Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 73



Chương 74: Lựa chọn của hoắc thiếu (1)

 

“Niệm Chi? Niệm Chi?” Bạn nữ được Cố Niệm Chi ôm eo, bơi sang bên kia hồ Tiểu Kính giật mình, hoảng hốt kêu tên của cô, thế nhưng không dám khom lưng xuống nước lần nữa.

 

Cô ấy và Cố Niệm Chi là hai người lên bờ cuối cùng trong đám bạn học.

 

Bạn học đã lên bờ nghe thấy tiếng hét của cô ấy bèn vội vàng chạy tới.

 

Mai Hạ Văn lo lắng chờ đợi ở bên bờ là người chạy nhanh nhất. Cậu ta nhảy một bước xa rồi vọt tới phần bờ cạn của hồ Tiểu Kính, sau đó cúi xuống kéo Cố Niệm Chi từ dưới hồ lên. Mai Hạ Văn bế ngang người cô lên, ôm thật chặt rồi bước từng bước ra khỏi hồ nước.

 

“Em Tư? Em Tư? Em không sao chứ? Đừng làm bọn chị sợ!” Yêu Cơ nước mắt lưng tròng. Cô ấy nhào tới, đón Cố Niệm Chi từ tay Mai Hạ Văn và ôm vào lòng.

 

Phương Trà Xanh và Tào Nương Nương cũng chạy đến giúp đỡ, hai người đồng thời dìu Cố Niệm Chi đã ngất lịm nằm thẳng trên chiếc ghế đá duy nhất ở trong lều cỏ cạnh bờ.

 

Tào Nương Nương ngồi xuống một bên ghế, ôm đầu Cố Niệm Chi đặt lên đùi mình. Sau khi đưa tay ra kiểm tra hơi thở của cô, Tào Nương Nương mới thở phào nhẹ nhõm: “Em ấy vẫn còn hơi thở, có lẽ đuối sức quá!”

 

Bạn nữ được Cố Niệm Chi cứu che miệng lại, vừa mừng vừa lo bật khóc nức nở.

 

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều là cậu ấm cô chiêu quen sống trong nhung lụa giàu sang. Quả thật, đây là lần đầu tiên họ phải chạy trốn đến sức cùng lực kiệt để cứu lấy mạng sống của bản thân khi cái chết cận kề.

 

Vừa trở về từ cõi chết, trong lúc nhất thời ai nấy đều im lặng, trầm mặc chen chúc trong lều cỏ ven bờ hồ. Bọn họ vừa trú mưa, vừa cầu nguyện sẽ có người đến cứu mình.

 

Họ có thể nghe được tiếng súng ác liệt ở bờ bên kia, cũng thấy được máy bay trực thăng đang lượn quanh trên bầu trời đêm, thế nhưng không một ai dám lớn tiếng kêu cứu.

 

Ai biết được đám bắt cóc này có bao nhiêu người, đang núp ở đâu chứ?

 

Vất vả lắm bọn họ mới có thể thoát khỏi vận rủi bị bắt cóc làm con tin, lỡ như không gọi được người đến cứu, mà còn dẫn sói tới…

 

Bạn nữ ban nãy đang ôm gối ngồi khóc trước cửa lều cỏ, từng tiếng nức nở cất lên dường như chạm thấu tâm can mọi người, khiến vành mắt ai cũng rưng rưng hoen đỏ. Nhưng bọn họ chỉ có thể dùng mu bàn tay của mình để gạt đi nước mắt.

 

Mai Hạ Văn quỳ một chân trước băng ghế đá, vùi mặt mình vào lòng bàn tay của Cố Niệm Chi, nước mắt lặng lẽ chảy ra làm ướt tay cô.

 

Ngón tay của Cố Niệm Chi khẽ giật, cô lẩm bẩm: “… Chú Hoắc…”

 

Mai Hạ Văn nghe thấy, vui mừng ngẩng đầu lên nhìn cô, liên tục gọi: “Niệm Chi? Niệm Chi? Em tỉnh rồi sao?”

 

Cố Niệm Chi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy lại là vẻ mặt quan tâm của Mai Hạ Văn.

 

“… Niệm Chi, lúc nãy em còn chưa lên tới bờ đã ngất đi, suýt chút nữa thì chết đuối, may có lớp trưởng tới cứu em đó!” Yêu Cơ quan tâm nói, cũng không quên giúp Mai Hạ Văn tạo ấn tượng tốt ở trước mặt Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi nhớ rõ khi mình chìm trong nước, có một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt lấy cô.

 

Cô chăm chú nhìn Mai Hạ Văn, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

 

Không có chuyện gì có thể tác động đến nội tâm cô độc của Cố Niệm Chi bằng việc cứu cô cả.

 

Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn, cong môi cười rồi thấp giọng nói: “Em không sao, chỉ hơi mệt thôi. Anh đừng lo lắng quá!”

 

“Mệt thì đừng nói nữa, cố gắng nằm nghỉ đi.” Tào Nương Nương vuốt mái tóc dài đã bết vào nhau như rong biển của Cố Niệm Chi, để cô nằm thoải mái hơn một chút.

 

“Vâng!” Cố Niệm Chi đồng ý, sau đó nhắm mắt lại.

 

Cô thật sự rất mệt, phải cố gắng nghỉ ngơi một lúc mới được.

 

 

Lúc này, chiếc xe quân sự Hummer đang chở Hoắc Thiệu Hằng vừa ra khỏi đường cao tốc.

 

Trước mặt bọn họ chính là xe quân sự của quân khu địa phương đang chạy tới để tiếp viện.

 

Đợi sau khi xe quân sự chạy vào, Phạm Kiến mới lái chiếc xe Hummer rẽ vào đường núi.

 

Đúng lúc này, Triệu Lương Trạch vẫn không ngừng dùng thiết bị điện tử để tìm tung tích chợt ngẩng đầu lên, chỉ vào một hướng rồi nói: “Tiểu Lý đang ở ngay gần đây! Rất gần!”

 

Hoắc Thiệu Hằng lặng im một giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

 

Trong bóng đêm sâu thẳm, từng giọt mưa nặng trĩu rơi lộp độp xuống cửa xe tạo thành từng vệt nước dài trượt xuống. Khung cảnh ngoài ô cửa mờ mịt mơ hồ, không thể thấy rõ.

 

Bên trong chiếc xe quân sự yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Hiện tại mọi người chỉ quan tâm một vấn đề duy nhất, Hoắc thiếu sẽ lựa chọn thế nào: Dừng lại cứu Tiểu Lý trước, hay không quan tâm đến Tiểu Lý, đi thẳng đến cứu Cố Niệm Chi…

 

Dù sao xét từ mức độ quan trọng mà nói, Cố Niệm Chi vẫn quan trọng hơn Tiểu Lý chứ nhỉ?

 

“Dừng xe, tìm Tiểu Lý.” Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu, lặng lẽ sửa sang lại bộ quân phục của mình.

 

Phạm Kiến liếc nhìn Âm Thế Hùng, sau đó yên lặng giẫm phanh.

 

Triệu Lương Trạch cũng ngẩng đầu lên liếc Hoắc Thiệu Hằng một chút, thế nhưng lại không thể nhìn ra bất kỳ điều gì khác lạ từ trên gương mặt vô cùng bình tĩnh của anh.

 

Âm Thế Hùng thật sự không dám nhìn vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Anh ta biết trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi chiếm vị trí quan trọng như thế nào. Vậy mà cuối cùng, thủ trưởng vẫn quyết định cứu lính của mình trước…

 

Trong thâm tâm anh ta ngổn ngang trăm mối, nỗi áy náy càng thêm khắc sâu.

 

Khi chiếc xe dừng lại, Âm Thế Hùng là người đầu tiên đẩy cửa bước xuống, lao vào màn mưa xối xả ngoài kia.

 

Anh ta mang theo tai nghe bluetooth cũng có chức năng liên lạc tức thời.

 

Giọng nói của Triệu Lương Trạch truyền ra từ trong tai nghe, không ngừng chỉ thị cho anh ta phương hướng của Tiểu Lý.

 

Máy dò trong tay Âm Thế Hùng nhanh chóng phát ra âm thanh “tít tít” nhẹ bẫng. Chỉ mất năm giây, anh ta đã tìm thấy Tiểu Lý ngã dưới rãnh nước ven đường.

 

“Tiểu Lý?” Âm Thế Hùng vỗ nhẹ vào khuôn mặt của Tiểu Lý. Khi cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của anh ta, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Âm Thế Hùng mới được thả xuống.

 

Anh ta ôm Tiểu Lý ra khỏi rãnh nước, vác lên vai mình rồi quay về xe quân sự.

 

Bên trong xe quân sự Hummer vô cùng rộng rãi. Ngoài ba hàng ghế đằng trước, ở khoang phía sau vẫn còn hàng ghế ngồi dự phòng. Nếu dựng ghế lên, sẽ có tất thảy bốn hàng ghế ngồi, sức chứa lên tới mười hai người.

 

Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch ngồi ở hàng thứ ba.

 

Hàng thứ hai không có ai.

 

Lúc Âm Thế Hùng đưa Tiểu Lý đã ngất xỉu lên xe quân sự Hummer, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch chuyển lên trên ngồi hàng thứ hai. Họ mở ghế dựa hàng thứ ba ra, tạo thành một chiếc giường xếp tạm thời.

 

Tiểu Lý nằm trên chiếc giường được ráp lại từ ghế, không hề động đậy, hơi thở thoi thóp.

 

“Bắt lấy túi cấp cứu!” Phạm Kiến quay đầu lại, vừa quăng túi thuốc cho Âm Thế Hùng vừa đạp ga, tiếp tục chạy về phía trước.

 

Từ trong túi cấp cứu, Âm Thế Hùng lấy thuốc tiêm ra, nhanh chóng rửa sạch và băng bó cho Tiểu Lý. Sau đó, anh ta tiêm thuốc hạ sốt và chống nhiễm trùng cho Tiểu Lý, nối lại xương cánh tay đã gãy và nẹp bằng tấm cao su tạm thời.

 

Mỗi một thành viên trong cục tác chiến đặc biệt đều được dạy những kỹ năng cấp cứu điều trị này, đương nhiên chúng không thể nào làm khó được người có thành tích vô cùng ưu tú như Âm Thế Hùng.

 

Phạm Kiến giẫm chân ga, xe quân sự Hummer gầm thét vút đi màn mưa, chạy thẳng về phía khu nghỉ dưỡng.

 

Nhờ có thuốc điều trị mà Tiểu Lý nhanh chóng tỉnh lại.

 

Khi anh ta mở mắt và trông thấy Hoắc Thiệu Hằng, cả người bật dậy chào kiểu nghi thức quân đội theo bản năng.

 

Hoắc Thiệu Hằng giơ tay: “Cậu bị thương, không cần đâu.”

 

“Vâng, thủ trưởng!” Tiểu Lý kích động, gương mặt đỏ bừng. Nửa bên mặt bị sưng vù hệt như chiếc bánh bao, suýt dồn con mắt anh ta lõm sâu vào bên trong.

 

Âm Thế Hùng sắp xếp cẩn thận đồ đạc trong cấp cứu rồi đeo lên người, hỏi Tiểu Lý: “Cố Niệm Chi đâu? Cô ấy đang ở đâu?”

 

Tiểu Lý vội đáp: “Tôi đang muốn báo cáo với thủ trưởng!” Nói rồi, anh ta thở hổn hển, kể lại toàn bộ tình hình từ đầu tới cuối.

 

Khi anh ta kể xong, bọn họ cũng vừa đến cửa khu nghỉ dưỡng.

 

Cảnh sát dựng rào chắn trước cửa khu nghỉ dưỡng, xe cộ chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra.

 

Xe muốn vào trong nhất định phải có giấy thông hành do tổng cục cảnh sát thành phố C cấp, hoặc có giấy thông hành của quân khu.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa xe, để lại khuôn mặt tuấn tú vô ngần, song lạnh lùng và tàn khốc đến mức khiến người ta phải run sợ phản chiếu trên tấm kính sẫm màu.

 

So với bầu trời đêm mưa, đôi mắt đen của anh còn tối tăm, sâu thẳm hơn. Anh chẳng nói chẳng rằng, ngồi trong xe quân sự Hummer một cách bình tĩnh, lặng im như một ngọn núi sừng sững.

 

Phạm Kiến lục lọi trong chiếc rương bên tay trái mình mất hồi lâu, mới tìm ra một tờ giấy thông hành của cứ điểm tại địa phương rồi đưa cho cảnh sát đang gác cổng.

 

Viên cảnh sát này liếc nhìn anh ta, sau đó lại ló đầu nhòm vào trong xe: “Gồm có những ai? Xuống xe!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.