Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 699



Chương 702:

 

Có điều Kim Đại Trạng chỉ thích thú trong một phút, liền nói: “Như vậy không tốt đâu. Thật ra, Cố Niệm Chi và tôi không có ân oán cá nhân gì, đều là bất đồng trong công việc thôi, tại sao tôi phải muốn chỉnh đốn cô ấy chứ?”

 

Ôn Thủ Ức á khẩu.

 

“Tôi có bảo anh chỉnh đốn cô ấy đâu, anh nghĩ gì vậy?” Ôn Thủ Ức nhìn anh ta một cách kỳ quái, “Tôi tưởng là anh sẽ muốn lấy lại sự tự tin cơ.”

 

Ngay cả Luật sư Ôn cũng nhìn ra anh đã bị Cố Niệm Chi đả kϊƈɦ đến mức độ hoài nghi về cuộc sống sao?

 

Kim Đại Trạng ôm cánh tay, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Việc này cũng không tệ, tôi có thể thử một chút xem sao.”

 

“Thỏa thuận rồi nhé, để tôi về viết email tiến cử anh làm Giám đốc điều hành.”

 

Ôn Thủ Ức quay người đi vào phòng làm việc của mình, bắt đầu chuẩn bị bàn giao công việc.

 

Bình thường cô ta làm việc rất có trật tự, công việc hàng ngày đều được liệt kê vào danh sách rồi gửi qua cho Hà Chi Sơ, tiện thể đề cử Kim Đại Trạng làm Giám đốc điều hành luôn.

 

Hà Chi Sơ nhìn một chút điều kiện của Kim Đại Trạng, quả thật trong số nhân viên của anh, anh ta có nhiều kinh nghiệm nhất, lại là luật sư làm việc lâu năm ở văn phòng JD, nắm cực kì rõ về giới pháp luật trong nước. Nếu anh ta làm Giám đốc điều hành, đúng là có thể làm ít mà hiệu quả nhiều, có thể khiến cho Văn phòng Quân Lâm của họ mau chóng hòa nhập vào giới pháp luật của Đế quốc Hoa Hạ.

 

Anh trả lời email: “Được.”

 

Ôn Thủ Ức nhìn Hà Chi Sơ nhanh chóng trả lời email, liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô ta lập tức gửi danh sách công việc hàng ngày của mình cho Kim Đại Trạng, sau đó sắp xếp thời gian, ngày mai và ngày kia hai người gặp nhau ở văn phòng, chuẩn bị bàn giao công việc.

 

***

 

Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đi từ trong thang máy ra, nhìn thấy xe của Hoắc Thiệu Hằng vẫn đỗ ở bên đường.

 

Vào ngày Tết không có xe lưu thông trêи đường nên cũng có thể đỗ xe ở bên đường mà không bị phạt.

 

Sau khi lên xe, Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn cô, “Thế nào? chương Bảo Thần đã đồng ý chưa?”

 

“Vâng, ông ta đồng ý ký rồi, cũng chấp nhận bán đấu giá. Chỉ cần có thể bảo toàn cái mạng, không phải ngồi tù, chuyện gì ông ta cũng đồng ý.”

 

Cố Niệm Chi thong thả trả lời, dùng tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.

 

Ô tô khởi động, Triệu Lương Trạch ngồi ở ghế kế bên tài xế phía trước quay đầu lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu này, vừa rồi Giáo sư Hà cũng tới đấy, bọn tôi gặp anh ta ở cửa thang máy.”

 

“Vậy sao? Chắc là anh ta đi thẳng từ bãi đỗ xe dưới hầm lên.” Một tay Hoắc Thiệu Hằng chống lên cửa sổ xe, như có điều gì suy tư: “Tôi ở đây mà không nhìn thấy ai đi lên.”

 

Cố Niệm Chi lặng lẽ thở dài một hơi, không biết tại sao, cô rất sợ Hoắc Thiệu Hằng và Hà Chi Sơ gặp nhau.

 

Lần trước ở trong Trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt, cảnh tượng giương cung bạt kiếm giữa Hà Chi Sơ và Hoắc Thiệu Hằng đã làm cô kinh hồn bạt vía.

 

Cô không mong có lần sau nữa.

 

***

 

Hai người Ôn Thủ Ức và Kim Đại Trạng bận rộn suốt hai ngày mới bàn giao được toàn bộ công việc. Vào mùng Bốn Tết, hai người vẫn bận đến nửa đêm.

 

Kim Đại Trạng khẽ xoa cổ của mình, mỉm cười nói với Ôn Thủ Ức: “Ngày mai mấy giờ Luật sư Ôn bay? Có cần tôi đưa cô đi không?”

 

“Không cần đâu, cảm ơn Luật sư Kim.” Ôn Thủ Ức cực kì lịch sự từ chối khéo, “Lần này tôi về sẽ không trở lại nữa, ở đây còn có mấy người bạn muốn tiễn tôi.”

 

“À vâng vâng vâng, vậy thì tốt rồi, chúc Luật sư Ôn thuận buồm xuôi gió nhé.”

 

Kim Đại Trạng mỉm cười nói lời tạm biệt với cô ta.

 

Ôn Thủ Ức dịu dàng mỉm cười với anh ta, in những hạng mục công việc cuối cùng từ trong máy tính ra, giao vào tay Kim Đại Trạng.

 

Sáng sớm ngày mùng Năm Tết, Ôn Thủ Ức mang theo một cái vali nhỏ, lặng lẽ không chút động tĩnh xuất cảnh từ sân bay Đế đô đi Mỹ, cô ta sẽ đi qua đó để trở về nhà.

 

Ôn Thủ Ức vừa đi, Văn phòng Luật sư Quân Lâm lại không đồng ý tiếp tục nhận case của nhà họ chương và Triệu Đạt nữa. Nhà họ chương và Triệu Đạt lập tức trở nên thảm hại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.