Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 723



Chương 726:

 

Từng giọt nước mắt chảy xuống, nhỏ vào phía trêи khung kính. Người ở bên trong khung kính vẫn nở nụ cười rất hạnh phúc.

 

***

 

Ngày hôm sau chương Phong bị Tòa án Quân sự Bộ Quốc phòng thẩm vấn, điều tra về những vấn đề bà ta có liên quan theo thứ tự là buôn hàng giả, trung gian kiếm lời đút túi riêng, số tài sản kếch xù không rõ nguồn gốc và rửa tiền ở nước ngoài.

 

Bà ta hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để biện minh cho bản thân.

 

“Chương Phong, bà mới trả một nửa khoản nợ thôi, còn về một nửa còn lại, dựa theo pháp luật, chúng tôi có thể tịch thu tài sản hiện tại của bà để bồi thường cho tổn thất của Bộ Quốc phòng.”

 

Người thẩm vấn bà ta đã lệnh cho ngân hàng đóng băng tất cả tài khoản của chương Phong, số bất động sản đứng tên bà ta kia cũng đều phải bị cưỡng chế bán đấu giá.

 

Nhìn kết quả này, chương Phong không dám tin vào mắt mình. Hàm răng của bà ta cắn vào nhau vang lên tiếng lập cập, toàn thân run rẩy, hoa hết cả mắt, gần như không nhìn rõ được nội dung viết trêи phán quyết của Tòa án nữa.

 

Sau một lúc lâu, bà ta mới nhìn chằm chằm vào mấy chữ “Không thu hồi đủ toàn bộ tài sản chiếm đoạt phi pháp”, bèn nói to: “Tài sản của tôi không phải là chiếm đoạt phi pháp! Các anh không thể tịch thu toàn bộ được. Tôi cần luật sư! Tôi muốn tìm luật sư!”

 

“Chương Phong, bà không khai báo rõ được nguồn gốc tài sản của bà, chúng tôi chỉ làm như bình thường, coi chúng là khoản lợi nhuận phi pháp bà đạt được trong hoạt động kinh doanh quân nhu, cho nên đã tịch thu giúp bà. Nếu bà không đồng ý thì có thể nói ra chứng cứ, chúng tôi sẽ tiến hành thẩm tra. Nếu là tài sản bà có được một cách hợp pháp, Bộ Quốc phòng sẽ không tịch thu.”

 

Quan tòa của Tòa án quân sự giải quyết việc theo nguyên tắc, căn bản cảm thấy chương Phong không còn khả năng tranh cãi nữa.

 

Chương Phong do dự một chút, nói: “Tôi phải suy nghĩ một chút đã, đợi tôi nghĩ cẩn thận rồi sẽ nói rõ ràng sau.”

 

“Được, phiên tòa sẽ tạm hoãn. Ba ngày sau mở lại phiên tòa, hy vọng đến lúc đó bà có thể giải trình rõ về vấn đề nguồn gốc tài sản của bà.”

 

Chương Phong quay lại phòng giam, suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng yêu cầu gặp Thủ trưởng Hoắc Học Nông.

 

Mọi người đều biết bà ta là Y tá trưởng của Hoắc Học Nông. Bà ta phạm tội, Hoắc Học Nông từng tới thăm, thậm chí còn xin giúp cho bà ta.

 

Bởi vậy yêu cầu này nhanh chóng bị người ta truyền đến nhà họ Hoắc.

 

“Báo cáo Thủ trưởng, chương Phong nói muốn gặp ngài một lần, nói có lời muốn nói với ngài.”

 

Ông cụ Hoắc đang ở trong sân cầm kéo cắt hoa tỉa lại mấy chậu hoa mà Tạ Tư Nghiên thích nhất khi còn sống, không thèm ngoảnh đầu lại nói: “Tôi không có thời gian, các anh nên làm gì thì cứ làm, đừng có làm việc thiên vị trái pháp luật.”

 

Chương Phong lại đợi thêm hai ngày nữa, trước khi lên tòa, bà ta nhờ người gửi lời nhắn cuối cùng cho ông cụ Hoắc: “Nếu thật sự không đến nữa thì đừng trách bà ta vô tình vô nghĩa.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn cho người trông coi chương Phong, vô cùng hiểu bà ta muốn làm trò gì.

 

Anh sai người quay video lại câu nói này của chương Phong, đưa cho ông cụ Hoắc thấy tận mắt.

 

Ông cụ Hoắc nhìn dáng vẻ quá khích của chương Phong trong video điện thoại, lạnh lùng nói: “Cậu nói với bà ta là nếu còn điên rồ như thế thì đừng trách tôi không nể tình.”

 

Trước khi phiên tòa mở ra, người kia đã truyền đạt lại câu nói này của ông cụ Hoắc cho chương Phong.

 

Lúc này, chương Phong mới hết hy vọng, biết không thể cứu vãn được nữa, ông cụ Hoắc đã bỏ mặc bà ta thật rồi.

 

Bà ta sẽ phải ngồi tù thật…

 

Không đúng, với tội của bà ta, ngồi tù là còn nhẹ, nói không chừng còn bị xử bắn nữa…

 

Chương Phong lập tức hoảng loạn. Bà ta không muốn chết, thật sự không muốn chết.

 

Phải khổ sở vất vả lắm mới tích góp được nhiều tài sản như vậy, mà bà ta còn chưa được hưởng đủ phúc nữa…

 

Ông cụ Hoắc đã trở mặt làm ngơ thì cũng đừng trách bà ta vô tình vô nghĩa. Sau khi lên tòa, chương Phong thản nhiên nói với Toà án quân sự: “Số tài sản kếch xù của tôi là do Thủ trưởng Hoắc Học Nông cho tôi.”

 

Toà án lập tức yên tĩnh.

 

Một lát sau, quan toà mới nói: “Thượng tướng Hoắc Học Nông ư? Tại sao ông ấy phải cho bà nhiều tài sản như vậy? Tài sản ông ấy có từ đâu?”

 

“Bởi vì tôi đã sinh cho ông ấy một đứa con trai, không tin các anh có thể xét nghiệm DNA.” chương Phong quyết tâm đập nồi dìm thuyền nói, “Ông ta lo tôi tiết lộ ra sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta, cho nên đã không ngừng cho tôi tiền. Tất nhiên là ông ta có tiền, đều là tiền được kế thừa từ vợ ông ta, Tạ Tư Nghiên. Nếu không tin, các anh có thể triệu tập ông ta lên tòa để đối chất với tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.