Chương 720:
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, khẽ lắc đầu, sắp xếp văn bản, khẽ phất tay với Cố Niệm Chi, “Em về trước đi, anh còn phải họp.”
Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng là người bận rộn, chính cô cũng có việc phải làm, bởi vậy vô cùng vui vẻ xin phép về phòng của mình trong biệt thự chuẩn bị đồ dùng để đi học.
Lấy được giấy ủy quyền và giấy ủy thác, Hoắc Thiệu Hằng lập tức tìm phòng đấu giá quen thuộc của anh để bọn họ tiếp nhận số bất động sản này, thực hiện thủ tục bán đấu giá.
Ngày mười sáu tháng Một phòng đấu giá mới làm việc.
Nhưng vì Hoắc Thiệu Hằng nhờ cậy, phòng đấu giá kia làm việc luôn vào mùng sáu tháng Một, chỉ để xử lý về một nửa bất động sản của chương Phong.
Bất động sản của chương Phong mua đều ở khu đất đẹp trong thành phố lớn, trang trí lộng lẫy, diện tích ở đều rất lớn, cái nào cũng là biệt thự.
Muốn bán không hề khó, vì không chỉ có nhà chất lượng tốt, mà hơn nữa đều là khu vực trường học đẹp.
Để bán được sớm, phòng đấu giá không tăng giá, mà trực tiếp lấy giá mua nhà làm giá khởi điểm.
Người biết nhìn hàng quả thật không ít, một cuộc đấu giá nội bộ không công khai diễn ra chỉ trong vòng nửa ngày đã bán được hết một nửa tài sản của chương Phong rồi, được khoảng sáu trăm triệu.
Số tiền này phải được chuyển vào tài khoản của phòng đấu giá trong vòng ba ngày.
Ba ngày sau đó, Hoắc Thiệu Hằng cầm hoá đơn chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng tới gặp ông cụ Hoắc.
“Ông nội, Y tá trưởng chương đã ủy quyền một nửa tài sản cho con trai bà ấy, đây là số tiền bán đấu giá được, mới chỉ được một nửa món nợ của bà ấy thôi.” Hoắc Thiệu Hằng đặt giấy thông báo của Ngân hàng trước mặt ông cụ Hoắc, “Ông xem thử xem bây giờ phải làm thế nào ạ?”
“Mới được một nửa ư?” Ông cụ Hoắc cau mày cầm lấy tờ giấy thông báo của Ngân hàng kia, cúi đầu nhìn đi nhìn lại mấy lần, “Cháu có chắc đã bán được giá tốt nhất không đấy?”
“Đây là phòng đấu giá chuyên nghiệp do chính cháu nhờ cậy, nếu họ dám làm không đàng hoàng thì sau này đừng mong làm ăn ở trong nước nữa.”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế xô-pha phía sau, một cánh tay khoác lên lưng ghế xô-pha, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Ông cụ Hoắc vẫn giữ im lặng rồi lại nhìn anh mấy lần.
“Nếu ông không tin thì bảo người đi điều tra thử xem giá thị trường của những phòng ốc này là bao nhiêu thì sẽ biết ngay có phải giá tốt nhất không. Huống hồ thời gian chỉ có một ngày, bán đấu giá trong phạm vi nhỏ, ông còn muốn thế nào nữa ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng nói rất chi tiết, cũng rất thẳng thắn.
Làm gì có giá tốt nhất chứ? Đều là tương đối mà thôi.
“Phạm vi nhỏ ư? Như vậy không tốt lắm nhỉ?” Ông cụ Hoắc nói chậm rãi, “Nếu người đến không nhiều thì sao phòng đấu giá có thể bán được giá tốt nhất đây?”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Vâng, vậy để cháu trả lại tiền cho người ta, yêu cầu phòng đấu giá quảng cáo trêи cả nước, thậm chí cả thế giới, bán đấu giá trêи mạng, người trêи toàn thế giới đều có thể đấu giá, như vậy có được không ạ? Chắc là có thể được giá tốt nhất đấy nhỉ? Có điều ông có chắc là muốn tất cả mọi người biết nguồn gốc số căn hộ này, biết hồng nhan tri kỷ của ông chỉ vẻn vẹn mười mấy năm đã có được số tài sản giá trị hàng tỷ đồng không?”
Ông cụ Hoắc vừa định nói được, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng sững sờ, hiểu ra rất nhanh, lập tức phản đối: “Đương nhiên không được. Sao có thể công khai đấu giá được chứ?!”
“Đúng đấy ạ. Nếu ông đã phản đối đấu giá công khai thì giá này chính là tốt nhất rồi.” Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, “Nếu ông không phản đối, ngay ngày mai cháu sẽ chuyển số tiền này vào tài khoản của Bộ Quốc phòng.”
Ông cụ Hoắc đành phải trả giấy thông báo của Ngân hàng lại cho Hoắc Thiệu Hằng, bất mãn hỏi: “Vậy còn một nửa nữa thì phải làm thế nào?”
“Có hai cách, một là bảo chương Phong ủy quyền toàn quyền một nửa số tài sản còn lại cho chương Bảo Thần, chúng ta sẽ tiếp tục bán đấu giá.”
“Còn một cách nữa thì sao?”
Ông cụ Hoắc biết rõ bây giờ cách thứ nhất này không thể thực hiện được.
Nếu chương Phong đồng ý bán thì đã sớm ủy quyền cho chương Bảo Thần rồi, chứ sao chỉ cho anh ta một nửa?
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, “Một cách khác đó là cứ cho bà ấy nợ, đến lúc đó sẽ phải ngồi tù thêm mấy năm thôi.”
Vết nhăn trêи khóe mắt Ông cụ Hoắc hằn sâu hơn, miệng ông mím thật chặt, đường pháp lệnh ở hai bên cánh mũi lằn sâu giống như hai cái rãnh.