Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 775



Chương 778:

 

Hoắc Thiệu Hằng thấy trong bát Từ Phiêu Hồng còn một ít thức ăn thì chỉ cười chứ không nói thêm câu nào.

 

Anh uống trà xong bèn đứng dậy xin phép ra về.

 

Thượng tướng Quý không thể đẩy anh đưa Từ Phiêu Hồng về được nên đành liếc Từ Phiêu Hồng một cái.

 

Từ Phiêu Hồng lấy can đảm đuổi theo nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Thiếu tướng Hoắc, anh đang ra bãi đỗ xe à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Xe của tôi ở ngay ngoài cửa.”

 

“À…” Từ Phiêu Hồng hơi thất vọng, “Xe tôi lại ở trong bãi đỗ xe cơ…”

 

“Đây là chỗ ở của cán bộ Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng nên an toàn lắm.” Hoắc Thiệu Hằng nói rất lịch sự, “Nhưng nếu cô Từ không dám đi thì tôi có thể để lính công vụ của tôi đưa cô đi.”

 

“Không cần… không cần… ý của tôi không phải thế, tôi biết ở đây rất an toàn…” Từ Phiêu Hồng vội vàng xua tay, “Vậy Thiếu tướng Hoắc đi trước đi, tôi chợt nhớ ra mình để quên đồ ở nhà Thượng tướng Quý rồi.”

 

“Vậy tôi đi trước đây.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu rồi bước lên xe của mình.

 

Phạm Kiến ngồi ở ghế lái phía trước lập tức nổ máy xe, nhanh chóng rời khỏi khu nhà ở của các cán bộ ở Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe day day trán, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Một lúc sau anh cảm thấy hơi khô nóng, không biết có phải do bát canh thịt dê kia không.

 

Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, hình như chuẩn bị đi qua cổng Đại học B, anh bèn nói với Phạm Kiến: “Đến đại học B đi, tôi đi thăm Niệm Chi.”

 

Phạm Kiến nhìn hệ thống định vị trêи xe rồi tìm một con đường ngắn nhất để đi. Anh ta chạy xe vừa nhanh vừa vững, không bao lâu sau đã đến cổng Nam của đại học B.

 

Sau khi xuất trình giấy thông hành, xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng vào khuôn viên trường học.

 

Trời đã tối nhưng người trong khuôn viên trường học lại càng nhiều hơn.

 

Sau khi đi vào khuôn viên trường chiếc xe liền giảm tốc độ, đi thẳng đến tòa ký túc xá của nghiên cứu sinh, chỗ Cố Niệm Chi đang ở.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trêи xe gọi điện cho Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi vừa tự học trêи thư viện về, đang chuẩn bị tắm rửa đắp mặt nạ. Nghe thấy nhạc chuông cài đặt riêng cho Hoắc Thiệu Hằng vang lên, cô lập tức trở nên kϊƈɦ động.

 

“Hoắc thiếu ạ?” Cô nhận cuộc gọi, vui mừng hỏi, “Muộn thế này anh còn gọi điện cho em làm gì thế?”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trêи xe nhìn ra ngoài cửa kính xe, nói: “Anh đang ở trong trường em đây, sắp tới khu ký túc xá của bọn em rồi.”

 

“Thật á?” Cố Niệm Chi vô cùng vui sướиɠ, “Em xuống dưới ngay. Hay là anh định lên đây?”

 

Hoắc Thiệu Hằng chống tay lên đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh cho xe dừng ở dưới tầng, em xuống dưới đi.”

 

Đã hơn chín giờ tối rồi, muộn như vậy mà Hoắc Thiệu Hằng còn vào ký túc xá nữ thì không tiện cho lắm.

 

Cố Niệm Chi cũng nghĩ thế nên cô lập tức nói: “Vâng, em xuống ngay đây ạ!”

 

Cô soi lại giương, vừa rửa mặt xong, may mà chưa đắp mặt nạ, quần áo vẫn là áo len cashmere đơn giản cùng váy dài đến đầu gối.

 

Bởi vì phải ra ngoài nên cô lại đổi sang một đôi bốt cao cổ, khoác thêm chiếc áo khoác dạ kiểu quân đội màu xanh đậm, bỏ điện thoại và chìa khóa vào túi áo rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

 

Mã Kỳ Kỳ vừa về đến phòng khách, nhìn thấy Cố Niệm Chi chạy ra ngoài nên gọi cô lại: “Muộn vậy rồi mà cậu còn đi đâu thế?”

 

“Tớ đi mua ít đồ…” Cố Niệm Chi trả lời mà không quay đầu lại, vừa đẩy cửa ra đã chạy thẳng về phía thang máy rồi.

 

Mã Kỳ Kỳ nghe thấy cô nói đi mua đồ liền nói với theo: “Giúp tớ mua ít đồ ăn đêm nhé! Nếu được thì mua bánh kẹp của cửa hàng bánh ở khúc cua bên cạnh trường học ấy, nhớ thêm hai quả trứng nhá!”

 

“Biết rồi.” Cố Niệm Chi quay đầu lại vẫy tay cười nói: “… Chỉ biết có ăn thôi. Coi chừng một đêm tăng một cân rưỡi đấy.”

 

“Có cậu mới tăng một cân rưỡi ấy.” Mã Kỳ Kỳ tức giận chống nạnh đứng trước cửa nói lớn: “Chị đây ăn gì cũng không béo nhé, cậu cứ ở đó mà ghen tỵ đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.