Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 57: Chương 56



Chương 56: Mạch nước ngầm hơi tiềm động
Toàn bộ phủ đều biết Bạch Thế Phi qua đêm ở Sơ Nguyệt Đình.
Bình thường lúc trời tảng sáng Bạch Thế Phi đã thức dậy rửa mặt, nhưng hôm nay lại ngủ đến mặt trời lên cao, bất kể là người không có phận sự hay thật sự có chuyện quan trong cần xin chỉ thị, đều không ngoại lệ bị Bạch Kính chặn lại ở ngoài Sơ Nguyệt Đình. Tin tức này ở trong phủ cũng không tạo nên chút tiếng vang nào, tất cả người hầu đều làm việc như bình thường, phảng phất như mọi người đã ngầm hiểu lẫn nhau từ sớm rồi.
Người có phản ứng hiển nhiên là những ai lần đầu được nghe.
Trương Lục Dạng trừng mắt Mạc Ngôn, “Thế Phi ca ca đến lúc mặt trời lên ới rời đi?”
“Vâng, bất quá Yến Nghênh Mi vẫn thức dậy sớm, dùng bữa sáng xong thì dẫn nha đầu ra sau viện xem Võ sư thi đấu”. Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, dường như có chút ít hoang mang, “Nhưng rất kỳ quái, nha đầu nàng ta dẫn theo hôm nay là người tên Vãn Tình, không phải cái gì Thượng Trụy kia”.
Trương Lục Dạng ồ lên một tiếng, “Chuyện này thật sự có chút kỳ quái, đôi chủ tớ kia gần đây vẫn luôn không tách rời nhau mà”.
“Nói đến đây nô tỳ mới nghĩ tới, mấy ngày trước nô tỳ từng nhìn thấy Thượng Trụy một mình đi vào Lâm Uyển đó”.
“Lúc nào?”
“Khoảng đầu giờ hợi”.
Lại là một chuyện kỳ quái, Trương Lục Dạng trầm tư, nha đầu kia đêm hôm khuya khoắt một mình đến Lâm Uyển làm cái gì?
Lúc này ở Hoán Châu Các, vẻ mặt Hạ Nhàn Phinh là một trời u ám.

Chiêu Đề dè dặt cẩn trong trộm liếc nhìn nàng, cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng nên tiếp tục nói tới đề tài Bạch Thế Phi đã qua đêm ở Sơ Nguyệt Đình, lập tức sửa lời nói, “Tiểu thư, nô tài còn thăm dò được một chuyện khác, thì ra Tam quản gia là thị nữ hồi môn của Bạch lão phu nhân, về sau trở thành quả phụ mới trở lại Bạch phủ”.
Hạ Nhàn Phinh nhíu mày, “Nói như vậy —— bà ta là người nhìn Bạch công tử lớn lên đúng không?”
“Nghe nói lúc Lão phu nhân còn sống, bà ta vẫn luôn coi Công tử như đứa con do chính mình sinh ra mà đối đãi, Công tử từng thời từng khắc được dạy theo gia giáo rất nghiêm, một ngày ăn bao nhiêu đũa thức ăn, ngậm mấy viên đường, viên kẹo Bạch lão gia đều có quy định, Thương quản gia kia thấy đau lòng, thường thừa dịp Bạch lão gia không có mặt lén lấy cho Công tử ăn, vì thế còn bị Bạch lão gia mấy lần trở lại phát hiện mà trách phạt”.
“Ta biết rồi.” Hạ Nhàn Phinh nghe thế, trong lòng đã nghĩ ra cách.
Nàng gả vào Bạch phủ đã hơn một tháng, mỗi ngày có thể gặp được Bạch Thế Phi một lần cũng là hết sức gian nan, hắn hoặc là ra ngoài không về, hoặc dù có đang ở trong phủ, mỗi ngày ít nhất cũng cùng nghị sự với các quản sự ba bốn canh giờ, đêm xuống nàng càng không có cách nào khả thi, Đệ Nhất Lâu không cho phép nữ tử đi vào.
Vẻn vẹn duy nhất nàng có thể thấy hắn là thời gian dùng bữa, thế nhưng chỉ cần nàng gọi hắn một cách thân mật chút ít, trên mặt hắn tuy vẫn mỉm cười như trước, nhưng sau đó Thiệu Ấn sẽ lén tìm đến, nói rằng pháp sư đã từng dặn dò, xưng hô giữa phu thê với nhau sẽ tổn hại đến tính mạng của hắn, cho nên trong phủ chỉ có thể gọi hắn là Công tử.
Lời giải thích này một lần nữa khiến cho nàng kinh ngạc, lúc đầu trong lòng nàng từng có nghi ngờ là hắn nhằm vào nàng, nhưng về sau để ý thấy quả thực Yến Nghênh Mi cũng không gọi hắn là phu quân, không thể làm gì khác hơn nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo nội quy trong phủ.
Có lúc, cho dù nàng thật vất vả bắt được một hai lần cơ hội tình cờ gặp được hắn, còn chưa kịp đến gần bên hắn, Trương Lục Dạng đã bỗng nhiên từ đâu chạy ra, kéo tay áo gọi thẳng hắn “Thế Phi ca ca”, làm cho nàng tiến lên không phải, mà lui ra sau cũng không được, đứng nguyên tại chỗ xấu hổ không thôi.
Bởi vậy, cho tới bây giờ nàng còn chưa từng được một mình ở chung với hắn, mọi chuyện vượt ra khỏi dự tính trước kia mà trở nên hết sức khó giải quyết, có khi cũng khiến nàng cảm thấy suy sụp, nàng vì hắn hao tổn hết cả tâm tư, lại thủy chung không chiếm được một chút chiếu cố nào của hắn.
“Nhị phu nhân”. Ngoài cửa có tiểu tỳ đi tới nói, “Người gác cổng báo lại nô bộc kia dẫn theo hai vị cô nương đến, nói là từ bên nhà Nhị phu nhân đưa tới”.
“Gọi bọn họ vào.”
Không lâu sau, hai nha hoàn mặc váy đơn giản theo một vị gia phó đi vào, vui mừng hành lễ với Hạ Nhàn Phinh, nha hoàn đi đầu nói, “Tiểu thư, phu nhân biết chúng nô tỳ hôm nay qua phủ, đặc biệt sai đầu bếp làm một ít bánh ngọt kiểu mới, bảo nô tỳ mang đến cho Tiểu thư nếm thử”. Dứt lời nghiêng đầu kéo lấy cái giỏ nhìn về phía gia phó bĩu bĩu môi.
Người hầu kia tự vào cửa liền đi theo sau lưng hai nha hoàn, mà lại một mực cúi đầu xuống cho nên Hạ Nhàn Phinh không để ý tới hắn lắm, hôm nay thấy sắc mặt nha hoàn có vẻ khác thường, nàng nhíu nhíu mày, thờ ơ lướt mắt nhìn về phía sau lưng nha hoàn, cái nhìn này làm cho nàng từ chỗ ngồi phút chốc nhảy dựng lên, lúc này lập tức cho toàn bộ người không có phận sự lui ra khỏi phòng.

Người hầu kia rốt cục ngẩng đầu lên, Hạ Nhàn Phinh quỳ gối thỉnh an, “Tiểu nữ bái kiến Chu đại nhân”.
Chu Tấn nhìn kỹ nàng, an tĩnh lãnh đạm mà nói, “Hạ Tiểu thư, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?”
“Tạ đại nhân, không biết Chu đại nhân lần này tự mình đến đây, phải chăng Thái hậu có điều gì phân phó?”
Chu Tấn cũng không nói nhiều lời, từ trong tay áo rút ra lá thư tay của Lưu Nga, hạ Nhàn Phinh đọc xong, hắn xoay người sang chỗ ngọn đèn đốt ngay lập tức, sắc mặt của nàng có chút khó hiểu.
Chu Tấn đốt tờ giấy đi, giọng điệu lãnh đạm nói, “Hạ Tiểu thư cứ làm theo kế hoạch, cần phải mau chóng báo cho Chu mỗ”.
“Nhàn Phinh hiểu rõ”. Lập tức gọi Chiêu Đề vào, đưa người rời khỏi phủ.
Mấy ngày kế tiếp, chuyện Bạch Thế Phi ngủ ở Sơ Nguyệt Đình phảng phất như chỉ là chuyện chiêm bao, sau đêm đó hắn liền khôi phục nguyên trạng, vẫn chỉ ngủ ở Đệ Nhất Lâu.
Thượng Trụy vẫn như cũ theo Yến Nghênh Mi ngẫu nhiên ra vào các phòng trong phủ, ngoại trừ mỗi khi bọn người hầu nhìn thấy nàng thì địa vị của nàng trở nên tương đối cao hơn, thần sắc lộ ra dường như so với trước càng thêm kính cẩn, còn lại tất cả trong phủ đều như thường ngày.
Về phần Hạ Nhàn Phinh, không ba thi năm lần đem mấy món trái cây đẹp mắt chạy đến phòng Thương Tuyết Nga, vừa nhu thuận lại cung kính, xem Thương Tuyết Nga như bậc trưởng bối sớm tối gì cũng thỉnh an, chẳng những ra tay xa xỉ, còn cùng Chiêu Đề hát khúc Song Hoàng dỗ Thương thị vui vẻ, gặp ai cũng nói Bạch Thế Phi cưới mấy vị thê tử này đều là hiền lương thục đức.
Hôm đó vừa qua bữa tối không lâu, Bạch Kính vào bẩm, Thương Tuyết Nga mời Bạch Thế Phi đến gặp một lúc, hắn có vẻ như không hề kinh ngạc, chỉ khẽ cười cười, liền đi về phía khu phòng ngủ của Thương thị.
Vừa thấy Bạch Thế Phi xuất hiện ở cổng viện, Thương Tuyết Nga lập tức vui mừng hớn hở gương mặt tràn đầy tươi cười, liên tục không ngừng phân phó, “Mau dâng trà cho Công tử!” Một bên mời hắn ngồi vào ghế.
“Tuyết Di tìm ta có việc?” Bạch Thế Phi hỏi, cũng không khách sáo, chọn một chiếc ghế có tay vịn ngồi xuống.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, đã lâu không gặp Công tử rồi, nên thấy rất nhớ”.
Bạch Thế Phi cười cười, “Trách ta gần đây bộn bề công việc không tách mình ra được, nên đối với Tuyết Di sơ suất ân cần thăm hỏi”.
“Sao Công tử nói vậy”. Thương Tuyết Nga cười theo, trong lòng lại hiểu rõ, bởi vì bà trước kia quá phận, tự tiện thúc đẩy chuyện hôn nhân của Thượng Trụy và Đinh Thiện Danh, phạm vào kiêng kị của Bạch Thế Phi, từ lần đó hắn liền đối với bà lãnh đạm xa cách nhiều hơn.
Thấy Thương Tuyết Nga lo sợ bất an muốn nói lại thôi, Bạch Thế Phi cúi mi mắt xuống, không cần Thiệu Ấn báo cáo hắn cũng biết, mấy ngày nay bà trở nên thức thời thu liễm bản thân đến lạ thường, chẳng những không dám tự ý quyết định công việc, mọi thứ đều xin chỉ thị của Thiệu ấn hoặc Đặng Đạt Viên, mà suốt ngày liền lời nói thường cũng cẩn thận hơn, phảng phất như sợ hắn phát giác ra bà đang ở trong phủ vậy.
Cũng khó cho bà rồi.
Bạch Thế Phi vốn hời hợt nụ cười chuyển hướng thành cười nhạt, “Bớt chút thời gian đem hôn thư kia đưa tới cho ta đi”.
Thương Tuyết Nga nghe xong lời này mơ hồ có ý như là không muốn kể đến chuyện hiềm khích trước kia nữa, không khỏi vui mừng quá đỗi, hấp tấp đáp, “Vâng vâng, hôm khác ta sẽ mang tới cho Công tử”. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã lâu rốt cục rơi xuống rồi, bà thở dài một hơi, đôi mắt nhìn kỹ gương mặt Bạch Thế Phi, “Nhị phu nhân nói Công tử gần đây hơi gầy, để ta nhìn kỹ xem”.
Tiếng bà còn chưa dứt, một bóng người mềm mại thanh thoát đã từ ngoài cửa đi tới.
“Tuyết Di”. Hạ Nhàn Phinh nhẹ nhàng gọi, sau đó đôi mắt chứa đầy nhu tình nghiêng nhìn sang Bạch Thế Phi, “Thật là trùng hợp, Công tử cũng đang ở đây”.
Bạch Thế Phi mỉm cười nhìn nhìn nàng, “Thật là trùng hợp.”
“Nhị phu nhân cũng tới? Mau mời ngồi!” Thương Tuyết Nga mỉm cười mời nàng đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Thế Phi.
“Bên nhà ta có người từ miền Nam về mang theo trái cây trong mùa, hôm nay đưa tới cho ta một ít, ta vội vàng mang sang đây để Tuyết Di nếm thử”. Hạ Nhạn Phinh nhận cái giỏ trong tay Chiêu Đề, từ bên trong lấy ra mấy trái vải tươi, lần lượt bày lên bàn chỗ Bạch Thế Phi và Thương Tuyết Nga.
“Nhị phu nhân thật có lòng”. Thương Tuyết Nga thở dài, “Không chỉ có dung nhan thuộc vào hàng quốc sắc thiên hương, mà đức hạnh cũng hơn người nữa, người con gái tốt như Nhị phu nhân, ông trời quả là tiện nghi cho Công tử chúng ta mà, ta thấy, phúc khí của Công tử quả thực không hề nhỏ đâu!”
Bạch Thế Phi mặt không đổi sắc, sâu sắc liếc nhìn Hạ Nhàn Phinh, “Tuyết Di nói rất đúng, cưới được Nhị phu nhân, ai nói không phải là ta có phúc khí tốt chứ?”
Rõ ràng trên gương mặt tuấn mỹ của hắn đang nở nụ cười rất tươi, nhưng ánh nhìn kia lại khiến trong đầu Hạ Nhàn Phinh không khỏi hoảng hốt, nàng vội vàng lột vỏ trái vải, ngón tay ngọc thon dài đưa tới trước mặt Bạch Thế Phi, “Công tử”.

“Tạ Nhị phu nhân”. Bạch Thế Phi biết nghe lời phải, sau khi nhận lấy lại nghiêng người tới, đưa trái vải nhét vào trong miệng Thương Tuyết Nga đang không hề phòng bị, “Tuyết Di người ăn trước đi”.
Thương Tuyết Nga che miệng, chỉ vào hắn “A… A…” âm thanh quái dị không ngừng, một hồi lâu mới gian nan nói ra lời, vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngươi đứa nhỏ này!”
Hạ Nhàn Phinh và Chiêu Đề đều bị chọc cho bật cười.
Lúc này Bạch Kính đi tới, “Công tử, Nhị tổng quản mời ngài đến thư phòng một chuyến”.
“Chuyện gì?” Bạch Thế Phi đứng dậy, chẳng qua là tùy tiện đứng dậy, gương mặt tuấn tú nhàn nhã, thân hình cao lớn phiêu dật, ống tay áo màu trắng phe phẩy, giọng nhẹ nhàng âm vang nói, “Tuyết Di, Nhị phu nhân, các người từ từ trò chuyện”. Dứt lời người đã như sao băng đi ra ngoài, chỉ còn lại mấy người trong phòng si ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn.
Lúc đi xa rồi, Bạch Kính mới cười hắc hắc nói với Bạch Thế Phi, “Tiểu nhân không có gọi muộn chứ?”
Bạch Thế Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, “Ta còn tưởng, ngươi chờ nàng ta lột xong quả thứ hai mới mở miệng nữa chứ, ta có thể khấu trừ một tháng lương của ngươi được rồi đó”.
“Công tử, người thật tàn nhẫn!” Bạch Kính kêu oan, lại quay đầu nhìn, “Tam quản gia dường như đã bị Nhị phu nhân dỗ lừa đến thất điên bát đảo rồi”.
Bạch Thế Phi cười rộ lên, “Ngươi chớ xem thường Tuyết Di, bà đã theo bên cạnh mẹ ta hơn ba mươi năm rồi đấy”. Tuy rằng có hơi chút tham lam mấy món lợi nhỏ, bất quá lại là một người nhanh nhẹn linh hoạt, đối với đủ loại quan hệ lợi hại trong phủ, chỉ sợ bà so với ai khác đều tinh tường hơn rất nhiều.
Trở lại trước Đệ Nhất Lâu, Bạch Thế Phi dừng bước chân.
“Những món đồ của Hạ gia đem tới cho Nhị phu nhân, về sau lưu ý một chút”. Dứt lời không có tiến vào cửa thùy hoa, mà rẽ sang đường đá bên phải đi.
Bạch Kính thức thời không tiếp tục theo sau, nhưng sau khi hắn xoay người tiến vào Đệ Nhất Lâu, từ một cây đại thụ ở đằng xa có một bóng người bước ra, nhìn quanh bốn phía không người, nhanh chóng chạy về phía đường đá bên phải, trong nháy mắt đã chui vào một bụi hoa cao thấp thoáng.
Đêm không trăng, bóng tối mập mờ.
Bạch Thế Phi lặng yên ngồi trong đình, một tiếng sáo cô tịch vừa vặn lướt đi trong gió, hồ nước không ánh sáng không màu sắc, dường như cũng đang lẳng lặng lắng nghe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.