Chương 751:
“Thật sao?” Miêu Vân Tiêu cũng nghe rất chăm chú, “Cậu nghe ai nói thế?”
“Nhóm anh Hoàng nói đó.” Nghiêm Khả Hoa tỏ vẻ rất quen thuộc, “Tôi và anh Hoàng đều trong Hội Sinh viên nghiên cứu sinh, thường xuyên nghe bọn họ nói chuyện. Mỗi lần Hội Sinh viên nghiên cứu sinh chúng tôi đi ăn cơm, nếu mà không có kinh phí á, toàn là mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ bên Giáo sư Hà thanh toán đấy, bọn họ giàu lắm. Nghe nói giúp Giáo sư Hà làm việc, một tháng có thể được nhận hơn một vạn ấy.”
“Nhiều như vậy ư?!” Ngay cả Cố Niệm Chi cũng kinh ngạc, “Còn chưa làm việc chính thức, chỉ là làm thêm thôi sao?”
Cô có chút háo hức muốn thử không chờ đợi nổi nữa rồi.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng đối với cô rất tốt, rất khẳng khái, nhưng Cố Niệm Chi vẫn muốn kiếm tiền bằng công việc của mình, như thế tiêu sẽ càng yên tâm hơn.
Vả lại, cô và Hoắc Thiệu Hằng chỉ mới đang yêu nhau thôi, còn không phải là người một nhà với anh, không thể để cho anh tiêu quá nhiều tiền cho cô.
Tâm trí Cố Niệm Chi bừng bừng hứng khởi muốn tìm công việc tốt, sau đó thăng chức tăng lương, trong vòng vài năm lên làm đối tác hợp tác với người khác, kết hôn với Hoắc Thiệu Hằng, từ đó lên tới đỉnh cao cuộc đời.
Khi ấy, sẽ không ai nói được rằng cô không xứng với Hoắc Thiệu Hằng nữa…
Ở sâu trong lòng Cố Niệm Chi, cô vẫn rất lo lắng người khác không đồng ý tình cảm của cô và anh. Cô không muốn trở thành sự cản trở đối với Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng là niềm tự hào của cô, mà cô…
“À, cũng không thể gọi là làm thêm được.” Thấy đôi mắt Cố Niệm Chi phát sáng, Nghiêm Khả Hoa cảm thấy vô cùng hứng thú, không kìm được hỏi, “Í? Cậu muốn làm thêm sao? Rất thiếu tiền à?”
Cố Niệm Chi cười gật đầu, “Ừm, tôi rất thiếu tiền, cho nên muốn tìm được một công việc nào đó sớm một chút. Đúng rồi, bạn học Nghiêm này, cậu có biết chuyện tốt nghiệp sớm thế nào không, trường chúng ta có quy định gì về chuyện này không?”
“Hình như là có, cậu lên web tra cứu một chút là biết ngay, trước kia tôi đã từng thấy rồi.”
Nghiêm Khả Hoa nhẹ nhõm nói, rồi lại nhìn Cố Niệm Chi một chút, âm thầm đánh giá cách ăn mặc của cô.
Áo là áo len lông cừu, không nhìn ra hiệu gì, kiểu dáng cũng rất giản dị, nhưng chất lượng cắt may có vẻ rất tốt, tuyệt đối không phải là hàng vỉa hè.
Quần cũng vô cùng vừa người, là một chiếc quần dài màu khói xám, tôn lên cái eo và đôi chân, chất liệu hẳn là 100% len lông cừu.
Lại nhìn sang làn da, kiểu tóc của cô ấy, nhìn thế nào cũng không thấy cô ấy thiếu tiền…
Đúng lúc này Miêu Vân Tiêu đột nhiên hỏi, “Cố Niệm Chi, có thể cho tôi xem đồng hồ đeo tay của cô một chút được không?”
Cố Niệm Chi nhìn cô ta một cái, “Cô muốn biết mấy giờ sao?”
Cô giơ cổ tay lên nhìn rồi đáp, “Sắp bốn rưỡi chiều rồi.”
Miêu Vân Tiêu liếc mắt dò xét một cái, sau đó mới nói, “Đồng hồ này của cô hiệu gì vậy? Kiểu dáng nhìn rất quen mắt.”
“… BVLGARI, ừm, hẳn là hiệu này chăng.”
Đây là chiếc đồng hồ nữ Hoắc Thiệu Hằng đặt riêng của BVLGARI cho cô, cùng một kiểu với chiếc đồng hồ nam mà anh đeo để làm đồng hồ tình nhân, hơn nữa còn là đôi đồng hồ tình nhân độc nhất vô nhị trêи toàn thế giới.
“Hình như dượng tôi cũng có một chiếc hiệu này… Thoạt nhìn có chút không giống với chiếc của cô.” Miêu Vân Tiêu thản nhiên nói, “Cho nên tôi muốn mượn cô xem một chút, nhưng cô không cho thì thôi vậy.”
Cố Niệm Chi rụt tay lại, cười nói, “Đồ của tôi, tôi muốn cho ai xem thì cho người đó xem, giọng điệu của bạn học Miêu như vậy là có ý gì?”
Miêu Vân Tiêu chép miệng hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Khả Hoa, đại diện lớp nghiên cứu sinh thạc sĩ số một khoa Pháp luật của bọn họ, “Khả Hoa, cậu thấy chưa? Vị nghiên cứu sinh do Giáo sư Hà đặc biệt xét tuyển đúng là khác hẳn người thường đấy, căn bản không để chúng ta vào trong mắt!”
Nghiêm Khả Hoa nhìn Cố Niệm Chi rồi lại nhìn sang Miêu Vân Tiêu. Mặc dù trong lòng cô ta không nghĩ như vậy, nhưng vẫn cười nói, “Bạn học Cố nói đùa với cậu thôi. Vân Tiêu à, cậu đại nhân đại lượng, đừng có so đo với bạn học nhỏ.” Nói xong cô ta nháy mắt với Cố Niệm Chi, tỏ vẻ cô hiểu tôi hiểu mà.
“Bạn học nhỏ là ý gì?”
Miêu Vân Tiêu bắt chước khẩu khí của Cố Niệm Chi hỏi, cũng chớp mắt nhìn họ.