giọng Long hồ hởi vang to trong điện thoại, tôi đoán cậu ấy đang đi đâu đó cùng bạn bè, vì nghe ồn ào..
“ở đó xa ko, đi xe máy tới được ko?”
“ko được đâu, tớ nghĩ xa lắm, tận Cai Lậy, cậu ở trên đó chơi đi.”
“nhớ Xu Xu quá àh”
“ack.”
tôi vác cái điện thoại chạy ra vườn tránh để bị bác hai
và mấy anh chị nghe thấy..
rồi mới dám nói tiếp với Long.
“alo?…alo???”
mất sóng rồi.
bác hai nói trạm phát sóng ở đây hơi xa nên cứ hay bị mất sóng, chán thật.
……………….
cái điện thoại trở thành cục gạch để tôi chơi game, từ chiều cho tới tận khuya nó cũng ko hề chớp sóng >__<
tôi ăn xong bữa tối thì chỉ biết xem ti vi, rửa chén phụ chị Oanh vợ anh Tiến con trai cả của bác hai..
chị có 1 đứa con gái 5 tuổi, bé Rơm, gọi tôi là cô Xu Xu..
ở đây mấy ngày chắc chỉ còn chơi được với nó..
“cô Xu Xu có cái đồng hồ đẹp quá”
“uh, của bạn cô đó”
“của chú Đu Đu hả?”
tự nhiên bé Rơm lại nhắc Đu Đu, năm lớp 9 tôi và Đu Đu cũng về đây 1 lần, phải rồi, Đu Đu còn làm cho Rơm 1 cái lon gắn nến, để đẩy đi tối Trung Thu nữa.
“ko phải, của người khác.”
“sao chú Đu Đu ko về chơi vậy..”
“đừng hỏi chú Đu Đu nữa… T__T”
tôi bỏ vào giường và trùm chăn ngủ, ký ức của tôi gắn liền với Đu Đu, thật khó để tẩy xóa đi..
nhưng câu nói của cậu ấy hôm đó vẫn còn văng vẳng..
“…khỏi bám theo tớ nữa…”
tôi phải tách Đu Đu ra khỏi cuộc sống của mình thôi.
cố lên, Xu Xu..
……………
hai ngày sau đó, tôi phải ra vườn rau, hái rất nhiều rau vào để bác hai nấu canh, rồi cho heo ăn nữa..
mấy con heo nhà bác mập ú, có con heo con dễ thương lắm, tôi bắt đầu hết cảm giác buồn..
mỗi chiều cho nó ăn cũng vui, nó cứ kêu ót ét ót ét, đuôi ngoe nguẩy mừng nữa.
“cô Xu Xu, có điện thoại này!!”
bé Rơm chạy ra mang theo cái điện thoại mà tôi nghĩ, là nó đã chết vì mất sóng từ hai ngày qua..
La La is calling.
cuối cùng thì cậu ấy cũng gọi.
tôi quăng rổ rau và chụp cái điện thoại nghe..
“alo??”
“cho tôi địa chỉ đi, tôi đang ở trên xe này.”
“ấp 3, xã Thạnh Lộc, Huyện Cai Lậy. khi nào cậu tới được?”
“1 tiếng nữa… bye nhé”
tôi cúp máy và nhìn thấy mặt bé Rơm nhìn tôi chăm chú, cả con heo con trong chuồng cũng như đang nhìn tôi..
*__*
“cô Xu Xu nói với ai mà vui vậy?”
“vui hả?”
“cô cúp máy mà còn cười mỉm chi đó.”
thế àh.. tôi ko biết.. là mình đã cười.
vui ư… vì Lãm??
tại sao nhỉ…
tôi nhận ra mình trở nên sốt ruột, tối ngày dòm đồng hồ, liệu cậu ấy có tìm ra ko..
ông nội mắc 1 cái võng ở 2 cây xoài trong vườn, rồi nằm đung đưa, hát bài “Hòn vọng phu”…nghe buồn gần chết..
“chờ ai vậy, Xu Xu?”
“con…chờ Lãm ạh.”
“Lãm là cái thằng cao cao ốm ốm đó hả?”
“dạ…”
“hẹn hò nữa… hèn chi mà nghỉ chơi thằng Đu Đu.”
“hèn chi gì ông?.. con nghỉ chơi Đu Đu đâu có liên quan gì Lãm.”
tôi nói giọng hơi khó chịu, ông nội quay mặt ra chỗ khác tiếp tục hát, thái độ cứ như là tôi làm ông ko hài lòng vậy..
ông thích Đu Đu hơn thì sao, ông đâu có biết, là cậu ấy đã làm tôi đau lòng thế nào..
chán ông ghê.
Lãm lại gọi, tôi tránh mặt ông đi ra cổng đầu ngõ nghe, chẳng thấy cậu ấy đâu cả..
“tôi đến ấp 3 rồi nhưng tìm nhà nào đây?”
“nhà bác Hai Chu.. ko biết có người để cậu hỏi ko nữa..giờ này họ vào nhà ăn cơm hết rồi..”
“Xuân lấy la bàn đặt trước mặt, kim chỉ hướng nào vậy?”
tôi liền giơ tay ra, cái đồng hồ có dạ quang, trời chỉ sập tối nhưng nó cũng phát sáng..
tôi bắt đầu hiểu tại sao Lãm đưa nó cho tôi, cậu ấy biết thế nào, thì cũng sẽ dùng đến..
“chỉ giữa chữ E với chữ N”
“hướng Đông Bắc àh. được rồi, Xu Xu ra cổng đón tôi nhé.”
khoảng hơn 10 phút thì Lãm xuất hiện, mặc áo thun trắng, đeo 1 ba lô to phía sau và đội nón kết màu xanh biển..
trên tay còn cầm theo 1 cái túi ny lon..
thoáng trông thấy tôi, Lãm gỡ nón và nháy mắt, tôi bỗng thấy tim đập mạnh…
một phần vui mừng, 1 phần hồi hộp, thật là lạ lùng.