Chương 788:
Chủ tịch Long vui mừng khôn xiết, “Cậu ta thật sự hỏi rồi sao?”
“Vâng ạ.” Tạ Thanh Ảnh nhìn gương mặt vui mừng của Chủ tịch Long, không nhịn được hỏi: “Sao cậu cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì vui ạ?”
“Chuyện vui à? Ha ha, chuyện vui, có lẽ chuyện vui sắp đến rồi đấy!” Chủ tịch Long đưa mắt nhìn Đại Hồng Bào trước mặt mình, phất tay, “Không uống trà nữa, quê mùa quá, chúng ta uống rượu đi! Thanh Ảnh, cháu đi tìm mợ cháu, nói cậu muốn uống rượu Mao Đài, bà ấy để ở đâu rồi?”
Tạ Thanh Ảnh mỉm cười đứng dậy nói, “Để cháu đi tìm mợ ạ.”
Sau khi cô đi rồi, Thượng tướng Quý khẽ khàng hỏi Chủ tịch Long: “… Này, ông nghĩ, hai người này có hy vọng không?”
Nụ cười trêи gương mặt Chủ tịch Long biến mất, “Thật ra, nếu như họ có hy vọng thì tôi vừa vui mừng vừa lo lắng.”
Thượng tướng Quý suy nghĩ, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Thật ra cũng không phức tạp như vậy, mọi chuyện đều bắt đầu từ việc có cảm tình. Tôi cảm thấy nếu như chuyện này thành công, Niệm Chi chính là bà mai của hai người họ rồi, ông còn lo lắng điều gì nữa?”
“Lão Quý, ông ấy à, không hiểu lòng người gì cả. Nếu như hai người họ thành thì ít nhất có thể nói rõ Hoắc Thiệu Hằng có suy nghĩ khác với Cố Niệm Chi, nếu không ông cho rằng dễ nảy sinh cảm tình như vậy sao?” Chủ tịch Long khẽ lắc đầu, “Nhưng chúng ta nhất định phải trông chừng cậu ta, tuyệt đối không thể để cậu ta đi nhầm đường!”
Tình cảm của Thượng tướng Quý đối với Hoắc Thiệu Hằng vẫn không giống với Chủ tịch Long. Chủ tịch Long hoàn toàn đứng ở góc độ lợi ích quốc gia để đối xử với Hoắc Thiệu Hằng. Còn Thượng tướng Quý đã nhìn Hoắc Thiệu Hằng trưởng thành, sự quan tâm dành cho anh giống như sự quan tâm dành cho một đứa cháu trong nhà vậy.
“Lão Long này, nói thật lòng, tôi vẫn cho rằng Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi không có quan hệ gì đặc biệt đâu. Vả lại, nếu hai người họ có quan hệ thì chỉ cần điều tra được Cố Niệm Chi có gia thế trong sạch thì tôi không phản đối.”
“Ông không phản đối? Cho dù Cố Niệm Chi gia thế trong sạch thì sao chứ? Mười hai tuổi con bé đã trưởng thành bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, ông bảo người ngoài biết được sẽ nói gì Hoắc Thiệu Hằng đây? Ông có biết miệng thế gian đáng sợ thế nào không!” Chủ tịch Long tức giận vỗ mạnh lên bàn trà, “Nếu như ông đã từng trải qua mưa gió của việc bầu cử thì sẽ biết những điều tôi nói có ý gì. Chẳng khác nào là lấy kính lúp phóng đại từng lỗi nhỏ, sau đó xuyên tạc đến mức không thể tưởng tượng nổi ấy!”
“Lão Long, đây là do cách nhìn của chúng ta khác nhau thôi. Cây ngay không sợ chết đứng, lời nói của người ngoài thì cứ để họ nói! Dù sao cũng không thể chặn được miệng của người ta. Khi ông đã có mâu thuẫn lợi ích với người khác thì cho dù không có lỗi lầm gì, người ta cũng sẽ tạo ra lỗi lầm cho ông. Cho nên, cần gì phải để ý đến người khác nói gì chứ?”
Thượng tướng Quý khẽ phất tay không tán thành, “Được rồi, lão Long, cho dù thế nào thì chúng ta cũng đừng tranh cãi nữa. Chúng ta đều muốn tốt cho Thiệu Hằng, cậu ấy là người hiểu lý lẽ, chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của chúng ta.”
Chủ tịch Long suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu với vẻ không tình nguyện, “Được thôi, lão Quý, lần này xem như ông thuyết phục được tôi. Nhưng chúng ta nói trước nhé, vị trí của Thiệu Hằng vô cùng quan trọng, nên vợ của cậu ấy nhất định phải có được sự phê chuẩn của tổ chức. Còn nữa, cô ấy phải thông qua sự điều tra an ninh nghiêm ngặt nhất, ông có đồng ý chuyện này không?”
“Đồng ý! Đồng ý! Tôi đương nhiên đồng ý! Thiệu Hằng biết rõ nặng nhẹ mà. Nếu như bản thân cậu ấy không yên tâm thì sẽ không lấy đâu, ông cứ việc yên tâm đi!”
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long cùng lúc đưa tay ra, đập tay giao ước, cứ như thế quyết định xong chuyện này.
…
Hoắc Thiệu Hằng trở về trong xe của mình, trong tay còn nắm chặt sợi tóc ấy.
Lòng bàn tay vốn dĩ đã nóng rực bây giờ càng ẩm hơn.
Anh lo sẽ làm bẩn sợi tóc không thể xét nghiệm DNA được, sau khi lên xe lập tức nói với Âm Thế Hùng: “Đại Hùng, trong xe có túi nilon nhỏ đựng vật chứng không?”
“Có, trong xe có ạ.” Âm Thế Hùng mở một ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp ra, rồi lấy ra một cái túi nilon mới tinh.
“Đưa cả chiếc hộp cho tôi.”Hoắc Thiệu Hằng đưa tay qua.
Âm Thế Hùng liền đưa cả chiếc hộp qua.
Hoắc Thiệu Hằng mở hộp, lấy găng tay cao su trong suốt đeo vào, rồi lấy cái nhíp nhỏ, cẩn thận đặt sợi tóc đó vào một miếng bông trắng, hút sạch mồ hôi, sau đó đặt vào túi nilon.
Âm Thế Hùng quay đầu đưa mắt nhìn, không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.
Dọc đường đi mọi người ở trong xe đều im lặng, rất nhanh đã về đến trụ sở chính của Cục tác chiến đặc biệt.
Hoắc Thiệu Hằng không về dinh thự trước mà gọi một cuộc điện thoại cho Trần Liệt, hỏi anh ta: “Cậu đang ở đâu?”
Mấy ngày nay Trần Liệt giúp đỡ xét nghiệm DNA cho mẫu máu của mấy “Cố Tường Văn” đó, bận đến tối trời tối đất, vừa về nhà ngủ được vài tiếng đồng hồ.