Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 766



Chương 769:

 

“Có thì sao, không có thì sao ạ?” Cố Niệm Chi cười gian xảo, “Hôm nay em mới gặp anh Đoàn lần đầu, không thích hợp nói quá nhiều phải không ạ?”

 

“Cũng không thể nói như thế được.” Anh Đoàn càng nhìn Cố Niệm Chi càng thích: “Chỉ cần em chưa có bạn trai thì anh sẽ có quyền công khai theo đuổi mà, đúng không? Em có chấp nhận hay không thì lại là một chuyện khác, anh sẽ không ép em đâu. Đúng rồi, số điện thoại của em là gì nhỉ?”

 

Cố Niệm Chi mỉm cười, còn chưa kịp từ chối thì Quế Tố Dao đã giành nói: “136XXXXXXXXXX. Đây là số điện thoại của em ấy.” Nói xong còn nháy mắt với anh Đoàn, “Anh Đoàn, anh đừng có học Lệnh Hồ Xung đấy? Vị tiểu sư muội tốt như thế cuối cùng lại đi nhường cho người khác…”

 

Anh Đoàn bật cười lớn, rút điện thoại ra gọi vào số đó.

 

Điện thoại của Cố Niệm Chi đổ chuông, cô nhìn số gọi đến rồi đưa cho anh Đoàn xem: “Đây là số của anh ạ?”

 

“Đúng thế.”Anh Đoàn yên tâm, quay đầu nói với Quế Tố Dao: “Quế sư muội à, anh họ Đoàn chứ không phải họ Lệnh Hồ! Em đã xem Thiên Long Bát Bộ của ông cụ Kim chưa? Đoàn Chính Thuần là ai? Nhà vô địch đời người đấy nhé! Bao nhiêu cô gái xuất sắc trong Thiên Long Bát Bộ nếu không phải vợ ông ta thì cũng là con gái ông ta còn gì!”

 

Phì!

 

Anh Vệ suýt nữa thì phun cả cà phê ra.

 

Một tay anh Hoàng lôi anh Đoàn đi: “Đi thôi, đừng có ở đây mất mặt thêm nữa.”

 

Sau khi hai người đi khỏi, anh Đoàn liền nghiêm túc nói với anh Hoàng: “Tôi thật sự muốn theo đuổi Cố Niệm Chi đấy, cậu nghĩ có thành không?”

 

“Cậu mới gặp người ta lần đầu mà, tình yêu sét đánh đấy à?” Anh Hoàng cạn lời, ngắm nghía anh ta, “Từ trước tới giờ tôi không hề biết cậu lại là kiểu đàn ông dễ kϊƈɦ động như thế đấy?”

 

“Không, tôi không hề kϊƈɦ động, Cố Niệm Chi rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của tôi.” Anh Đoàn chỉ thiếu nước giơ ngón tay ra đếm: “Cậu xem nhé, thứ nhất, em ấy thông minh, mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi học thạc sĩ, còn là sinh viên của trường đại học nhất nhì trong nước. Thứ hai, em ấy xinh đẹp, eo nhỏ chân dài. Vừa thông minh lại vừa xinh đẹp không nói làm gì, ba mẹ đều mất cả, không lo phải đối phó với ba mẹ vợ. Cậu biết tình hình nhà tôi rồi đấy, tôi cưới vợ có cần phải cân nhắc đến lợi ích đâu.”

 

“Này, càng nói càng sai rồi đấy!” Anh Hoàng không thể nghe nổi nữa, chỉ tay vào anh Đoàn, nghiêm giọng nói: “Người ta mất cả ba lẫn mẹ đã là sự đau khổ cả đời rồi, cậu lại cho đó là việc tốt nữa! Không vướng bận ba mẹ vợ á? Cậu định làm gì? Cậu có còn là con người không?”

 

Anh Đoàn rụt cổ lại, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng thật nên vội kéo anh Hoàng vái lạy xin tha: “Hoàng đại ca, anh Hoàng ơi, tôi chỉ nói thế thôi mà, không hề có ý trêu đùa đâu. Tôi không coi cậu là người ngoài nên mới nói như vậy, cậu tha cho tôi lần này đi mà, tôi chỉ lỡ miệng thôi, không hề có ý chê cười em ấy!”

 

“Hừ! May mà chỉ có tôi nghe thấy, nếu để Niệm Chi nghe thấy, em ấy sẽ buồn đến thế nào chứ? Cho dù cậu có thật sự thích em ấy đi chăng nữa, nếu nói như vậy thì cả đời này em ấy cũng không thèm nhìn đến cậu đâu. Còn muốn cưới em ấy à? Không có cửa đâu nhé!” Anh Hoàng rất thân với Cố Niệm Chi nên không thể chịu được khi nghe người ta nói cô như vậy.

 

Anh Đoàn ngượng vô cùng, cười nói: “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu đã nói như vậy chắc tôi không dám theo đuổi nữa rồi.” Nói xong liền thở dài, “Thế không phải tôi tự tạo nghiệp là gì? Gọi gì không gọi, lại đi gọi người ta là tiểu sư muội! Đây là điềm báo đấy! Trước giờ tiểu sư muội đều không thuộc về sư huynh…”

 

Anh Hoàng bị anh Đoàn chọc cho dở khóc dở cười.

 

Nếu không phải là anh ta đã quen biết với Đoàn Thuần nhiều năm thì hôm nay đã trở mặt rồi.

 

“Được rồi, tôi biết cái miệng này của cậu thích nói lung tung mà.” Anh Hoàng vỗ vỗ vai anh ta: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu còn là luật sư đấy, có thể ăn nói tùy tiện như vậy được à? Tém tém lại đi…”

 

Đoàn Thuần vẫn luôn rất khâm phục nhân phẩm của anh Hoàng, lần này càng tâm phục khẩu phục những lời dạy của anh ấy hơn.

 

“Anh Hoàng ơi, em biết rồi, sau này sẽ không dám thế nữa.” Anh ta chắp tay vái anh Hoàng: “Hôm nay tôi sai, hôm khác tôi sẽ mời mọi người đi Cửu Lâu Phong Nguyệt một bữa, được không?”

 

Anh Hoàng sờ cằm, cười hê hê nói: “Cửu Lâu Phong Nguyệt á? Nhà hàng ở bên chỗ quảng trường Trại Ngang đúng không? Nghe nói là nơi đắt nhất thành phố này à?”

 

“Có phải là đắt nhất hay không tôi không biết, nhưng có đẳng cấp nhất.” Anh Đoàn da dày thịt béo, chỉ ngượng ngùng một lúc là hết, “Thích hợp mời Giáo sư Hà và các sư đệ sư muội tới dùng cơm.”

 

“Đẳng cấp nhất á?” Anh Hoàng ngờ vực nhìn anh ta: “Là Cửu Lâu Phong Nguyệt mà tôi biết đó sao?”

 

“Haha, quảng trường Trại Ngang chỉ có một Cửu Lâu Phong Nguyệt thôi, chắc chắn là nó rồi.” Anh Đoàn nghe tiếng thang máy đến, cùng anh Hoàng bước vào lại cười nói: “Thật ra là một nhà hàng bắt buộc phải biết đến nếu muốn thể hiện đẳng cấp.”

 

“Cậu vừa phải thôi, đồ ăn cứ ngon là được, chỉ có cậu là lắm chiêu trò thôi.” Anh Hoàng cười mắng một câu, không nhắc đến chuyện này nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.