Chương 790:
“Lúc nãy anh ấy đi lướt qua chúng ta, đi về hướng đó rồi.” Hầu Khánh Nhân chỉ tay về hướng vừa nãy đi đến.
“Hả? Sao anh không gọi tôi một tiếng? Tôi còn không nhìn thấy anh ấy nữa.” Diệp Tử Đàn ảo não nói, phiền não chuyển hộp giữ nhiệt qua cầm ở tay phải.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Thôi để tôi đi qua bên đó xem sao, có lẽ bác sĩ Trần đến phòng thí nghiệm rồi.” Diệp Tử Đàn nói xong thì tạm biệt Hầu Khánh Nhân, đi về hướng phòng thí nghiệm.
Hầu Khánh Nhân thở dài, khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
…
Trần Liệt đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã đợi sẵn trước cửa.
Vừa thấy anh ta đi vào, Hoắc Thiệu Hằng đã giao túi nilon nhỏ cho anh ta, “Nhanh tay lên, chậm nhất thì khi nào có thể lấy được kết quả?”
Trần Liệt đón lấy túi nilon, thẫn thờ nói: “Cái này thì phải xem anh muốn kết quả gì.”
“Có ý gì?”
“Phải xem anh muốn xét nghiệm kiểu quan hệ thân thích nào.” Trần Liệt mở cửa phòng thí nghiệm đi vào, mặc chiếc áo blouse trắng treo trêи tường vào, quay người nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Lần này là quan hệ thân thích gì? Mẹ ư?”
Nghe nói lần trước là muốn xét nghiệm những người đó có phải là ba của Cố Niệm Chi không, lần này lấy được sợi tóc dài, có lẽ là muốn xét nghiệm mẹ à?
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong lên, “Không, lần này tôi không biết là quan hệ gì, cậu cứ làm hết mọi khả năng đi.”
“Anh đùa đấy à!” Trần Liệt cáu kỉnh, “Chơi tôi à? Thế này thì xét nghiệm thế nào?”
Quan hệ thân thích trực hệ thì dễ rồi, nếu như không biết là quan hệ thân thích gì, vậy thì phải xét nghiệm vô cùng phức tạp.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ vai anh ta, lực mạnh đến nỗi như muốn vỗ anh ta xuống đất.
“Trần Liệt, tôi đánh giá cao ở cậu. Cậu thông minh giỏi giang như vậy, chắc chắn có thể tìm ra DNA của sợi tóc này có điểm nào tương thích với Cố Niệm Chi, từ đó kết luận được quan hệ thân thích giữa họ, có đúng không?”
Trần Liệt liếc xéo Hoắc Thiệu Hằng, môi cười, nói: “Không ngờ Hoắc thiếu cũng có một ngày phải nịnh bợ người khác cơ đấy. Tôi có thể coi là mình sống lâu được trải sự đời không đây! Được thôi, dựa vào câu nói này của anh, tôi sẽ thử!”
Trêи giá dụng cụ thí nghiệm, Trần Liệt đặt sợi tóc vào, anh ta phải lấy mẫu DNA trong tóc trước. Sau đó tiến hành tính toán, kiểm tra, cuối cùng đối chiếu với DNA của Cố Niệm Chi. Đây là cách kiểm tra toàn diện nhất, độ chính xác cũng cao nhất.
Bởi vì lần này không rõ lắm là quan hệ thân thích gì nên phải làm như vậy.
Trước đây biết rõ là quan hệ thân thích gì, phải dùng DNA để chứng thực nên dễ dàng hơn nhiều.
Bởi vì độ tương thích của mẫu DNA quan hệ thân thích là trêи 99,5%.
Nếu như không đạt đến mức độ này, đương nhiên là không có quan hệ thân thích.
Hoắc Thiệu Hằng nhắc nhở anh ta: “Nếu như có quan hệ thì đây không phải là quan hệ thân thích trực hệ, mà là quan hệ chị em họ.”
Trần Liệt phẩy tay, “Chuyện này thì không cần phải nói nữa, chúng ta cứ để DNA nói chuyện đi!”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, chắp tay sau lưng bước đến, nghiêng đầu nhìn thao tác thành thạo của Trần Liệt.
Chưa được bao lâu, giọng nói Diệp Tử Đàn vang lên từ phía sau.
“Ồ? Hoắc thiếu cũng ở đây à?” Diệp Tử Đàn bước vào, trong tay vẫn còn cầm hộp cơm giữ nhiệt ấy.
Vốn dĩ Trần Liệt muốn quay đầu, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy lúc nãy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, lại không muốn quay đầu lại nữa, cổ cứng đơ, tập trung làm thí nghiệm.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn Diệp Tử Đàn, rồi lại nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Trần Liệt. Anh mím môi cười, nói với Diệp Tử Đàn: “Bác sĩ Diệp đến rồi à, cô đến đưa cơm cho bác sĩ Trần phải không?”
Diệp Tử Đàn nhìn thấy Trần Liệt không quay đầu lại, vốn hơi ngượng ngùng, rất muốn quay người bỏ đi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Lời của Hoắc Thiệu Hằng vừa khéo cho cô một lối thoát, cô cầm hộp cơm bước đến, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi thấy mấy ngày nay bác sĩ Trần không ăn ngủ đàng hoàng nên nấu chút canh cho anh ấy.”
Hai tai của Trần Liệt khẽ động đậy, nhưng vẫn không quay đầu.