Sâm Phol trở về nhà từ hai ngày trước.
Sức khỏe anh đã ổn định, vết thương cũng đã lành.
Tuy nhiên, ở gần ngực anh còn có một vết thương khiến anh rất lo lắng, buồn bực.
Là anh không cách nào gặp được Thư.
Gọi điện thoại lúc nào cũng là trong tình trạng không liên lạc được.
Anh đã tới nhà cô nhưng lại gặp ba cô, ông đuổi anh đi như đuổi tà:
– Tôi đã thấy không ưa được cậu từ lúc đầu cậu ăn vạ ở nhà tôi, còn bắt tôi nấu ăn cho cậu.
Nhưng lúc đó vì con gái tôi yêu cậu nên tôi mới bỏ qua.
Còn bây giờ..
cậu cút về chỗ của cậu đi.
Ông tức giận đóng sập cửa cổng, khóa chốt trong sự ngỡ ngàng của Sâm Phol.
Trước khi quay vào nhà, ông Văn còn quay lại trừng anh:
– Liệu hồn mà giải quyết ba cái rối rắm của cậu cho xong đi rồi hãy tới.
Nhưng sau đó, Sâm Phol thấy ông liếc liếc về phía góc sân, bóng dáng của mẹ Văn đang lấp ló ở đó.
Anh thấy ông mím mím môi rồi nháy nháy mắt với anh.
À, hóa ra ba vợ cũng diễn kịch tài thật.
Lúc ông tức giận quát mình và đóng rầm cái cửa suýt làm anh rớt tim.
Sâm Phol đứng như trời trồng ở trước cổng nhà Thư.
Anh đang suy nghĩ xem, rối rắm của mình là gì mà mình không biết.
Ừm, muốn cưới được vợ còn phải vượt qua chướng ngại vật là ba vợ và em trai.
Sâm Phol nhớ là phòng của Thư ở lầu một, còn có một ban công cửa hướng bên ngoài nhưng chỗ đó quá trống, không thể có cách nào leo lên được.
Anh nhìn sang phía cửa sổ, cây xoài.
Ừ, anh có cách rồi, không thể đường đường chính chính mà vào thì ta sẽ vào bằng cửa phụ: Leo tường và trèo cây.
Trưa hôm đó, anh để ý thấy em trai Thư đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ Thư, mà giờ chắc họ đã ngủ trưa.
Vì vậy anh sẽ hành động nhanh chóng.
Hàng rào nhà Thư vốn xây tường cao hơn hai mét, lại còn trồng hoa giấy cùng với hoa tigôn khiến cho nó trông xanh mướt.
Sâm Phol lùi lại rồi phóng một cái lên được trên tường rào, trèo qua song sắt là vào được bên trong.
Phòng Thư có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ở trong phòng, Thư có thể thò tay ra ngoài mà hái được mấy trái xoài treo lủng lẳng trên cây.
Nhưng nhiều lúc cô không mở nó giống như bây giờ vậy.
Mùa mưa, nó đầy những sâu.
Sâu lông con nào con nấy mập ú, đen thui, lông dài ngoằn nằm phơi mình trên kính cửa sổ.
Hiện tại là như thế.
Nhưng Sâm Phol bất chấp, mấy con sâu đó dám cản đường truy thê của anh ư? Chỉ cần một giây thì chúng đã bị giẫm bẹp dưới gót giày của anh.
Cửa sổ mở cạch một tiếng, bóng người trong phòng di chuyển gần.
Sâm Phol kéo nhẹ rèm thì thấy Thư đang cầm một cái lọ đựng bút trong tư thế phòng bị, anh suýt bật cười:
– Thư, là anh!
Thư ngơ ngác và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Sâm Phol đang đứng.
Trong ánh mắt cô nhìn anh có sự vui mừng và lo lắng.
Thấy cô nhìn chằm chằm anh, Sâm Phol có chút lúng túng:
– Ừm, hôm qua anh đến nhưng ba không cho anh vào nên..
– Anh không sao chứ? Sao anh dám leo tường lên lầu một này? Còn nữa anh nhảy qua hàng rào à?
Thư hỏi liên tục vì lo lắng cho anh.
Cô kéo tay anh, xem xét từ trên xuống dưới rồi mới buông anh ra.
Hàng rào nhà cô quả thật là cao và trơn nữa.
Nhưng anh chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi, không có gì đáng ngại.
– Anh không sao.
Anh quả thật rất nhớ cô nên bấy nhiêu có là gì.
Anh kéo tay cô muốn ôm cô vào ngực mình nhưng bị cô đẩy ra.
– Có thật không sao không? Tay bị xước chảy máu kìa, để em xem..
Cô bắt anh ngồi xuống ghế, kéo hộc tủ ra lấy dung dịch rửa vết thương, lau khô rồi thoa ít thuốc sát trùng sau đó băng lại cho anh.
Sâm Phol ngồi dựa vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, quan sát phòng của cô một chút rồi cúi đầu nhìn người trước mắt.
Những ngón tay trắng trẻo, thon dài đang nhẹ nhàng lau vết máu trên tay cho anh.
Cô làm chậm rãi, chân mày thỉnh thoảng nhíu nhíu lại, đôi môi mím mím, còn thấy rõ tơ máu trên đó.
Gương mặt cô gần như sắp chạm vào ngực anh.
Anh có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của cô.
Có thể nghe rõ nhịp đập của tim cô.
Chung quanh anh bây giờ là mùi hương của cô.
Bất giác cô ngẩng mặt lên nhìn anh, chóp mũi đụng vào cằm anh, cô hít hà: Ui, đau.
Anh xoa xoa nhẹ chiếc mũi đã ửng đỏ vì đau của cô, cất giọng hỏi: Xong chưa?
– Xong rồi, anh không đau à?
Cô sắp xếp hộp thuốc vào chuẩn bị đứng lên, nhưng mà tay anh trên mũi của cô vẫn không buông ra mà còn di chuyển đi chỗ khác.
Anh vuốt nhẹ gò má của cô.
Ngón tay hơi thô ráp lướt qua môi cô rồi dừng lại ở chiếc cằm.
Anh nắm lấy và kéo gương mặt cô lại gần mình.
Đặt môi anh vào môi cô, thầm thì: – Em làm lâu quá, để anh chờ, phải phạt.
* * *
Một lúc sau, Sâm Phol buông tha cho môi cô, nhưng vẫn kéo cô vào lòng, tay anh vòng lấy eo cô:
– Thật là khó chịu.
– Ừm, sao vậy?
– Thư? Sâm Phol không trả lời mà gọi tên cô.
– Dạ?
– Cẩm Thư..
– Ơi?
– Văn Cẩm Thư?
– Anh?
– Mình cưới nhau đi.
Sâm Phol quyết định nói ra mong muốn của mình.
Anh không thể đợi được nữa.
– Ừm..
Hả? Thư gật gật đầu rồi ngước lên nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.
– Đừng nhìn anh như vậy? Anh sẽ tính là em quấy rối anh đấy!
– Hứ, ai lại cầu hôn bằng cách trèo tường, đu cửa sổ chứ? Thư dụi dụi mặt vào ngực anh, nói nhỏ.
– Vậy em đồng ý sao? Sâm Phol hỏi cô bằng giọng dịu dàng.
– Ừ, nhưng anh giải quyết người yêu cũ thế nào?
– Người yêu cũ? Ai cơ?
– Vậy Thu Như là ai?
– Chỉ là người quen thôi.
Từng là em gái của bạn thân anh.
Sâm Phol trả lời ngắn gọn hết mức có thể.
Những câu chuyện bỉ ổi của người kia anh sẽ không cần phải nói với cô.
Nó chẳng liên quan gì hết.
– Ra vậy?
– Em không tin sao?
* * * À
– Xin lỗi em, nhưng anh phải nói cho em biết, anh chỉ có một người yêu thôi.
Anh chỉ có một người mà anh muốn chung sống đến hết đời thôi.
Cho dù có nhiều người khác, tốt hơn em, xinh hơn em, gia thế hơn hẳn em, nhưng anh chỉ biết có em thôi.
Sâm Phol thầm thì với cô.
* * * Ngọt quá liệu sau này?
– Sau này cũng thế, anh quyết định rồi.
Phải là em thôi.
Xin lỗi, phải là em thôi.
Không thể là người khác.
– Ừ, em đã biết.
Giọng Thư nghẹn nghẹn, cô bắt đầu thút thít khóc.
Sâm Phol bế cô lên ngồi trên chân anh, mặt đối diện với anh:
– Ngẩng đầu lên.
Lại là cái giọng điệu ra lệnh này, nhưng mà cô thích.
Vừa nói anh vừa lau nước mắt cho cô.
Anh đặt nụ hôn lên mắt cô, lên môi cô và dừng ở đó một lúc lâu.
Tại phòng khách, ở tầng trệt, ba Văn ngồi cạnh mẹ Văn, còn Cẩm Phong thì ngồi đối diện.
Nhìn ba đút cho mẹ quả nho, khóe miệng của Cẩm Phong giật giật, anh lườm họ:
– Ba mẹ cũng diễn hay thật.
Làm con cứ tưởng..
– Cái này là thật, không phải là diễn.
Mẹ Văn lên tiếng, kéo kéo tay của ba Văn.
– !
Cẩm Phong thật muốn đứng lên mà bỏ đi chứ, anh đã bị ngược đãi nhiều năm qua rồi khi chứng kiến ba với mẹ cứ thích chơi trò trẻ con tình ái như vậy.
Nếu sau này, chị hai có chồng nữa thì chỉ còn có cách dọn ra ngoài mà sống thôi.
Nghĩ mà tức giận, định cho Sâm Phol một bài học vì dám để người ta bắt nạt chị mình.
Ai dè, ba mẹ đã bị thu mua từ lúc nào.
Bây giờ, ở trên lầu, hai người đó chắc cũng giống như hai người trước mặt anh.
Chân tình thường được tìm thấy cùng với nước mắt.
Nhưng không phải cứ khóc hết nước mắt sẽ có được chân tình.
Anh hi vọng chị mình sẽ không như thế..