Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Iris
Ô Hàng cảm thấy, đời này của mình sẽ bị chọc thủng mắt mất.
Không vì cái gì khác mà chính là vì hai người Đổng Mặc và đội trưởng Ôn! Trước đây chỉ là tình cảnh hôn môi mập mờ thì không nói, lần này trực tiếp lên tới cấp hạn chế độ tuổi.
Chỉ thấy Ô Hàng lúng túng đứng trước cửa ra vào, tay vẫn còn đang cởi giày, cặp mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong phòng bếp. Người giống như bị điểm huyệt không thể nào nhúc nhích được.
Mà Đổng Mặc nhanh chóng cúi đầu nhảy xuống khỏi bàn, nhanh tay sửa sang lại quần áo bị chú Ôn làm xốc xếch, nhất thời hai gò má cô trở nên đỏ như màu máu, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Nếu chỉ đơn thuần bị người ta thấy thân thiết hay hôn thì thôi, bây giờ là tình huống gì? Bây giờ chính là thời khắc họ đang ở trạng thái muốn tiến vào! Thời khắc khiến người ta đỏ mặt lại bị người khác bắt gặp được ngay tại trận. Da mặt Đổng Mặc vốn mỏng, xảy ra chuyện như vậy, đầu cô gần như đã cúi thấp như chạm tới ngón chân rồi.
Tuy Ôn Hành Viễn rất bất ngờ nhưng anh là loại người luôn gặp phải tình huống khẩn cấp, khéo léo hơn nhiều so với người khác. Chỉ thấy anh thong thả điềm tĩnh cài lại nút áo cho Đổng Mặc, sau đó đưa mắt gọi hồn Ô Hàng đã trở thành pho tượng trở về: “Không phải chưa tới thời gian liên hoan à? Sao tới sớm thế? Vào đây ngồi chờ một lát.” Anh nói lời này mà mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, cũng không khác bình thường là mấy.
Thuận tiện còn vỗ một cái lên bả vai Đổng Mặc giải vây giúp cô: “Em mang hành lý lên lầu thu dọn một chút đi, anh tiếp Ô Hàng.”
Nghe được lời này, Đổng Mặc nhanh chóng chạy lên lầu không có dũng khí nhìn người đàn ông đứng trước cửa. Một lúc lâu sau Ô Hàng mới định thần lại, cười lúng túng, sau đó lại để nửa chân bên ngoài đặt lại vào trong giày.
“Cái đó… đội phó nói tôi tới đón hai người, việc khẩn cấp cũng đã xong, trong đội cũng không có chuyện gì lớn, dứt khoát tan việc sớm một chút. Còn nữa…hình như cục trưởng Mã cũng đến. Nếu đội trưởng Ôn còn có chuyện cần xử lý lát nữa tôi lại đến, đảo đảm sẽ gọi cho anh trước.” Ô Hàng vừa giải thích vừa chuẩn bị đi, ánh mắt anh nhìn đội trưởng Ôn đứng cách đó không xa, thận trọng quan sát thần sắc của anh ấy, Ô Hàng cũng không muốn vừa mới ra viện đã chọc tới đội trưởng, hơn nữa lại còn là chuyện quan trọng như vậy.
Nếu đội trưởng ghi thù, sau này cuộc sống của anh trong đội chắc chắn không dễ chịu gì. Cho nên trong lòng Ô Hàng liều mạng cầu nguyện tranh thủ thời gian để rời khỏi chốn thị phi này đi, anh dùng nhân cách của mình và toàn đội thật lòng đảm bảo, vừa rồi anh thật sự không cố ý nhìn.
“Vậy cậu chờ một chút, tôi đi gọi Đổng Mặc.”
Thấy Ô Hàng nói như vậy, Ôn Hành Viễn biết chắc mọi người đã gần đến quán ăn rồi, cũng không thể để nhiều người như vậy chờ hai người bọn họ được.
Ôn Hành Viễn cầm lấy quần áo một bên nhanh chóng mặc vào đi lên cầu thang rồi mở cửa phòng Đổng Mặc: “Đổng Mặc, em chuẩn bị một chút chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, hình như họ đã đến rồi.”
Bây giờ Đổng Mặc vẫn chưa phục hồi lại từ chuyện vừa nãy, cô chậm chạp đáp một tiếng mới đứng lên chuẩn bị thay quần áo. Anh khẽ cười, đi tới trước mặt cô vân vê khuôn mặt cô trấn an: “Không phải là chưa từng bị cậu ta nhìn thấy, không sao đâu.”
Anh không đành lòng nhìn cô gái bé nhỏ xấu hổ, huống hồ còn bị Ô Hàng bắt gặp. Đổng Mặc cố gắng nở một nụ cười, cầm quần áo vào nhà vệ sinh.
Đến khi họ tới quán ăn, quả đúng như Ôn Hành Viễn đoán, người trong dội đã đến đông đủ. Mặc dù mùa đông đã qua, mấy ngày này trời mưa liên tục, mới bốn năm giờ chiều mà đã như bảy tám giờ tối bình thường rồi. Bầu trời âm u nặng nề toàn mây đen, đường như tất cả đèn đường đều đã bật.
Ngay cả đèn chiếu sáng trong quán cũng đã được bật lên.
Quán ăn này vốn không lớn, lần này lại nhồi nhét mấy vị tai to mặt lớn, nhìn vô cùng chật chội. Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn vừa mới tới cửa, bên trong đã nháo lên rồi. Rõ ràng nhân vật chính của ngày hôm nay là hai người bọn họ, đây vẫn là lần đầu tiên Đổng Mặc gặp cảnh tượng này, bởi vì trước kia chưa từng gặp nên cô chỉ có thể yên lặng ngồi trong góc không quan tâm đến mấy người kia, đâu giống như bây giờ, bị mọi người vây quanh.
Ôn Hành Viễn cũng ngại ồn ào, vì vậy kéo Đổng Mặc nói to: “Được rồi được rồi, cũng không sợ làm bay nóc nhà người ta.” Anh không nói thì thôi, vừa nói mấy đồng nghiệp kia đã không vui, giống như muốn bắt bẻ anh, dẫu thế nào cũng phải ầm ĩ đến mức anh không thể ngăn được. Thậm chí có người còn nhìn Đổng Mặc, chạy tới trước mặt cô hỏi: “Đổng Mặc, khi nào thì chuẩn bị kết hôn cùng đội trưởng Ôn của chúng ta? Cũng phải để chúng tôi tham gia náo nhiệt chứ.”
Lời này vừa nói ra đã chạm đến tâm tư của rất nhiều người, mọi người cũng ồn ào tranh nhau nói: “Phải đấy! Không phải lần đó có người nhặt được giấy đăng ký kết hôn, hai người kết hôn rồi mà vẫn cứ giấu mọi người.”
“Dù gì thì chúng ta cũng là đồng nghiệp, vậy mà chưa từng nghe hai người nói gì.”
“…”
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông dứt khoát đứng dậy, dùng sức vỗ lòng bàn tay của mình: “Mọi người đừng nói nữa, ngừng một chút ngừng một chút…” Người đó khiến mọi người rất tò mò thế nên âm thanh ồn ào cũng từ từ lắng xuống, anh ta nói tiếp: “Dù gì tôi cũng cùng làm việc với đội trưởng Ôn lâu như vậy, tôi liền thay mặt mọi người nói mấy câu. Đội trưởng Ôn, lần này dù thế nào anh cũng phải tổ chức hôn lễ, nếu không anh rất có lỗi với bao nhiêu năm hợp tác của chúng ta. Haiz, đừng nói tôi chỉ có một mình, còn có đội phó, trung đội trưởng, không nói đến trong đội chúng ta, ngay cả lão Phương nhất định cũng sẽ đồng ý.”
Anh ta vừa nói như vậy, mọi người cũng đưa mắt qua nhìn Phương Dĩ Nam đang ngồi cùng bàn với đội phó, lúc này anh ta đang uống mừng, thấy mọi người bỗng nhiên chuyển tiêu điểm qua chỗ mình, nhất thời sửng sốt, sau đó hạ chén xuống thật tình gật đầu một cái.
Đổng Mặc không thích ứng nổi sự nhiệt tình này, tay phải đang được Ôn Hành Viễn cầm lấy không kìm nổi mà thấy khẩn trương. Ôn Hành Viễn cảm thấy sự khác thường của cô, liền cắt đứt sự ồn ào của mọi người, kéo Đổng mặc qua bàn Phương Dĩ Nam. Chỉ có bên này là tương đối an tĩnh.
“Hành Viễn, chắc cục trưởng tới chậm một chút, ông ấy nhờ tôi nói với anh một tiếng.” Sau khi bọn họ ngồi xuống Vưu Nhiên mới nói với Ôn Hành Viễn. Sau đó còn đưa mắt thân thiện chào hỏi Đổng Mặc, Đổng Mặc lập tức dùng một nụ cười đáp lại.
Thấy nhân vật chính đều đã tới, mọi người gọi bà chủ mang thức ăn lên. Đổng Mặc ngồi một lúc, đợi đến khi thức ăn đầy màu sắc được mang lên mới gọi tênÔ Hàng cùng Vưu Nhiên cảm kích nói: “Đội phó, Ô Hàng cám ơn hai người.” Mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, nhưng trong đó mang theo sự thành tâm mà mọi người đều nghe hiểu. Đổng Mặc vốn là người không biết để biểu đạt cảm xúc như thế nào, cô sợ mình quá xúc động lại không thể biểu đạt hoàn toàn tâm ý của mình, dứt khoát rót cho mình một chén rượu, nâng chén rượu trước mặt hai người: “Tôi rất cám ơn hai người, cám ơn hai người bình thường chiếu tôi, cũng cảm ơn sự bao dung của hai người đối với tôi.”
Nhớ lại cảnh lúc mình mới vào đội, chỉ là một thực tập sinh bình thường, sao cô có thể được phụ trách hiện trường vụ án bên ngoài, không thể không cảm ơn đề cử ban đầu của Vưu Nhiên. Hơn nữa thời điểm cô và chú Ôn gặp chuyện khó khăn cũng là họ ở bên cạnh giúp đỡ không kể hồi đáp. Những chuyện này, cô luôn ghi tạc trong lòng.
Vưu Nhiên cảm thấy mình cũng không làm được gì, nhưng một chén rượu mà Đổng Mặc đưa tới, dĩ nhiên cô rất vui lòng mà uống. Năng lực làm việc của Đổng Mặc cô đều nhìn thấy, Đổng Mặc chỉ là một thực tập sinh, theo lý mà nói trong giai đoạn này căn bản không thể trực tiếp ra ngoài hay một mình phỏng vấn ghi chép, nhưng cô lại là ngoại lệ. Bởi vì không chỉ có Ôn Hành Viễn cảm thấy, Vưu Nhiên cô cũng có cảm giác như vậy, chính bởi vì sự có trách nhiệm và sự nhạy bén của cô, tương lai Đổng mặc sẽ là một cảnh sát tốt. Mặc dù không giỏi về giao tiếp và hòa giải, thế nhưng về khía cạnh phân tích vấn đề và năng lực đối mặt với thách thức cô rất xuất sắc. Cho nên lúc đó Vưu Nhiên mới để cho Đổng Mặc trực tiếp làm việc như vậy.
Dĩ nhiên, chuyện lần này Đổng Mặc phải trải qua cũng không nhỏ, ai cũng phải lớn lên, chắc hẳn trong lòng cô cái chết của Đổng Nghiên chính là một ngưỡng cửa, rất vui là Đổng Mặc có thể bình yên vô sự vượt qua. Giống như cô vậy, nhà họ Vưu chính là một ngưỡng cửa trong sinh mạng của cô, lúc đó cô đã vượt qua, sau đó càng suy nghĩ lại thấy mình hiểu được rất nhiều rất nhiều điều, càng ngày càng mất đi giá trị???
Cho nên đối với cảm kích của Đổng Mặc, cô cũng vui vẻ tiếp nhận. Đồng thời cũng vì cô ấy mà cảm thấy vui mừng vì có thể ở bên cạnh Ôn Hành Viễn.
“Đổng Mặc, em cũng đừng khách sáo như vậy, mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên, nào, một chén này anh kính em, cũng hy vọng đội trưởng Ôn không ghi thù với anh.” Ô Hàng thấy Đổng Mặc hướng chén rượu về phía mình, lập tức giơ chén của mình lên, nháy mắt nói, sau đó uống một hơi cạn chén.
Vưu Nhiên ngồi cạnh anh có chút không hiểu, theo bản năng hỏi anh: “Sao Hành Viễn lại ghi thù anh?”
Câu hỏi này suýt nữa khiến Ô Hàng bị rượu chưa kịp đi xuống làm nghẹn chết. Anh vội vội vàng vàng nuốt rượu xuống, sau đó lại vội vàng dời đề tài sang chuyện khác.
Lúc này một người đồng nghiệp từ bàn bên kia cầm một chai rượu cùng với hai cái chén không đi qua chỗ Đổng Mặc. Nghĩ thầm dù sao hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, cũng không để ý cấp trên cấp dưới gì, hết mình mới là nhất, huống hồ bọn họ làm cảnh sát cả năm mấy lần có không khí tốt như hôm nay chứ, nếu như không biết quý trọng thì không nên chút nào.
Vì vậy anh ta rót đầy hai chén rượu đặt trước mặt Ôn Hành Viễn và Đổng Mặc, chào hỏi mọi người khác rồi lại cầm một đôi ly rót đầy đặt trước mặt Vưu Nhiên và Ô Hàng, sau đó anh ta lên tiếng: “Tôi thấy hai đôi này phải uống rượu giao bôi để đồng nghiệp chúng ta còn vui vẻ một chút mới được.”
Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn thì không sao nhưng Vưu Nhiên lập tức thấy mù mờ, vốn là chuyện của hai người trước mặt sao lại liên quan đến cô? Cô không hiểu nhìn người đàn ông rót rượu, người kia thấy ánh mắt đội phó đầy nghi hoặc lại còn sắp tức giận kia, tư thế bình thường đối với cấp dưới sớm đã không còn, cho nên tự nhiên không thèm để ý đội phó nhìn mình như thế nào, chỉ cần đạt được mục tiêu là được.
Vì vậy đối với ánh mắt của Vưu Nhiên, anh ta thấy chết không sờn nói hết tâm tư của mọi người: “Tôi nói, đội phó, chuyện Ô Hàng thích cô ở đây không ai không biết, cô cẩn thận nghĩ một chút bao nhiêu năm nay, người ta không có công lao cũng có khổ lao. Tuy nói chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, trước kia chúng ta không nói, nhưng bây giờ chúng ta cũng không muốn đứng nhìn nữa, cô rõ ràng có cảm tình với Ô Hàng, chẳng qua cô không muốn thừa nhận mà thôi. Cho nên hôm nay tôi không sợ chết đứng đây thay cô nói rõ tâm ý của mình, mặc dù có cảm giác như bà già rảnh rỗi, nhưng tôi cũng không ngại, chỉ cần hai người hạnh phúc là được rồi.”
Người đàn ông cẩu thả cũng không phải là người có tính văn nghệ, trong lòng nghĩ sao nói vậy, huống chi ánh mắt của Vưu Nhiên nhìn Ô Hàng rõ ràng không giống như nhìn bọn họ, hơn nữa có người phụ nữ nào thật sự có tâm địa sắt đá như vậy, đối mặt với một người thanh niên theo đuổi khổ sở bao nhiêu năm mà vẫn thờ ơ? Chính là cá tính cô quá mạnh mẽ, chết vẫn cố chấp, ai cũng biết!
“Đừng ồn, nhân vật chính hôm nay cũng không phải tôi và đội phó, là đội trưởng Ôn và Đổng Mặc, nếu mọi người cố ý làm như vậy tôi cũng rất mất hứng. Chuyện tôi và đội phó mọi người cũng đừng lo lắng, chuyện cần bận tâm bây giờ là khi nào đội trưởng Ôn tổ chức hôn lễ kìa!”
Trong nháy mắt Vưu Nhiên không hề lên tiếng, khiến Ô Hàng rất căng thẳng, vội vàng mở miệng cắt đứt lời người đàn ông kia thay cô giải vây, mọi người cũng không phải người không thức thời, vì vậy liền chuyển bậc thang đến chỗ Ôn Hành Viễn một lần nữa. Hai vợ chồng bọn họ hôm nay nhất định trốn không thoát, nhất định sẽ bị mọi người chỉnh đến cùng.
“Mọi người bận rộn như vậy làm sao có thời gian tổ chức hôn lễ” Ôn Hành Viễn cười nói, không ngờ Phương Dĩ Nam ngồi một bên không nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay cũng không tệ, tôi cũng đem nhẫn của hai người đến, lại vừa tải lời tuyên thệ từ trên mạng xuống, cậu nhìn qua xem.” Anh ta vừa trêu vừa đưa điện thoại trước mặt Ôn Hành Viễn, hơn nữa còn lấy ra một đôi nhẫn cưới từ trong túi đặt lên trên bàn trước mặt họ.
Ôn Hành Viễn thấy cái hộp quen thuộc, chỉ cười cười.
Đây là nhẫn cưới mà khi Đổng Mặc mới tới đội anh đã đi ra ngoài mua, sau đó lại sợ quá đột nhiên cho nên mới để ở chỗ Phương Dĩ Nam nhờ giữ giùm, đợi đến khi anh đã quên lại nhắc nhở anh. Vì một loạt những vụ án liên tiếp khiến anh phải đặt chuyện cá nhân qua một bên, chỉ sợ anh cũng đã quên mất.
Bây giờ sự xuất hiện của nó cũng giống như một niềm vui bất ngờ vậy, không chỉ khiến Đổng Mặc kinh ngạc còn khiến Ôn hành Viễn giật mình.
“Tôi nói, lão Phương, ông còn mua nhẫn cho họ? Như vậy sao ông không tự tìm cô dâu của mình chứ? Lão nhìn người hợp tác lâu năm của mình cũng đã kết hôn rồi mà còn không vội vàng gì sao?”
Thấy mấy tên kia lại muốn chuyển tiêu điểm về phía mình, Phương Dĩ Nam lập tức giải thích: “Chiếc nhẫn này không phải tôi mua, đây là do đội trưởng Ôn của các người đặc biệt mua, mục đích chính là khiến Đổng Mặc có một niềm vui bất ngờ.”
Anh ta vừa nói xong, âm thanh ồn ào lại càng tăng thêm. Đổng Mặc nhìn chằm chằm vào hộp nhỏ tinh xảo trên bàn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Khi mọi người vẫn đang ồn ào cục trưởng Mã đã đến quán, trong tay ông cầm một số thứ, dùng khuỷu tay mở cửa ra.
Hết chương 68