Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 41



Chương 42: Anh em thân thiết

 

“Em đang coi thường anh đấy à? Một trăm năm mươi nghìn thôi mà, dù cho cậu ấy rồi anh cũng không đến nỗi thiếu cơm để ăn đâu.” Mai Hạ Văn mỉm cười, không kìm được ôm Cố Niệm Chi vào lòng, kiên nhẫn giải thích cho cô: “Em đừng lo lắng. Ngải Duy Nam là bạn cấp ba của anh. Bọn anh rất thân với nhau, cả người nhà cũng biết nữa.”

 

“Ai lo cho anh chứ?” Cố Niệm Chi cảm thấy mất tự nhiên, bèn nghiêng đầu đi, đôi hoa tai hình hoa đinh hương làm bằng vàng trắng trên vành tai nhỏ nhắn hình vỏ sò của cô lóe lên sắc cầu vồng rực rỡ dưới ánh mặt trời chói chang.

 

Mai Hạ Văn vô thức giơ tay lên che mắt. Cố Niệm Chi nhân cơ hội này, dùng một tay đẩy cậu ta ra, quay người đi vào ký túc.

 

Mai Hạ Văn mỉm cười, dõi theo đến khi cô bước vào ký túc xá rồi mới lái xe rời đi.

 

Trên đường đi, cậu ta lại nhận được điện thoại của Ngải Duy Nam.

 

“Lớp trưởng, cậu đúng là homie của tớ! Kiếp này Ngải Duy Nam tớ có người anh em như cậu thật chẳng còn gì để tiếc nuối cả!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói kích động đến run rẩy của Ngải Duy Nam.

 

Mai Hạ Văn cười híp mắt, nói: “Anh em với nhau còn khách sáo vậy à?”

 

“Đây không phải khách sáo, mà là cảm kích.” Tâm trạng của Ngải Duy Nam đang rất tốt, “Lớp trưởng, gần đây cậu làm gì vậy? Thi nghiên cứu sinh à?”

 

“Không, chuẩn bị tốt nghiệp về nhà rồi.” Mai Hạ Văn đánh tay lái ra khỏi trường học, đi về nhà.

 

Suốt dọc đường, cả hai trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Nghe Mai Hạ Văn kể tối nay cậu ta định đến nhà hàng Hồng Phòng Tử để mời khách, Ngải Duy Nam mừng rỡ nói: “Lớp trưởng! Lâu lắm rồi tớ không đến ăn cơm ở Hồng Phòng Tử. Lớp trưởng nhớ phải ăn nhiều lên, ăn cả phần của tớ nữa đó.”

 

“Ha ha ha ha, chắc chắn rồi.” Mai Hạ Văn nói xong, định tắt điện thoại, “Bây giờ tớ đang lái xe, không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt.”

 

“Ừ ừ, tạm biệt lớp trưởng!” Ngải Duy Nam ở đầu dây bên kia thấy số tài khoản ngân hàng của mình tăng thêm một trăm năm mươi nghìn tệ nên tâm trạng cực kỳ thoải mái.

 

Cô ta nhìn điện thoại, cười đến mức không khép miệng được.

 

Bạn cùng phòng của Ngải Duy Nam chọc vào vai cô ta, buồn bực hỏi: “Sao thế? Cười như con ngốc vậy… Mới hôm qua cậu còn khóc như trời sập vì một trăm nghìn, hôm nay lại như chưa có chuyện gì xảy ra…”

 

“Tất nhiên mọi thứ đã đâu vào đấy, tớ xoay được tiền rồi!” Ngải Duy Nam đưa điện thoại diđộng cho bạn cùng phòng xem, kiêu ngạo nói: “Cậu còn nhớ lớp trưởng nam thần mà trước đây tớ từng kể cho cậu không?”

 

“Nhớ chứ, vừa nho nhã lịch sự, lại còn tiền tài đầy mình, sao vậy?”

 

“Cậu ấy cho tớ mượn đấy. Tớ vừa nói xong, cậu ấy lập tức chuyển tiền luôn.”

 

Bạn cùng phòng kinh ngạc kêu lên: “Thật á?! Không yêu cầu thế chấp cái gì, cứ vậy chuyển cho cậu hơn một trăm nghìn?”

 

“Nghe kìa, thế chấp gì ở đây? Quan hệ của tớ và lớp trưởng là thế nào chứ? Chúng tớ là anh em thân thiết với nhau đấy! Ha ha ha ha…” Ngải Duy Nam kiêu ngạo cười ha hả.

 

“Dù có thân đến mấy, cũng không thể chẳng nói chẳng rằng gì đã chuyển cho cậu hơn một trăm nghìn được.” Bạn cùng phòng đảo mắt, túm lấy vai Ngải Duy Nam: “Trừ khi… trừ khi cậu ấy có ý gì đó với cậu.”

 

“Sao lại thế được?!” Ngải Duy Nam nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng, “Chúng tớ… Chúng tớ chỉ là bạn tốt mà thôi.”

 

Bạn cùng phòng khoanh tay lại nhìn cô ta, mỉm cười không đáp.

 

Ngải Duy Nam cúi đầu nhìn bóng mình trong gương, đôi mắt long lanh ánh nước, gương mặt sáng bừng sức sống, xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều. Cô ta kìm lòng không nổi đưa tay lên sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Thật vậy à?”

 

Lớp trưởng thật sự cũng thích cô ta sao?

 

“Chắc chắn một trăm phần trăm. Duy Nam, với tư cách là người từng trải, tớ có thể dám chắc rằng chẳng có mấy ai chuyển ngay cho cậu hơn một trăm nghìn chỉ sau một câu nói đâu. Cậu nhất định phải giữ chặt người ta nhé, cố gắng lên!” Bạn cùng phòng giơ ngón cái lên với Ngải Duy Nam.

 

Ngải Duy Nam mỉm cười, “Tớ thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Sau đó, cô ta cất điện thoại, đeo ba lô lên vai, “Thôi, mượn được tiền rồi, tớ về nhà đây.”

 

“Nhà cậu không phải ở thành phố C à?”

 

Hai người học đại học ở thành phố Z. Từ đây về thành phố C mất ba giờ lái xe, còn nếu đi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng thôi, rất nhanh chóng và thuận tiện.

 

“Đúng vậy, tớ đi tàu cao tốc về nhà, ngày mai quay lại đây. Cậu giấu giúp tớ một buổi, chiều nay nếu điểm danh thì ký tên hộ tớ nhé.”

 

“Ừ, không thành vấn đề.”

 

 

Chập tối, Mai Hạ Văn đổi sang lái chiếc xe SUV Lexus tới ký túc xá của Cố Niệm Chi, đón mọi người đến nhà hàng Hồng Phòng Tử ăn cơm tối.

 

Cố Niệm Chi ngồi ở ghế phụ lái cạnh Mai Hạ Văn. Phương Văn Hân, Tào Vân San và Vương Quân ngồi ghế sau.

 

Mai Hạ Văn còn dẫn một người bạn cùng phòng tên là Lôi Cường Sinh đi theo. Vì anh ta rất cường tráng nên mọi người đều gọi anh ta là Tráng Sĩ.

 

Xe ô tô chở sáu người dừng lại trước cửa nhà hàng Hồng Phòng Tử.

 

Đi vào trong nhà hàng, nhân viên lễ tân lập tức dẫn mọi người về phía phòng riêng mà Mai Hạ Văn đã đặt sẵn.

 

Đây là một căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu rất trang nhã, trần nhà có lắp một chiếc đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, trên tường trang trí bằng bức tranh thiếu nữ khỏa thân, cộng thêm bức hoa súng với tông màu xanh đậm của Monet nữa.

 

Cạnh tường có kê mấy chiếc ghế sofa bọc nhung tơ vàng, ngoài ra còn một bàn trà nhỏ để gạt tàn thuốc lá, khăn giấy và chậu hoa đá be bé.

 

“Đồ ăn đã được đặt sẵn rồi, món Ý, sáu người.” Có vẻ Mai Hạ Văn là khách quen ở đây nên đặt chỗ, gọi đồ rất quen miệng.

 

Mọi người ngồi xuống quanh bàn tròn. Tráng Sĩ bắt đầu lấy lòng Phương Trà Xanh đầu tiên: “Trà Xanh này, bộ đồ cô mặc hôm nay đẹp thật đấy, của hãng nào vậy?”

 

Phương Trà Xanh kẹp một điếu thuốc lá cho nữ giữa hai ngón tay thon dài, tao nhã nhả một vòng khói, rồi liếc xéo Tráng Sĩ, “Tráng Sĩ, anh lau sạch nước miếng của mình đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết nhãn hiệu bộ đồ này.”

 

“Tôi có chảy nước miếng à?” Tráng Sĩ vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, bấy giờ mới biết Phương Trà Xanh đang cố tình trêu chọc mình. Nhưng anh ta chẳng hề để bụng, chỉ cười ha hả rồi tiếp tục nịnh nọt Phương Trà Xanh.

 

Với khí chất vô song, lại còn am hiểu cách tỏ ra trong sáng ngây thơ bên ngoài, lả lơi bên trong, Phương Văn Hân vẫn luôn là nữ thần trong lòng đa số các nam sinh của lớp số một khoa Luật.

 

Mai Hạ Văn là một trong số ít các nam sinh miễn dịch với nữ thần Phương, vì trong mắt cậu ta chỉ có Cố Niệm Chi.

 

Cậu ta ngồi cạnh Cố Niệm Chi, vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận đưa dao nĩa cho cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cách sử dụng, lại còn rót thêm một cốc trà sữa cho cô uống…

 

Thật ra Cố Niệm Chi rất muốn uống cà phê đen, nhưng trà sữa cũng tạm chấp nhận được.

 

“Cảm ơn lớp trưởng.” Cố Niệm Chi ngồi cạnh Mai Hạ Văn, bên phía còn lại là chỗ ngồi của Yêu Cơ.

 

Yêu Cơ chống cằm, dựa vào bàn ăn cơm, yếu ớt hỏi Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, bao giờ mới có đồ ăn vậy? Tôi nhịn từ sáng đến giờ chỉ vì bữa ăn này thôi đấy.”

 

“Yêu Cơ, tôi có bánh quy này, cậu có ăn không?” Tráng Sĩ có ngoại hình thô lỗ cộc cằn, nhưng lại mang trong mình một tâm hồn nữ tính dịu dàng, bình thường vẫn thích mang đồ ăn vặt theo người, nhưng thật ra đó là đạo cụ tán gái của anh ta.

 

Vương Quân Nhã, biệt danh là Yêu Cơ, tất nhiên không bị lừa bởi thủ đoạn tán gái này của Tráng Sĩ. Cô quyến rũ nhoẻn miệng, khiến Tráng Sĩ bủn rủn hết cả người.

 

“Tôi không ăn bánh quy, tôi muốn ăn mực chiên hành tây.”

 

“Phục vụ! Phục vụ! Mực chiên hành tây đúng không?” Tráng Sĩ vẫy mạnh tay với cô gái phục vụ đứng gần cửa ra vào, kêu to: “Mang cho tôi một đĩa mực chiên hành tây! Mang đĩa to ấy.”

 

Mai Hạ Văn cười lắc đầu, quay sang hỏi Cố Niệm Chi: “Em có muốn ăn một suất không? Cũng ngon lắm đấy.”

 

“Em à? Em có thể ăn cá chiên kèm khoai tây không?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu.

 

Cô thích nhất là món cá chiên của Scotland, nó được chiên trong mỡ bò, ăn kèm với sốt đậu Hà Lan nghiền nhuyễn. Ngon tuyệt cú mèo!

 

Món này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng để chế biến ngon lại không dễ chút nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.