Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 56



Chương 57: Theo dõi

 

Một buổi tối đầu tháng Năm, Phùng Nghi Sân rời khỏi trường học, đến câu lạc bộ đêm dưới danh nghĩa của anh Bưu tìm gã, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy tên đầu lĩnh.

 

“Rốt cuộc bao giờ đám Đại Quyển Tử mới đi? Bọn nó cứ cắm rễ ở đây mãi, có phải muốn cướp địa bàn không?”

 

“Tao cũng nghi như vậy, bọn nó ở đây hơn một tháng rồi, ăn tiêu toàn bằng tiền của chúng ta, phật ý chút xíu liền rút súng ra dọa người.”

 

“Hừ! Súng chợ đen có cái khỉ gì mà khoe? Thử chọc giận tao xem, tao gọi hội đánh chết mẹ chúng nó bây giờ!

 

“Đừng làm liều, mấy thằng đám Đại Quyển Tử đều bán mạng vì tiền, lấy một chọi mười đó! Đừng nên chọc vào bọn nó thì hơn! Chúng ta cần tiền, không nhất thiết phải sống mái với bọn chúng.”

 

Những kẻ ngồi bên trong phòng này đều là đại ca xã hội đen ở mấy thành phố lân cận. Địa vị của chúng ngang hàng với anh Bưu, vậy mà còn phải kiêng kị đám Đại Quyển Tử.

 

Phùng Nghi Sân cảm thấy hứng thú.

 

“Chị dâu, chị tới rồi.” Một tên tóc vàng ra khỏi phòng để hút thuốc, vừa thấy Phùng Nghi Sân mỉm cười đi tới bèn vội vàng dừng lại, cúi đầu khom lưng chào hỏi.

 

“Dạo này anh Bưu không khỏe, tôi đến xem anh ấy uống thuốc chưa. Còn nữa, anh ấy uống thuốc Tây, nên không được hút thuốc uống rượu.” Phùng Nghi Sân nói năng nhỏ nhẹ, nhưng lại vừa đủ lớn để người bên trong phòng có thể nghe được.

 

Anh Bưu tươi cười gọi cô ta vào, giới thiệu với những người ở trong phòng.

 

Xuất thân và bằng cấp của Phùng Nghi Sân đều cao hơn rất nhiều so với đám người trong phòng. Vậy nên anh Bưu cảm thấy dẫn cô ta ra ngoài là một việc rất đáng tự hào.

 

Các đại ca liên tục khen ngợi Phùng Nghi Sân, sau đó chỉ nói mấy lời ong tiếng ve, không hề nhắc đến đám Đại Quyển Tử nữa.

 

Phùng Nghi Sân cũng không sốt ruột, kiên nhẫn ngồi cạnh anh Bưu, không cho gã ta uống rượu.

 

Sau khi tan tiệc, Phùng Nghi Sân và anh Bưu về nhà. Trên đường đi, anh Bưu cảm thán: “Đại Quyển Tử không chỉ gan lỳ không sợ chết, hơn nữa trong tay lại nhiều hàng nóng, thật sự không dễ đàn áp.”

 

“Nếu bọn họ lợi hại như vậy, hay anh Bưu giữ bọn họ lại đi.” Phùng Nghi Sân hỏi dò, đặt bàn tay mềm mại lên trán anh Bưu, nhẹ nhàng xoa bóp cho gã ta.

 

Anh Bưu có bệnh đau nửa đầu, khép hờ mắt lại, vỗ lên cánh tay Phùng Nghi Sân: “Không giữ lại được… Một núi không thể chứa hai hổ. Với cả, đám Đại Quyển Tử có chí lớn, e rằng miếu nhỏ chúng ta không thỏa mãn được bọn chúng.”

 

“Đã vậy anh Bưu còn lo lắng cái gì? Dù sao bọn họ cũng sẽ đi mà.” Giọng nói Phùng Nghi Sân càng thêm dịu dàng săn sóc, tay cô ta dời xuống xoa bóp cánh tay cho anh Bưu.

 

Anh Bưu thở dài, kéo Phùng Nghi Sân ngồi vào lòng mình, “Không có tiền, bọn chúng sẽ không đi…”

 

Quan trọng, những kẻ đó không cần mấy đồng bạc lẻ, mà đòi một khoản tiền lớn. Tất nhiên, đám anh Bưu không nỡ cắt thịt trích máu.

 

“Không có tiền?” Phùng Nghi Sân lập tức hiểu ra, bèn cười nói: “Đám Đại Quyển Tử muốn buôn bán không cần vốn, anh Bưu lo lắng gì chứ?” Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nói một câu: “Ở chỗ chúng ta không có gì nhiều, chỉ có rất nhiều kẻ lắm tiền thôi…”

 

Anh Bưu chợt ngáp to: “Em nói cũng đúng, mặc kệ bọn họ đi.”

 

Mặc dù anh Bưu và Phùng Nghi Sân không nói gì nữa, nhưng những người trong xe đều đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của cô ả.

 

Quả thật, thành phố C có rất nhiều kẻ lắm tiền, thậm chí còn đứng số một số hai trong toàn bộ Đế Quốc.

 

Hơn nữa, kẻ vừa có tiền, vừa có thế lực ở đây không nhiều như Đế Đô. Vậy nên, nếu tính tìm người để tống tiền, chắc chắn thành phố C thích hợp hơn Đế Đô nhiều.

 

Nhưng phải làm thế nào mới có thể tống tiền mấy tên giàu có, đồng thời không đụng đến những kẻ vừa có tiền vừa có thế lực, lại phải xem ánh mắt và bản lĩnh của đám Đại Quyển Tử.

 

Trong xe tối om, anh Bưu bị đám Đại Quyển Tử làm phiền hơn một tháng, mở đôi mắt khôn khéo ra, lạnh lùng hừ một tiếng.

 

Lần này, để cho lũ cảnh sát và đám Đại Quyển Tử “đen ăn đen” đi, bọn họ sẽ ở bên xem kịch góp vui!

 

 

“Anh Đại Vĩ, người ở thành phố C tiết lộ cho chúng ta một tin tức.” Mấy ngày sau, một tên đàn em trong Đại Quyển Tử tìm đến đại ca của bọn họ là Dương Đại Vĩ, “Có một đám sinh viên năm tư khoa Luật đại học C định đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong để du lịch kỷ niệm tốt nghiệp.”

 

“Sinh viên tốt nghiệp đại học? Chúng nó có gì béo bở đâu?” Dương Đại Vĩ không đồng ý, đồng thời rút một lá bài, ném mạnh xuống bàn.

 

“Đám nhóc đó ngon ăn lắm anh ơi.” Tên đàn em bước tới nói nhỏ bên tai Dương Đại Vĩ, “Nghe nói phần lớn là con cháu gia đình đại gia bạc tỉ, mấy đứa sinh viên nghèo còn lại cứ coi như tặng kèm đi…”

 

“Thật à?” Dương Đại Vĩ lập tức hứng thú, “Có tài liệu cụ thể không?”

 

“Chỗ em có danh sách lớp phải đút nhiều tiền lắm mới đổi được đấy! Bên trong có ghi chú thế lực gia đình, anh Đại Vĩ nhìn xem, thật sự có thể tống tiền!”

 

Dương Đại Vĩ quẳng xấp bài trong tay, cầm danh sách lớp lên xem kỹ, “Mày chơi thay anh một ván.”

 

Khi nhìn thấy có nhà họ Mai, nhà họ Vương và nhà họ Tào, ánh mắt của Dương Đại Vĩ sáng lên.

 

Đây chính là các dòng họ nổi tiếng trong năm tỉnh gần thành phố C.

 

“Đi điều tra kỹ càng gia đình bọn họ. Nếu chỉ có tiền mà không có ô dù thì có thể xem xét.” Con người Dương Đại Vĩ khá cẩn thận, mặc dù đã có hứng thú, nhưng gã cũng không quyết ngay.

 

“Em điều tra rồi, ba gia đình này chỉ có tiền chứ không có ô dù gì, còn mấy gia đình này…” Tên đàn em khoanh mấy cái tên, “Không nhiều tiền như ba gia đình kia, nhưng lại khá giả hơn gia đình bình thường, lấy một hai triệu vẫn được.”

 

“Thật sao?” Mấy người khác không đánh bài nữa, bèn chạy đến góp vui.

 

Lần này, đám bọn họ có tổng cộng tám người đến thành phố C. Tám người bọn họ được xưng là tám viên kim cương lớn, ai cũng rất giỏi giang, dùng câu “kinh qua trăm trận” để hình dung cũng không quá đáng.

 

Chính vì vậy, bọn họ không thể tiếp tục chờ ở Đế Quốc nữa. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã! Tám người bọn họ quyết định nghĩ cách rời khỏi Đế Quốc, tiến đánh địa bàn của quốc gia khác.

 

Có điều, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy.

 

Bọn họ là tội phạm bị truy nã, không sở hữu chứng minh thư có hiệu lực, dù ra được nước ngoài cũng chỉ có thể nhập cư trái phép thôi.

 

Nếu muốn nhập cư trái phép, bọn họ phải cho tên cầm đầu một số tiền lớn, còn cả tiền để ổn định cuộc sống nữa, bọn họ phải xoay sở đủ rồi mới có thể đi.

 

Bọn họ đều là kẻ trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ. Để ổn định cuộc sống của tám gia đình, họ cần ít nhất là mười triệu, cộng thêm phí nhập cư trái phép cho tên cầm đầu, tổng cộng bét ra phải hai mươi triệu tiền mặt mới ổn thỏa được.

 

“Hiếm khi bọn nhà giàu tụ tập với nhau, chúng ta không cần phải chia ra hành động. Nếu có thể giải quyết gọn một chuyến, chắc chắn chúng ta sẽ lo đủ tiền ổn định và tiền nhập cư trái phép.” Trợ thủ của Dương Đại Vĩ – lão Nhị kim cương mê say nhìn ảnh chụp trên danh sách, “Có sáu nữ sinh nữa này, nhìn gương mặt với dáng người mà xem, không hề kém người tình của anh Bưu.”

 

“Chuẩn bị đi, lâu rồi mấy anh em không có làm việc.”

 

“Ông đây đợi không nổi, chỉ nhìn hình thôi mà đã cứng lên rồi.”

 

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới tuần cuối cùng của tháng Năm, đây là thời gian mà lớp một năm tư khoa Luật đại học C quyết định đi du lịch kỷ niệm tốt nghiệp.

 

Bọn họ đã đặt một căn nhà ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong. Trong nhà có bảy phòng, sáu phòng có thể ở, phòng còn lại là phòng khách lớn.

 

Nhóm bọn họ có hai mươi bốn người, tám nữ, mười sáu nam, bốn người một phòng, không cần phân chia, cứ xếp giống như ở ký túc xá trường học.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.