Sau khi chuông báo tan học buổi tối vang lên, học sinh trong các phòng học bắt đầu ào ra như bầy ong vỡ tổ.
Hôm nay Trần Tự tới phiên trực nhật, cậu vừa chờ các bạn trong lớp về hết vừa thong thả làm nốt câu hỏi lớn trong đề toán.
Sau khi cậu sống lại, ký ức thời trung học dường như cũng trở nên rõ ràng, Trần Tự giải mấy bài tập này cũng không thấy ngượng tay.
Thành tích của cậu vẫn luôn tốt, một khi hạ bút viết Trần Tự đều làm một mạch gần như không hề ngắt quãng.
Đến khi giải ra đáp án cuối cùng, Trần Tự ngẩng đầu mới nhận ra lớp học đã trống không.
Cậu xoa bóp gáy cổ, xách thùng nước và cây lau nhà ra ngoài, vừa bước ra cửa lớp đã trông thấy Quý Thuần Tiêu đứng tựa bên lan can, vẻ mặt như bị ai đó quỵt nợ hai triệu.
Trần Tự cũng rất băn khoăn trong lòng, theo lý thuyết lúc này hai người họ hẳn là chưa quen nhau, chẳng lẽ sau khi sống lại, hiệu ứng cánh bướm gì đó khiến cậu ấm này chú ý tới cậu sớm hơn sao?
Chắc là không đâu.
Suy cho cùng kiếp trước cho tới lúc chết cậu mới là kẻ la liếm Quý Thuần Tiêu, hết lòng hết dạ làm mọi thứ cho Quý Thuần Tiêu, cho dù cậu quý tử này quá đáng cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Không đời nào kiếp này Quý Thuần Tiêu lại hạ mình để mắt tới cậu.
Nghĩ vậy, Trần Tự kết luận chắc chắn mình đang tự ảo tưởng, dạo này thường xuyên gặp Quý Thuần Tiêu có lẽ chỉ do trùng hợp mà thôi.
Cậu dằn lòng không liếc sang mà tiếp tục bước đi như thể Quý Thuần Tiêu không tồn tại.
Trong một thoáng hai người lướt qua nhau, cậu dường như trông thấy Quý Thuần Tiêu cau mày, thở hổn hển vì kinh ngạc và tức giận.
Trần Tự bỗng cảm thấy vai mình bị va mạnh một cú.
Nước trong thùng sánh ra ngoài, thấm ướt ống quần đồng phục.
Ok, tính nết cậu ấm này vẫn tệ như thường.
Trần Tự cắn răng nhẫn nhịn.
Nhìn bóng dáng Trần Tự biến mất sau khúc ngoặt hành lang, Quý Thuần Tiêu không rõ mình đang tức tối hay uất ức mà đứng một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra!
Tại sao! Trần Tự! Lại không nhìn hắn một chút nào!
Thực ra hắn cảm thấy việc sống lại năm mười bảy tuổi cũng không vấn đề gì, xét cho cùng mọi thứ vẫn vận hành theo quỹ đạo vốn có của nó, một lần hay thậm chí một trăm lần cũng giống như vậy.
Trần Tự vẫn sẽ yêu hắn đến mức không gì ngăn cản, yêu đến mức sẵn lòng nuông chiều dỗ dành hắn, làm mọi chuyện vì hắn.
Khi ấy đám bạn đùa rằng Trần Tự là keo con chó của hắn, Quý Thuần Tiêu thấy từ này rất khó nghe, vô thức muốn bật lại, nhưng cẩn thận ngẫm kỹ mới cảm thấy cũng không sai.
Chẳng lẽ Trần Tự không phải là cái đuôi của hắn sao?
Bởi vì Trần Tự yêu hắn.
Từ năm mười bảy tuổi, kết luận này đã bén rễ thật sâu trong lòng Quý Thuần Tiêu.
Cũng giống như các nhà khoa học, nhà số học, nhà thiên văn học, hắn cảm thấy mình chính là “nhà Trần Tự học”, tự mình nghiên cứu ra được định luật cơ sở của ngành học này.
Hắn tự gọi đây là Ba định luật lớn của Trần Tự.
Định luật thứ nhất: Trần Tự rất yêu hắn.
Định luật thứ hai: Trần Tự là cái đuôi của hắn.
Định luật thứ ba: Trần Tự mãi mãi ở bên cạnh hắn, đuổi cũng không đi.
Sau năm năm quan sát, Quý Thuần Tiêu không hề nghi ngờ tính chính xác của ba định luật này.
Hắn một lòng một dạ tin tưởng ba định luật lớn của Trần Tự, cũng giống như việc tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật, định luật vạn vật hấp dẫn và định luật bảo toàn năng lượng vậy.
Bất kể thời gian hay địa điểm nào, những định luật này luôn luôn được áp dụng.
Chẳng qua là sống lại mà thôi, Quý Thuần Tiêu không thèm quan tâm, vợ hắn vẫn sẽ một mực yêu thương hắn hết lòng.
Nhưng tình hình thực tế có vẻ hơi khác so với tưởng tượng tưởng của cậu Quý đây.
Trong khoảng thời gian đầu Trần Tự không để ý đến mình, cậu ấm vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bản thân chỉ lạc quan nghĩ rằng lúc này vợ còn chưa quen biết mình mà thôi.
Dù sao kiếp trước đến khi phân lớp năm cuối cấp hai người mới trở thành bạn cùng bàn, hiện giờ chỉ mới là học kỳ hai lớp mười một.
Nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại, Quý Thuần Tiêu nghĩ, cho dù sớm hay muộn, Trần Tự nhìn thấy hắn cũng chắc chắn sẽ yêu hắn.
Vậy nên cậu ấm hạ mình, bắt đầu chủ động tiếp cận vợ.
Gặp nhau ở sân tập cố tình đụng vai, khi cả khối tập trung dưới sân sẽ nhìn người ta chằm chằm, đến tối về nhà còn đi chung một đường.
Trong mắt người khác mấy chuyện này rõ ràng là cố tình gây sự, riêng cậu ấm lại thấy mình cực kỳ lãng mạn.
Kiếp này chắc chắn vợ lại càng yêu mình hơn rồi.
Đáng tiếc người tính một đằng sự lại thành một nẻo.
Trần Tự không hề để ý tới hắn một tí ti nào.
Như thể cậu không hề nhìn thấy sự tồn tại của hắn, thoạt trông không hề có bất kỳ dấu hiệu rung rinh xao xuyến nào.
Lần một lần hai thì thôi nhưng từ đầu đến cuối vẫn bị phớt lờ, Quý Thuần Tiêu hoàn toàn bùng nổ.
Rốt cuộc tất cả chuyện này là sao đây!
Thế giới này là giả rồi! Không phù hợp với Ba định luật lớn của Trần Tự một chút nào.
Cậu Quý trước nay được Trần Tự yêu chiều cưng nựng hết mực giờ đây tủi thân, khó hiểu, băn khoăn, lo lắng.
Hắn chỉ ước có thể bắt Trần Tự về giày vò một trăm lần, hung hăng ép hỏi vì sao cậu không thích mình!
Trần Tự đang nghiêm túc giặt cây lau nhà hoàn toàn không biết, mình chỉ không nói chuyện với Quý Thuần Tiêu thôi mà hắn lại tức tối đến mức này.
Kiếp trước, trong mối quan hệ của họ, Quý Thuần Tiêu lúc nào cũng trong tâm thế người ngồi trên cao chờ đợi Trần Tự lấy lòng.
Hơn nữa khi đó Trần Tự cảm thấy Quý Thuần Tiêu chính là người âm thầm giúp đỡ mình, vậy nên bộ lọc bong bóng màu hồng mới được phủ kín thêm hàng trăm lớp như vậy.
Dù Quý Thuần Tiêu tính tình khó chiều hay làm mình làm mẩy, Trần Tự vẫn cảm thấy Quý Thuần Tiêu là dạng miệng cứng lòng mềm, chiều theo ý hắn mà không chút oán giận.
Quý Thuần Tiêu bảo cậu rót nước thì cậu rót, bảo cậu lau mồ hôi thì cậu lau, thậm chí sau này Trần Tự còn tự ôm đồm một ngày ba bữa cơm bưng nước rót cho Quý công tử.
Trần Tự ngoan ngoãn nghe lời càng giúp thói hư tật xấu của Quý Thuần Tiêu bộc lộ hết ra ngoài, dường như hắn cảm thấy người ngoan hiền như vậy không bắt nạt một chút mới là có lỗi với mình.
Nhưng dù cho hắn làm điều quá đáng, Trần Tự cũng sẽ không tức giận, cùng lắm chỉ tự mình rầu rĩ vài phút, lát sau lại ngoan ngoãn về ngồi bên cạnh hắn.
Lúc ấy Quý Thuần Tiêu liền biết rõ, bất kể hắn làm gì, Trần Tự vẫn sẽ mãi ở bên hắn.
Em ấy yêu mình, Quý Thuần Tiêu nghĩ.
Chiều quá hóa hư, được đà lấn tới chính là câu dành cho Quý công tử đây.
Sau khi đã hiểu rõ tấm lòng của Trần Tự, hắn chẳng hề kiềm chế bản thân, hành động càng ngày càng trở nên quá đáng, thường xuyên đưa ra những yêu cầu vô lý, nhìn Trần Tự khó xử rồi nghĩ cách giải quyết cho mình.
Trần Tự yêu hắn như thế, tự nguyện nuông chiều hắn như thế đấy.
Mỗi lần ý thức được chuyện này, Quý Thuần Tiêu đều vô cùng thỏa mãn, cảm giác cả trái tim mình căng phồng như sắp nổ tung.
Hắn thích cố tình gây sự như thế đấy, hắn nghĩ đó chính là minh chứng cho tình yêu Trần Tự dành cho mình.
Quý Thuần Tiêu cho rằng họ sẽ cứ như vậy cả một đời.
Vậy mà sau khi sống lại, vợ không biết hắn thì thôi không nói, nhưng thậm chí cậu còn không có hứng thú với mình.
Đây là chuyện khó tin nhất đối với Quý Thuần Tiêu.
Đối với hắn, tình yêu của Trần Tự giống như bất kỳ quy luật cơ bản nào trên hành tinh này, đều là cơ sở của sự tồn tại.
Trần Tự không yêu hắn, sự thật này tựa như việc trọng lực biến mất, vật chất sụp đổ và mặt trời lụi tắt.
Hắn không hiểu nổi, cũng không thể tưởng tượng được thế giới Trần Tự không yêu hắn sẽ diễn ra như thế nào.
Quý Thuần Tiêu sốt sắng muốn biết mấu chốt vấn đề, vì sao kiếp này vợ lại hoàn toàn khác trước kia như thế..