Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 18



Chương 19: Không có cơ hội

 

Điều tra ra được Yoko Yamaguchi cũng không khiến tâm tình anh được thả lỏng.

 

Đêm nay, không biết tại sao Hoắc Thiệu Hằng lại trằn trọc không yên. Anh nằm trên giường trong phòng khách, trở người một lúc lâu, cuối cùng quyết định đứng dậy đi đến phòng chứa tư liệu tra một vài hồ sơ cũ.

 

Mặc dù bây giờ là thời kì internet, nhưng những người hiểu nguyên lý mạng đều biết nó không an toàn.

 

Ví dụ như Triệu Lương Trạch – một trong những thư ký của anh, có thể dùng một trăm cách khác nhau để biểu diễn cho bạn thấy, làm thế nào để phá giải hệ thống an ninh internet, hack máy vi tính, điện thoại di động hoặc máy tính bảng của bạn.

 

Cho nên, có rất nhiều tư liệu tuyệt mật, quân đội Đế Quốc đều lựa chọn lưu trữ bản cứng thay vì bản mềm.

 

Thậm chí, trong phòng chứa tài liệu còn có tư liệu bằng thẻ tre và đá, bởi vì chất liệu này có thể lưu trữ thông tin lâu nhất.

 

Anh làm việc đến tận sáng, sau đó gục trên bàn chợp mắt cho tới khi nhân viên quản lý phòng chứa tài liệu gõ cửa đánh thức.

 

Trong phòng ngăn cản tất cả tín hiệu điện từ và sóng vô tuyến điện, vì vậy không gọi điện thoại được, cũng không có đường dây điện thoại nào hết.

 

Cho nên, cách truyền tin cơ bản là hét, không hét thì người trong phòng không nghe được.

 

“Thủ trưởng! Thủ trưởng! Thư ký của anh có việc gấp cần tìm!”

 

Tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức Hoắc Thiệu Hằng vừa mới chợp mắt.

 

Anh tập trung tinh thần, đi vào phòng vệ sinh bên trong, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã tám giờ sáng.

 

Vừa bước ra khỏi phòng chứa tài liệu, tai nghe bluetooth của anh lập tức vang lên.

 

Là Âm Thế Hùng gọi tới.

 

“Chuyện gì?”

 

“Hoắc thiếu, hôm nay là ngày Niệm Chi phỏng vấn, khoa của cô ấy gọi nhiều cuộc điện thoại lắm rồi, ngay cả giáo sư Hà cũng gọi điện thoại tới hỏi.” Giọng của Âm Thế Hùng hơi sốt ruột. Ba ngày trước, anh ta tự mình đến khoa Luật đại học C xin nghỉ cho Cố Niệm Chi, khó lắm mới thuyết phục được Giáo sư Hà Chi Sơ đồng ý dời phỏng vấn lại ba ngày.

 

Nếu hôm nay còn đến muộn nữa thì anh ta không dám tưởng tượng Giáo sư Hà sẽ có ấn tượng xấu thế nào với Cố Niệm Chi. Uổng công anh ngày đó khoa môi múa mép nói Cố Niệm Chi vẫn luôn “ngưỡng mộ” Giáo sư Hà.

 

Hoắc Thiệu Hằng xoa ấn đường, vừa đi vừa nói: “Tôi gọi điện thoại cho Trần Liệt.”

 

Trần Liệt nghe máy, không đợi Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng, anh ta đã giành nói trước: “Hoắc thiếu, Niệm Chi chưa tỉnh, có điều đã hết sốt rồi.”

 

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu không có một chút manh mối nào à?” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tâm tình hơi bực bội.

 

Anh móc điếu thuốc, đứng hút dưới tàng cây trước tòa nhà.

 

Trần Liệt tràn đầy uất ức: “Hoắc thiếu, tôi có thể bảo đảm sức khỏe của cô ấy không hề có vấn đề. Tôi theo dõi 24/24 nhịp tim, mạch đập, hai tiếng xét nghiệm máu một lần…”

 

“Hai tiếng xét nghiệm máu một lần? Cô ấy là kho máu của cậu à? Tôi thấy không bằng cậu mổ xẻ cô ấy làm tiêu bản luôn đi.” Hoắc Thiệu Hằng hiếm khi châm chọc một câu. Đối với Thiếu tướng Hoắc vui giận không lộ mà nói, đây đã cực kỳ hiếm thấy rồi.

 

Trần Liệt không có cách nào phản bác, chỉ có thể ôm mặt, mặc cho Hoắc Thiệu Hằng châm chọc.

 

Hoắc Thiệu Hằng bấm điện thoại, đang định gọi lại cho Âm Thế Hùng thì nghe tiếng nói của người kết nối điện thoại, “Hoắc thiếu, Giáo sư Hà khoa Luật đại học B yêu cầu nói chuyện với anh.”

 

Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ giây lát, một tay cầm điếu thuốc, một tay đút trong túi quần, dựa lưng lên thân cây to, lạnh nhạt nói: “Kết nối đi.”

 

Thật ra, Cố Niệm Chi sống cùng anh sáu năm, phần lớn thời gian không phải do anh tự mình chăm sóc, anh chỉ treo cái danh mà thôi.

 

Cố Niệm Chi đi theo anh lúc cô mười hai tuổi, đã có năng lực gánh vác cuộc sống, không cần anh tự tay chăm sóc.

 

Còn về những chuyện liên quan đến trường học của Cố Niệm Chi, đều do thư ký Âm Thế Hùng của anh đứng ra giải quyết.

 

Nhưng chuyện lần này khá nghiêm trọng, Âm Thế Hùng không giải quyết được.

 

Tai nghe bluetooth truyền đến tiếng kết nối điện thoại, Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, người ở đầu dây bên kia im lặng một giây, sau đó hỏi trước: “Xin hỏi anh có phải anh Hoắc – người giám hộ của Cố Niệm Chi không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đáp: “Phải, có chuyện gì không?”

 

“Hôm nay Cố Niệm Chi lại trì hoãn thời gian phỏng vấn. Đây là lần thứ hai rồi.” Hà Chi Sơ nói ngắn gọn, giọng điệu rất lạnh lùng.

 

“Phải, tôi muốn… xin cho cô bé nghỉ thêm vài ngày, cô bé hơi khó chịu.” Hoắc Thiệu Hằng gảy tàn thuốc, rất bình thản nói.

 

Đầu dây bên kia, Hà Chi Sơ bị thái độ thờ ơ của Hoắc Thiệu Hằng chọc giận, “Lại xin nghỉ? Các người đừng quá quắt như vậy! Tôi đã cho em ấy một cơ hội rồi, lại cho thêm một cơ hội nữa là không công bằng với các thí sinh khác. Anh là người giám hộ của Cố Niệm Chi, tôi chính thức thông báo với anh, Cố Niệm Chi không có cơ hội nhập học nghiên cứu sinh khoa Luật đại học B mùa hè năm nay, các anh chọn nơi khác tài giỏi hơn đi.” Dứt lời, Hà Chi Sơ bèn cúp điện thoại.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, dửng dưng xoay người đến thư phòng, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

 

 

Mấy ngày tiếp theo, không chỉ có người bên cạnh Cố Niệm Chi sống một ngày bằng một năm, mà người nhà họ Phùng cũng sống trong lo lắng.

 

Tình hình phát triển theo hướng khác xa so với dự đoán của bọn họ.

 

Câu lạc bộ Phúc Lâm Môn sang trọng ở thành phố C là sản nghiệp của nhà họ Hồ – nhà cậu của Phùng Nghi Hỷ. Bởi vì đêm đó Phùng Nghi Hỷ và Hồ Truyền Tín bị cảnh sát điều tra, cho nên nhà họ Hồ không chỉ đối mặt với số tiền phạt trên trời, mà còn cõng một thân nợ nần. Ngân hàng không tiếp tục cho mượn tiền, ngược lại còn giục bọn họ lập tức trả nợ, bạn bè thân thích tránh như tránh tà, chỉ có nhà họ Phùng chịu ra tay giúp đỡ, nhưng ốc chưa lo nổi mình ốc thì sao mang cọc cho rêu.

 

Nhà họ Hồ không còn cách nào khác, chỉ đành tuyên bố phá sản, không có tiền đi mời luật sư nổi tiếng bảo lãnh Hồ Truyền Tín ra ngoài.

 

Hồ Truyền Tín bị điều tra ra nhiều lần dùng thuốc mê với trẻ vị thành niên, cung cấp hàng bất hợp pháp, chứng cứ vô cùng xác thực, ít nhất cũng bị xử tù chung thân.

 

Nhà họ Phùng hoàn toàn rối ren!

 

Công ty nội thất Phong Đình của nhà họ Phùng bị phanh phui chuyện làm giả sổ sách lừa ngân hàng cho vay, còn cả vụ trốn thuế, không chỉ dập tắt hy vọng lên sàn, mà tội danh của Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân đã được thành lập, buộc phải ngồi tù.

 

Phùng Nghi Hỷ nhẹ tội hơn, chỉ là tàng trữ quá lượng và sử dụng trái phép vật phẩm bất hợp pháp, cấu thành hành động trái pháp luật, bị xử tạm giam ba tháng và lao động cải tạo một năm.

 

Bởi vì Phùng Nghi Hỷ phạm pháp, cho nên khoa Luật đại học C đuổi học cô ta theo nội quy trường học. Đương nhiên, cô ta cũng đừng mơ lấy được bằng tốt nghiệp.

 

Tất cả bất động sản, tiền gửi ngân hàng và đồ vật có giá trị của nhà họ Phùng đều bị ngân hàng tịch thu gán nợ. Trong nhà họ Phùng, chỉ có đứa con gái lớn là Phùng Nghi Sân không dính kiện tụng. Trong một đêm, Phùng Nghi Sân từ con gái cưng của trời, ngồi trên gia sản bạc triệu, biến thành người thường không xu dính túi.

 

Cô ta không chấp nhận được hiện thực này.

 

Sáng hôm nay, Phùng Nghi Sân vẻ mặt đau thương, xách chiếc vali Louis Vuitton nhỏ, quay đầu nhìn lại căn biệt thự mình ở mười mấy năm.

 

“Chị Sân, anh Bưu đang chờ chị.” Một người đàn ông tóc nhuộm vàng gầy trơ xương cười hì hì mở cửa xe mời Phùng Nghi Sân.

 

Phùng Nghi Sân quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc Mercedes 700 màu đen, tâm trạng trở nên tốt hơn, khom lưng vào xe ngồi.

 

“Chị Sân, anh Bưu nói mặc dù anh ấy có vợ, nhưng chị Sân mới là người trong lòng anh ấy. Bà vợ quê mùa của anh ấy về quê ngày hôm qua rồi, sau này chị Sân chính là chị dâu của bọn em, mong chị Sân chăm sóc nhiều hơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.