Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 34



Chương 35: Hẹn hò

 

“Anh nói rồi, một khi đã thuộc về em sẽ chẳng ai cướp được khỏi tay. Em là người đứng đầu khoa chúng ta mà!” Mai Hạ Văn vô cùng tự hào, bất giác đưa tay xoa đầu Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi đang vui sướng cực kỳ, không để ý đến việc bị Mai Hạ Văn xoa đầu, cười tít mắt, đôi môi đỏ hồng để lộ ra bốn chiếc răng trắng tinh hoàn hảo đều như bắp.

 

Giọng nói trong vắt sang sảng của Hà Chi Sơ vang lên trong điện thoại: “Tám giờ sáng mai là cơ hội cuối cùng của cô.”

 

Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa với điện thoại: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Em nhất định sẽ đến đúng giờ!”

 

Sau đó cô thống nhất địa điểm phỏng vấn với Hà Chi Sơ rồi vui vẻ cúp máy, rời khỏi tòa nhà chuyên dụng cùng Mai Hạ Văn.

 

Khi quay về ký túc xá nữ của khoa Luật, Mai Hạ Văn không đi theo cô nữa, chỉ cởi dây an toàn giúp cô rồi động viên: “Chuẩn bị cho tốt vào, ngày mai anh đưa em đi phỏng vấn.”

 

“Không cần phải làm phiền lớp trưởng đâu, phỏng vấn ngay trong phòng họp của khoa, em biết đường mà.” Cố Niệm Chi xuống xe, vẫy tay: “Tạm biệt lớp trưởng.”

 

Cố Niệm Chi chạy thẳng về phòng ký túc của mình, đẩy cửa kêu to: “Phương Trà Xanh, Tào nương nương, Yêu Cơ! Em về rồi!”

 

“Sao vui thế? Hôm nay quên uống thuốc à?” Phương Trà Xanh cười đưa cho cô một cốc nước: “Đây, uống nước ấm đi, rất hiệu quả trong việc trị bệnh đấy.”

 

“Phương Trà Xanh, sao hôm nay chị xinh thế nhỉ, mau lại đây cho em thơm một cái nào!” Cố Niệm Chi chìa khuôn mặt trắng trẻo mềm mịn của mình ra.

 

Phương Trà Xanh “Moa” một tiếng, giả vờ hôn rồi vỗ mặt cô: “Được rồi, có việc gì tranh thủ giải quyết cho xong đi, tối nay lớp trưởng còn mời chúng ta ăn cơm nữa. Em Tư đừng quên hôm nay nhân vật chính là em đấy.”

 

Phòng ký túc của các cô thường quen trêu đùa với nhau như vậy, hai người khác cũng không lấy gì làm lạ, một người ngồi trên giường tầng gặm táo, đung đưa đôi chân dài trong không trung, người còn lại thì đeo tai nghe ngồi học tiếng Anh ngoài ban công.

 

Người ngoài ban công là Tào nương nương.

 

Cô ấy cúi đầu cười, vẫy tay với ba người trong phòng: “Em Tư mau ra đây, cậu bạn của em vẫn còn chưa đi kìa. Chậc chậc, vẻ si tình của lớp trưởng trông khoa trương quá đi, dáng người cao ráo thon thả, tao nhã phóng khoáng, trông hot thật đấy.”

 

“Tào nương nương chẳng có học thức gì cả, không có việc đừng dùng thành ngữ lung tung.” Yêu Cơ khoác tay Cố Niệm Chi đi ra, Phương Trà Xanh cũng hóng hớt theo sau.

 

Ở dưới tầng đối diện sân thượng, Mai Hạ Văn nghiêng người dựa vào chiếc xe Buick có vẻ rất kín đáo nhưng lại cực kỳ nổi bật, cúi đầu nhìn đồng hồ.

 

“Em Tư, em hãy cân nhắc kĩ về lớp trưởng đi. Vóc dáng như người mẫu, gương mặt điển trai như diễn viên màn ảnh, vừa thông minh tài trí, vừa học ở trường đại học danh tiếng. Chưa kể còn là con nhà gia thế, mà quan trọng nhất là đối xử rất tốt với em. Người đàn ông như thế có thể tìm đâu được chứ?” Yêu Cơ vừa khen dứt lời, đã thấy một nữ sinh mặc bộ váy liền thân trắng tinh đi đến trước mặt Mai Hạ Văn, đưa chiếc khăn quàng cổ tự đan cho cậuta.

 

“M*nó! Đây là đào góc tường công khai đấy hả?! Đây chẳng phải Tống Như Ngọc nổi tiếng xấu tính, mưu mô ở lớp hai sao?!… Đúng là không biết xấu hổ!”

 

Bốn người hóng chuyện thì ba người nổi giận.

 

Yêu Cơ ném một lon coca rỗng xuống dưới đất, nói lớn: “Đồ mưu mô kia! Thả lớp trưởng ra!”

 

Mai Hạ Văn và Tống Như Ngọc cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn người đứng trên ban công tầng năm.

 

Tống Như Ngọc không muốn mất hình tượng trước mặt người trong lòng, nên dù tức đến nghiến răng nghiến lợi vẫn không cãi lại một lời, chỉ tranh thủ nhích tới gần Mai Hạ Văn, ấm ức nói: “Hạ Văn, em chỉ thích anh thôi chứ không có ý gì khác. Sắp tốt nghiệp rồi mà em còn không nói ra, chắc em sẽ hối hận cả đời mất.”

 

Mai Hạ Văn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng mỉm cười, hai tay đút trong túi quần, không có ý nhận đồ của cô ta.

 

Chỉ lát sau, hai trong bốn người trên ban công đã chạy xuống.

 

Phương Trà Xanh luôn là chị đại của phòng ký túc các cô, Yêu Cơ lại mồm miệng lanh lợi, chưa chịu thua ai bao giờ.

 

Hai người chỉ vào Tống Như Ngọc: “Cô có ý gì?”

 

Tống Như Ngọc ngẩng đầu, không cam chịu yếu thế: “Tôi tỏ tình với lớp trưởng, không được à? Liên quan gì đến các cô? Anh ấy có phải là bạn trai của các cô đâu!”

 

“Tống Như Ngọc! Cậu ấy không phải là lớp trưởng của cô! Cô ở lớp hai cơ mà, đừng có gọi lớp trưởng thân thiết như vậy, lớp trưởng lớp hai của cô đang khóc ngất trong nhà vệ sinh kia kìa.” Yêu Cơ kéo tay Tống Như Ngọc: “Đứng gần như vậy làm gì, thân quen lắm chắc?”

 

Tống Như Ngọc lén nhìn Mai Hạ Văn một cái, thấy cậuta vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, trong lòng cảm thấy yêu thích vô cùng, quay sang lườm Yêu Cơ: “Cái đồ xăng pha nhớt này? Mai Hạ Văn cũng không phải là người đàn ông của cô! Cô bất bình cái gì! Chẳng lẽ cô cũng thầm mến lớp trưởng của lớp mình à?”

 

Biệt danh Yêu Cơ của Vương Quân Nhã bị Tống Như Ngọc cố ý nói thành ‘xăng pha nhớt’ để hạ thấp cô.

 

Tất nhiên Yêu Cơ cũng nổi điên, nhưng cô chưa kịp lên tiếng,Phương Trà Xanh đã kéo cô ra phía sau, cười lạnh với Tống Như Ngọc: “Cả khoa Luật ai mà chẳng biết lớp trưởng Mai đã có người trong lòng rồi? Cô ngu thật hay cố tình giả vờ đấy?”

 

“Cô còn không biết xấu hổ nói tôi? Người mà lớp trưởng Mai nhìn trúng chẳng phải là cô nhóc mồ côi Cố Niệm Chi trong phòng các cô sao? Nhưng người ta còn chưa lên tiếng, các cô đứng đây xum xoe cái?”

 

“Quả nhiên là loại mưu mô, còn dồn hết sức đi đào góc tường nhà người ta nữa!” Phương Trà Xanh tấn công vào điểm yếu khiến Tống Như Ngọc nổi cơn tam bành: “Cô thì tốt hơn tôi là bao? Cô là đồ Lục Trà Biểu*! Phương Lục Trà!”

 

*Dùng để chỉ những cô gái có vẻ ngoài trong sáng thanh thuần, nhưng bên trong thối nát, rất giỏi dùng tâm kế, lại thích đùa giỡn tình cảm người khác. Trong câu tên của nhân vật là Phương Trà Xanh, tác giả cố ý chế tên cô.

 

“Tôi là Lục Trà Biểu thì sao? Tôi còn chưa bao giờ đào góc tường nhà bên cạnh, nhìn dáng vẻ này của cô, đủ biết trước giờ cô chuyên quyến rũ đàn ông của người khác rồi!” Phương Trà Xanh trả đũa, tư thái vẫn rất thanh nhã.

 

Dù cô có làm Trà Xanh (Lục Trà), cũng phải là một cây trà xanh bao che khuyết điểm.

 

Họ đều gân giọng lý lẽ lên tiếng cãi vã vang đến tận tầng năm, Cố Niệm Chi và Tào nương nương đều nghe rõ mồn một.

 

Cố Niệm Chi đưa tay lên che mặt, kêu than: “Đừng cãi nhau nữa, em vẫn còn muốn làm người…”

 

“Sợ gì chứ? Mọi người cũng sắp tốt nghiệp cả rồi, đa số cả đời này em sẽ không gặp lại nữa, nhân cơ hội này ầm ĩ một trận cũng tốt. Đóng giả thục nữ bốn năm qua là đủ lắm rồi!” Tào nương nương đứng ngoài cuộc xem náo nhiệt, hơn nữa còn giữ chặt Cố Niệm Chi lại, không cho cô trốn về phòng.

 

Tống Như Ngọc bị Phương Trà Xanh dùng võ mồm ép lâm vào thế bí. Quan hệ của cô ta và bạn cùng phòng ký túc không tốt, bạn trai trước của cả ba người đó đều qua tay cô ta mấy lần, vì thế bây giờ cũng chẳng có ai đến làm chỗ dựa hay bênh vực. Dù bản thân chiến đấu hăng hái đến mấy cũng không thể lấy một địch hai được, huống chi đây còn là hai tuyển thủ rất mạnh của lớp một nữa.

 

Càng ngày người vây xem càng đông, cô ta hết cách, đành cắn răng lớn giọng nói với Mai Hạ Văn: “Hạ Văn! Anh nói xem, anh có bạn gái chưa? Nếu anh nói có thì em sẽ lập tức biến mất! Em cũng không muốn gánh oan tội danh cướp bạn trai của người khác!”

 

Lúc này Mai Hạ Văn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Cố Niệm Chi đang đứng trên ban công tầng năm hét to: “Cố Niệm Chi, em có bằng lòng làm bạn gái anh không?” Nói xong, cậuta đột nhiên mở cốp xe lấy ra một bó hoa hồng lớn, từ từ quỳ gối giơ về phía cô.

 

“Hẹn hò đi!”

 

“Hẹn hò đi!”

 

“Hẹn hò đi!”

 

Đám sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp đang đứng xem còn sợ mọi chuyện chưa đủ loạn, bung xõa bản thân, cùng nhau vỗ tay ầm ầm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.