Thân Giác buông lỏng tay áo của Quý Liên ra, nhìn thẳng vào mắt Quý Liên rồi lại nhanh chóng cúi thấp đầu.
Quý Liên thấy cậu không nói lời nào, trố mắt nhìn, “Ngươi sao lại không nói lời nào nữa rồi?”
Gã nói xong, lại nhìn thấy đầu Thân Giác cúi xuống càng thấp.
Quý Liên nghĩ nghĩ, dứt khoát ngồi xổm xuống, hướng mắt lên trên. Thân Giác nhìn thấy gã ngồi xổm xuống, lập tức quay đầu đi. Quý Liên lại đem mặt thò tới gần, “Thân Giác, ngươi nói chuyện đi xem nào.”
Gã muốn ép Thân Giác đưa ra một lý do, không nghĩ tới gã càng ép sát, Thân Giác lại càng hoảng loạn mà trốn về sau. Khuôn mặt ngày càng ửng hồng, căn bản là không dám nhìn thẳng Quý Liên.
Quý Liên ngây ngẩn cả người, trong lòng có suy đoán, gã nhìn sắc mặt đỏ như đào của cậu, tới nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Quên đi, ngươi không muốn nói thì thôi, nhưng chuyện này thì vẫn còn xa lắm, ngươi cũng đừng có nóng vội mà suy nghĩ nhiều.”
Quý Liên không nghĩ tới Thân Giác thế nhưng lại thích gã, phản ứng đầu tiên của gã là cảm thấy không thể tin được. Phản ứng thứ hai đó là về chuyện Thân Giác thích gã, tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng về tình cảm cũng coi như có thể tha thứ.
Tóm lại, Thân Giác cũng là người ít nói. Mà Liễu Huyền và Thân Giác lớn lên bên nhau, sợ là ở trong cảm nhận của cậu cũng chỉ coi Liễu Huyền như người thân, sẽ không sinh ra tình cảm gì với Liễu Huyền. Về phần gã, Quý Liên tự nhận chính mình quả thực không tồi, nếu không phải bởi vì thể chất thiên la thể này, gã đã sớm trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ.
Cho nên nếu như Thân Giác thật sự yêu thích gã, hoàn toàn là có khả năng. Chẳng qua gã nhất định phải cô phụ đối phương.
Quý Liên nhìn Thân Giác thật sâu, trong ánh mắt vô cùng phức tạp, có chút trào phúng, lại có chút thương hại. Gã cảm thấy Thân Giác lớn lên xinh đẹp, nhưng đầu óc lại không tốt lắm.
Vì thế gã cũng không ở lại lâu, tìm cớ rồi nhanh chóng chuồn đi.
Một lát sau, Liễu Huyền đã trở lại. Hắn bưng thức ăn trở về, để lên trên bàn. Hắn không thèm mở miệng nói chuyện với Thân Giác, chỉ ngồi xuống giường của chính mình.
Trong phòng đặt hai cái giường, bên trái là của Liễu Huyền, bên phải vách tường thì là của Thân Giác.
Thân Giác liếc mắt nhìn Liễu Huyền một cái, bước xuống giường, chậm rì rì dịch tới trước bàn. Cậu còn chưa kịp ngồi xuống, Liễu Huyền đột nhiên ném quần áo đang gấp trong tay xuống.
“Không phải để cho ngươi ăn, ngươi thò lại gần làm cái gì?”
Động tác Thân Giác khựng lại, cậu đứng thẳng lại thân thể.
Liễu Huyền tức giận rừng mắt nhìn Thân Giác một cái, “Ngươi thân với Quý Liên như vậy thì kêu hắn đến đây hầu hạ ngươi đi, ta đây không hầu nổi tôn đại Phật như ngươi.”
Hắn nói xong, thấy Thân Giác thật sự đứng lên xoay người muốn đi ra ngoài, đôi mắt trừng lớn, trực tiếp đứng dậy, vài bước đi tới trước mặt Thân Giác, cả giận nói: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thân Giác liếc hắn một cái, “Ta đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm thức ăn.”
“Ta không phải có đem cháo về hay sao? Ngươi còn đi ra ngoài làm cái gì nữa? Thật không sợ thân thể lại bị bệnh nữa hả.” Liễu Huyền một bên mắng, một bên thật cẩn thận đỡ Thân Giác ngồi trở về.
Liễu Huyền là điển hình cho miệng dao găm còn tâm đậu hũ, cho nên đắc tội không ít người. Hắn ấn Thân Giác ngồi xuống, lại đi cầm khăn ướt cho Thân Giác lau tay, lúc này mới nhét cái muỗng vào trong tay đối phương “Ăn đi.”
Ngữ khí hắn vẫn không tốt như cũ, nhưng động tác lại dị thường ôn nhu.
Thân Giác nhìn xuống cái muỗng trong tay, mím môi, cũng bắt đầu uống cháo. Liễu Huyền ngồi xuống bên cạnh, yên lặng nhìn Thân Giác, thấy đối phương uống xong non nửa chén cháo rồi mới nói: “Ngươi thật sự thích Quý Liên sao?”
Thân Giác trầm mặc một lát, mới trả lời: “Quý đại ca người tốt.”
Liễu Huyền cũng cảm thấy Quý Liên làm người không tồi, nhưng địa vị của Quý Liên ở trong lòng Thân Giác cũng không thể vượt qua hắn mới đúng. Hắn quen biết Thân Giác bao lâu, Thân Giác lại quen biết Quý Liên được bao lâu?
Hắn tự nhận là chính mình hiểu rất rõ Thân Giác, tính tình Thân Giác chậm nhiệt, nếu không phải bọn họ đã quen biết nhiều năm, Thân Giác cũng sẽ không ỷ lại hắn như thế. Thế nhưng Quý Liên này chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại có thể lấy được sự tín nhiệm Thân Giác, này cũng quá nhanh đi!
Liễu Huyền một khắc trước còn cảm thấy Quý Liên là người tốt, hiện tại lại cảm thấy Quý Liên thủ đoạn quá cao.
Kể từ đó, Liễu Huyền vô cùng cảnh giác với Quý Liên. Hắn giống như một con gà mẹ che chở cho gà con, sợ gà con bị con hồ ly bên cạnh cuỗm đi.
Mà Quý Liên sau khi cho rằng Thân Giác thích gã, trong lòng cũng có tính toán riêng. Gã cũng không muốn Thân Giác thích mình, sợ gặp phải thị phi, cho nên quyết định cố ý phớt lờ Thân Giác, không đến chỗ ở của Thân Giác và Liễu Huyền nữa.
Mà Thân Giác ngây người trong phòng dưỡng bệnh vài ngày, rốt cuộc cũng có thể đi lại bình thường. Sau khi Thân Giác khỏi bệnh, chuyện đầu tiên cậu muốn làm chính là nâng cao võ công.
Thập Tuyệt đảo cũng không ngăn cản thiên la thể học võ, thậm chí là còn cổ vũ. Mỗi thiên la thể đều có một thẻ bài đánh số, thẻ bài kia cho phép các thiên la thể tiến vào Tàng Thư Các của Thập Tuyệt đảo. Ngoại trừ hai tầng trên cùng không thể đi vào, các tầng khác chứa công phu võ học đều tùy tiện để bọn họ học.
Riêng chuyện này đã khác xa với môn phái nhỏ trước kia của Thân Giác và Liễu Huyền rồi.
Môn phái nhỏ kia sợ Thân Giác và Liễu Huyền học được võ nghệ cao cường, có dã tâm, sợ ngày sau không quản nổi bọn họ nữa, cho nên chỉ chịu dạy cho bọn họ một ít da lông, đây cũng là lí do khiến cho thân thể của Thân Giác cứ mãi gầy yếu như vậy.
Nếu đã làm lại từ đầu, cậu còn phải giết Tang Tinh Hà, dĩ nhiên không thể quá yếu đuối.
Liễu Huyền nghe thấy Thân Giác nói muốn đi Tàng Thư Các, ngẩn người, “Ngươi đi tới chỗ đó làm cái gì?”
“Nghe nói Thập Tuyệt đảo có rất nhiều võ công tinh diệu, ta muốn đi xem thử.”
Thân Giác nói, “Nếu như ngày sau có gặp phải kẻ thù, cũng có thể bảo mệnh.”
Liễu Huyền làm sao không biết võ công càng cao thì càng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng mà bọn họ là thiên la thể, ngày sau một khi đi theo một người nào đó thì toàn thân nội lực của họ lập tức trở thành của người khác, căn bản là giữ không được. Hiện tại học đến lợi hại như thế nào, thì ngày sau cũng là cho người khác làm áo cưới.
Liễu Huyền không muốn đi, cũng không muốn Thân Giác đi. Hắn chỉ muốn trở thành một người không quan trọng trên Thập Tuyệt đảo. Thiên la thể bọn họ không thiếu người có võ nghệ cao cường, nhưng những người này ngày sau định trước là sẽ đi theo nhân vật quan trọng trên Thập Tuyệt đảo, ăn khổ khẳng định cũng càng nhiều. Về phần Tang Tinh Hà mà Quý Liên đã nói lần trước, Liễu Huyền suy nghĩ thật lâu, cuối cũng vẫn quyết định không xếp Tang Tinh Hà vào phạm vi suy xét.
Người này đã chú định là thiên chi kiêu tử, không phải loại người thường như bọn họ có thể leo lên.
Không thể không nói, loại suy nghĩ này của Liễu Huyền có đôi khi rất đúng. Chỉ là có vài chuyện không phải ngươi muốn tránh là có thể tránh được.
Thân Giác đoán được Liễu Huyền không muốn đi Tàng Thư Các, nhìn hắn nói: “Vậy ta sẽ tìm Quý đại ca cùng đi với ta.”
Liễu Huyền trừng mắt, lập tức đứng lên, “Ta đi với ngươi.”
Thân Giác a một tiếng, “Ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi, dù sao ngươi cũng không thích luyện võ, ta vẫn nên đi tìm……”
“Việc gì phải phiền toái tới Quý Liên. Đã nói là ta dẫn ngươi đi, thì ta sẽ dẫn ngươi đi. Ngươi yên tâm, ta và ngươi có thể cùng nhau luyện võ.”
Liễu Huyền vội vàng đi lấy thẻ bài của mình, lại đội mũ có rèm lên, lúc này mới lôi kéo Thân Giác đi ra ngoài.
Thiên la thể nếu muốn đi ra khỏi chỗ ở của mình, đều bắt buộc phải mang mũ có rèm, đeo thẻ bài, mới có thể đi lại trên Thập Tuyệt đảo.
Môn đồ trên Thập Tuyệt nhìn thấy người mang mũ có rèm, sẽ biết đối phương là thiên la thể, tự nhiên sẽ tránh đi chỗ khác. Có mệnh lệnh của đảo chủ, bọn họ không thể tự tiện tiếp cận thiên la thể.
Đã từng có một môn đồ mạnh mẽ gian dâm thiên la thể chưa có chủ. Sau khi bị đảo chủ phát hiện, trực tiếp cực hình ngay tại chỗ. Chẳng những chặt đứt mệnh căn của người nọ, còn phế đi một thân võ công của hắn, khiến hắn đời này đều không thể luyện võ. Càng đáng sợ hơn chính là, đảo chủ còn ném người nọ đến câu lan viện Cửu Lưu.
Có một tiền lệ này, không ai dám léng phéng chạm vào thiên la thể.
……
Liễu Huyền và Thân Giác sóng vai đi trên đường, hắn nhìn mọi người rồi lôi kéo Thân Giác vào một góc đứng. Đợi đám người kia đi qua, bọn họ mới một lần nữa tiếp tục đi. Ở trong lòng Liễu Huyền, có thể ít gặp người bao nhiêu thì sẽ ít gặp người bấy nhiêu.
Cứ như vậy, bọn họ ước chừng qua nửa canh giờ mới tới Tàng Thư Các.
Ở cửa, sau khi bọn họ đưa thẻ bài trên người cho thủ vệ kiểm tra, mới được đi vào.
Thân Giác tiến vào Tàng Thư Các, lập tức hướng lầu bốn mà đi.
Lầu bốn là tầng cao nhất bọn họ có thể tới.
Liễu Huyền tuy nói là muốn luyện võ, thực tế cũng chỉ tới để bồi Thân Giác mà thôi. Hắn đi theo Thân Giác lên lầu bốn, một tấc cũng không rời, sợ Thân Giác biến mất ở trước mắt mình. Thân Giác liếc mắt nhìn Liễu Huyền một cái, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi không đi tìm võ công cho mình sao?”
Liễu Huyền xấu hổ cười, “Ta muốn xem ngươi chọn cái gì trước.”
Thân Giác đành phải quay đầu lại, chuyên tâm tìm sách mà mình muốn. Cậu nghiêm túc xem hết sách ở lầu bốn một lần, cuối cùng mới chọn được một quyển. Liễu Huyền vừa thấy cậu chọn xong, nghiêng đầu qua xem, đọc mấy chữ trên bìa sách, Dã…… Tâm…… Pháp?”
Hắn nhíu nhíu mày, “Đây là cái gì?”
Thân Giác mở trang đầu tiên ra, vừa xem, vừa nói chuyện với Liễu Huyền, “Cường thân kiện thể.”
“Ồ, rất thích hợp ngươi.” Liễu Huyền thấy Thân Giác chọn được cho mình một quyển sách tốt, cũng bắt đầu đi lựa sách. Lúc nãy hắn cũng cùng Thân Giác xem hết sách ở lầu bốn rồi, phát hiện không có quyển nào mình đặc biệt thích cả, đành đi xuống tầng ba.
Sau khi Thân Giác thấy Liễu Huyền rời đi, nhanh chóng lật quyển sách trong tay tới tờ cuối cùng.
Quyển《 dã tâm pháp 》này kỳ thật có hai phần, phần đầu là cường thân kiện thể, có thể giúp cho thân thể người tu luyện cường tráng lên không ít. Nhưng thứ Thân Giác chân chính muốn lại chính là phần sau, phần sau mới là phần chính của cuốn《 dã tâm pháp 》này, đó là công phu giúp thiên la thể tránh thoát sự diệt vong.
Nguyên nhân thiên la thể bị võ lâm nhân sĩ tranh đoạt, chính là do người khác có thể sử dụng nội lực của bọn họ, mà《 dã tâm pháp 》 này không những có thể giúp bọn họ duy trì nội lực của mình, thậm chí có thể hút đi nội lực từ trên người đối phương. Nói trắng ra là,《 dã tâm pháp 》 là một quyển tà thư, cho nên nó bị đặt ở tầng trên cùng.
Thân Giác biết chuyện này, cũng là nhờ Tang Tinh Hà.
Sau khi Tang Tinh Hà nhìn thấu cái gọi là võ lâm chính phái, cùng đảo chủ ở trên Thập Tuyệt đảo một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian đó, hắn thường xuyên tới Tàng Thư Các, thì phát hiện ra 《 dã tâm pháp 》ở tầng trên cùng.
Đảo chủ cũng biết quyển sách này, lúc ấy đã nói với Tang Tinh Hà: “Người tạo ra công pháp này là một vị thiên la thể, cho nên võ công này không thích hợp cho người thường tu luyện, chỉ có thiên la thể mới có thể tu luyện, chẳng qua thứ này không nên lưu truyền ra ngoài.”
Tang Tinh Hà sửng sốt một chút, “Vì sao? Có cái này, về sau những thiên la thể không cần phải sợ những người khác nữa.”
Đảo chủ châm chọc cười, “Thiên la thể tuy rằng mặt ngoài phục tùng người khác, nhưng thật ra trong nội tâm bọn họ vô cùng bất mãn. Nếu như công pháp này mà bị bọn họ phát hiện, sợ là trong chốn võ lâm sẽ nhấc lên tinh phong huyết vũ. Thiên la thể chỉ có thể đưa nội lực cho một người, thế nhưng sau khi luyện công pháp này, bọn họ ngược lại sẽ không chỉ hút đi nội lực của một người thôi đâu.”
Khi đó Thân Giác đã trở thành hồn ma, cho nên mới nghe được những lời này.
Cậu lật xem tờ cuối cùng, nếu chỉ nhìn quyển sách này một cách đơn thuần, sẽ nhìn không ra là có trá. Nhưng Thân Giác bức thiết phải dùng tới hạ sách này. Bằng không, lúc cậu đối đầu với Tang Tinh Hà, sợ là không có nổi một phần thắng. Huống chi còn có đảo chủ Thập Tuyệt đảo ở bên như hổ rình mồi, nếu như Tang Tinh Hà mà mềm lòng với cậu, bất luận là vì cái gì đi chăng nữa, sợ là cậu còn chưa giết được Tang Tinh Hà, đảo chủ đã giết chết cậu trước rồi.
Khoảng thời gian kế tiếp, Thân Giác mỗi ngày đều tới Tàng Thư Các. Sách ở đây không thể mang đi, chỉ có thể đọc ở bên trong. Cho nên hai tháng kế tiếp, cậu gần như đều ngâm mình ở trong Tàng Thư Các. Liễu Huyền thấy Thân Giác trầm mê trong võ nghệ như thế, không khỏi bị cảm nhiễm, chính mình cũng nghiêm túc bắt đầu học võ công.
Chờ Thân Giác rốt cuộc cũng luyện xong phần đầu của《 dã tâm pháp 》, tuổi mười tám của cậu cũng lặng yên mà tới.
Nói đến cũng kỳ quái, phần đầu của《 dã tâm pháp 》này rõ ràng là cường thân kiện thể. Nhưng sau khi Thân Giác luyện xong, không những không cường thân kiện thể, ngược lại càng thêm nhược yếu phù phong. Liễu Huyền nhìn hắn, cũng cảm thấy eo Thân Giác bây giờ chỉ cần bị gió thổi qua thôi sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Thân Giác cũng phát hiện ra biến hóa này, cậu cảm giác được nội lực của mình thâm hậu hơn so với ban đầu, nhưng mà ngoại hình lại càng thêm nhỏ yếu. Cái này không giống như là trên sách viết, chẳng lẽ là cậu luyện sai rồi?
So sánh với Thân Giác, vóc dáng của Liễu Huyền gần đây càng thêm cao ráo khỏe mạnh. Ban đầu hai người vẫn còn cao ngang nhau, nhưng chỉ sau thời gian ba tháng ngắn ngủn, Liễu Huyền so với Thân Giác đã cao hơn non nửa cái đầu. Liễu Huyền cho rằng nguyên nhân là vì Thân Giác kén ăn, ngày thường lúc ăn cơm vẫn luôn gắp cho Thân Giác đầy mộtchén thịt mỡ, “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút mới có thể cao lên.”
Thân Giác vừa thấy thịt mỡ, mày đã lập tức nhíu chặt lại. Cậu yên lặng chôn toàn bộ thịt mỡ xuống dưới cơm, chỉ ăn rau xanh ở bên trên.
Liễu Huyền còn đang định nói cái gì đó, bên ngoài đã truyền đến tiếng người.