có thể lọt vào mắt xanh của cô và may mắn trở thành bạn trai của cô. Bây giờ vì sự che giấu của anh mà mối quan hệ giữa hai người dường như trở lại điểm ban đầu.
Ban đầu bọn họ vốn chưa quen biết nhau được mấy ngày, cũng không thể nói họ đã hiểu nhau sâu sắc đến mức nào. Dù anh là chuyên gia tâm lý học tội phạm và giỏi phân tích tâm lý phạm nhân thì cô cũng không phải là phạm nhân mà chỉ là một người con gái mà anh yêu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chúc Già nghĩ tới vô số lời nói nhưng cuối cùng lời nói đến môi chỉ có một câu:
“Anh cảm thấy hơi khát, có thể vào nhà em uống chút nước được không?”
Nghe được câu nói này, Đường Nguyên nghiêm túc nhìn anh một cái.Cô thấy không chỉ quần áo của anh bị ướt đẫm mà cả mặt và tóc của anh cũng đều ướt đẫm mồ hôi. Cô muốn nói câu từ chối nhưng nghĩ đến sự bảo vệ của anh dành cho cô ngày hôm đó, rốt cuộc cô vẫn không thể nói ra những lời tàn nhẫn được.
Cô không trả lời mà chỉ lặng lẽ đi về phía thang máy. Chúc Già rất thông minh, nhanh chóng đi theo sau cô. Cô mở cửa bước vào nhà, Đường Nguyên rót một cốc nước với nhiệt độ bình thường đưa cho anh.
“Uống đi, uống xong thì mời về.”
Nói xong điều này thì dường như cô nhìn thấy anh đã thấy phiền nên cô nhanh chóng bước vào phòng.
“Lúc ra về nhớ khoá cửa giúp tôi.”
Hôm nay là một ngày nắng nóng như vậy, theo như thường lệ thì việc đầu tiên mà cô làm sau khi về nhà chính là đi rửa mặt. Nhưng hôm nay vì anh đang ở đây nên cũng rất bất tiện. Dù chưa nói chia tay nhưng cô không muốn xuất hiện trước mặt anh trong bộ đồ ngủ. Cô cần suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa hai người và nhìn nhận lại tình cảm của chính mình.
Chúc Già nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt và thở dài. Uống nước xong, anh rửa sạch cái ly rồi đặt lại chỗ cũ, lưu luyến không muốn rời đi.
Bệnh viện thật nhàm chán, anh nằm trên giường, trong đầu luôn nghĩ về cô. Anh vốn không có cách nào nghe lời bác sĩ mà thường xuyên uống thuốc và tiêm thuốc đúng giờ.
Sau khi ngồi trên ghế sô pha một lúc, Chúc Già đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa đi ra đã thấy trong phòng khách có thêm một người.
Hai người nhìn nhau trong vài giây, cuối cùng anh lên tiếng trước:
“Chào bác gái.”
Mẹ Đường nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai trước mặt, càng lúc càng thấy quen thuộc. Một lúc sau bà mới nhớ ra thì ra đây không phải là người đã cứu con gái mình hay sao? Khi anh đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà còn nhìn anh xuyên qua tấm kính. Sau đó khi bà nghe nói anh đã tỉnh lại, lúc đầu bà cũng muốn đi thăm anh, ai ngờ con gái của bà lại nói không cần cũng không cho bà đi thăm anh.
Nào nghĩ đến lúc ở bệnh viện đi thăm không thành vậy mà lại gặp ở đây.
“Ồ, xin chào. Cháu là…Chúc Già, phải không?”
“Vâng ạ.”
“Vết thương của cháu vẫn chưa lành sao? Sao lại xuất viện sớm như vậy?”
Nói xong, bà lại nhìn vào bộ đồng phục bệnh nhân anh, nghiêm túc nghi ngờ rằng anh đã lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Nghe bà nhắc đến vết thương của mình, Chúc Già vô thức dùng tay ấn vào vị trí xương sườn của anh rồi cười nói:
“Cháu muốn gặp Nguyên Nguyên, vì vậy cháu đi ra khỏi bệnh viện ạ.”
Giọng nói của anh cùng với vẻ mặt nhợt nhạt và yếu đuối của anh, khiến cho mẹ Đường cảm thấy thương xót.
“Ôi, thời tiết hôm nay nóng cực kỳ, cháu là một bệnh nhân sao lại chạy tới chạy lui như vậy? Lỡ như vết thương trở nên nặng hơn thì làm thế nào?”
Nói xong bà nhìn quanh bốn phía rồi nhìn một vòng ra sau, sau đó đi đến gõ cửa phòng của Đường Nguyên.
“Nguyên Nguyên, con ở trong phòng à? Ra đây mau.”
Bà gõ cửa một lúc lâu thì Đường Nguyên mới miễn cưỡng ra mở cửa.
“Con làm sao vậy? Con có biết Chúc Già đến đây không? Sao con lại để cậu ấy ở ngoài này một mình? Thật không lịch sự chút nào.”
Trước mặt người ngoài nhưng mẹ Đường cũng không hề kiêng dè mà khiển trách con gái mình. Đường Nguyên không biết nên giải thích với mẹ như thế nào, đành cúi đầu để mặc bà nói.
Nhưng Chúc Già đang đóng vai “người bị hại” đã lên tiếng thuyết phục bà ấy:
“Bác à, đừng trách Nguyên Nguyên nữa. Cô ấy đi làm về mệt nên con để cô ấy vào phòng ngủ một lát thôi.”
Anh thật xứng danh là một nhà tâm lý học và một nhà văn lớn, vai tốt đều do một mình anh đóng.
Nói thêm vài câu, mẹ Đường xua tay sắp xếp:
“Chúc Già, con ngồi xem tivi một lát, Nguyên Nguyên con đi nấu cơm với mẹ. Ăn cơm xong cứ để Nguyên Nguyên đưa cháu về bệnh viện.”
Đường Nguyên: “…”
Đây chính là mẹ ruột của cô hay sao?
Chúc Già cười tủm tỉm đáp lại: “Cảm ơn bác gái.”
Có mẹ cô ở đây, cho dù Đường Nguyên không muốn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.Trong bếp truyền ra tiếng rửa rau thái thịt của mẹ Đường và trên TV đang chiếu một kịch bản “máu chó”. Đường Nguyên ngồi ở trên sô pha. Tuy rằng cô vẫn đang dán mắt vào màn hình nhưng một chữ cũng không đi vào đầu.
Khoảng cách của hai người thật sự quá gần, cho dù đã bật điều hòa, thân hình nóng bỏng của người bên cạnh vẫn khiến cho ai đó không thể nào xem như không có gì được.
Đặc biệt là cánh tay anh vẫn đặt trên lưng ghế sô pha nơi cô đang tựa lưng, như vô tình ôm lấy cô, tạo nên một tư thế vô cùng thân mật. Đường Nguyên cảm thấy tâm trạng rối loạn. Cô tránh sang một bên và người đàn ông cũng di chuyển theo giống như một viên kẹo dẻo, muốn bỏ rơi cũng không được.
Sau khi im lặng một lúc, Chúc Già lên tiếng trước: “Vụ án đã giải quyết xong rồi à?”
“Ừ.” Đường Nguyên cũng không tò mò vì sao anh lại biết. Vì với thân phận của anh thì nếu bắt được tội phạm, chắc chắn Triệu Kiêu sẽ nói cho anh biết ngay lập tức.
“Vậy là tốt rồi.”
Cô im lặng một lúc rồi sau một lúc lâu hỏi một câu: “Tên thật của anh là gì?”
“Chúc Già.”
“Anh vẫn nói dối tôi, Trương Đào nói rằng anh ấy không thể tìm thấy thông tin của anh.”
“Cấp bậc của anh ấy không đủ nên đương nhiên không thể tra ra anh. Anh từng là nhân viên trong đội Hải Quân lục chiến của FBI ở đại học American, Hoa Kỳ. Hai tháng trước anh đã xin nghỉ việc và trở về nước. Sau lễ Quốc Khánh anh sẽ phụ trách đào tạo tâm lý học tội phạm cho học viện cảnh sát thành phố B. Ngoài ra Triệu Kiêu cũng mời anh làm cố vấn cho đội hình sự của em. Anh vẫn đang cân nhắc xem có nhận lời hay không.”
Đường Nguyên nghe xong thì nhớ đến những lời bàn tán về đại thần Già La trên mạng. Thì ra không phải tất cả đều là giả, anh quả thật đang tham gia công việc có liên quan.
“Vậy những vụ án trong cuốn sách trước đây của anh đều là thật sao?”
Chúc Già hiểu ý cô và gật đầu: “Có một vài câu chuyện kinh điển là dựa trên những vụ án mà anh đã tiếp xúc, nhưng anh đã thay đổi rất nhiều. Những vụ án trong thực tế còn tàn nhẫn và mất nhân tính hơn trên tiểu thuyết nhiều.”
“Nhân tính…” Đường Nguyên tự lẩm bẩm.
Cô nghĩ đến Hà Dũng ở trong phòng thẩm vấn hôm nay. Nhìn bề ngoài hắn ta là người thành đạt trong sự nghiệp, ngoại hình nổi bật, nhưng ai biết được sự tự ti và thế giới quan lệch lạc dưới lớp áo của anh ta là gì.