Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 88: Chương 87



Chương 87: Hợp chiến
Từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích.
Hỗn loạn một đêm, rốt cục đến lúc trời tảng sáng thì Hạ Nhàn Phinh tỉnh lại.
Trên người đã được thay bộ váy sạch sẽ, bố trí trong phòng lạ lẫm làm cho nàng không biết mình đang ở đâu, hữu khí vô lực mà nằm trên giường, suy nghĩ lại mọi chuyện trước khi té xỉu, chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời người, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt Chu Tấn đang ở gần sát bên giường, cái cằm và bên cạnh gò má lớm chớm râu, thật nhanh vươn tay nắm lấy tay của hắn, suy yếu lại lo sợ không yên mà nhìn thật kỹ hắn.
Chu Tấn trầm mặc, nhưng biểu lộ khổ sợ vô cùng kia đã cho nàng thấy rõ đáp án.
Hạ Nhàn Phinh đờ đẫn rũ tay xuống, lại không nói một lời.
Chu Tấn ngược lại cầm lấy tay nàng, xiết chặt trong lòng bàn tay mình: “Nàng có muốn rời khỏi Biện Lương với ta không?”
Hắn không giết nàng, khẳng định hoàng cung là không thể quay về rồi, cũng không thể trà trộn trong kinh thành được, mà nàng lần này may mắn thoát khỏi cái chết, khó bảo đảm Lưu Nga sẽ không phái người khác tới hạ độc thủ, sau khi cùng Bạch Thế Phi và Đặng Đạt Viên thương lượng, nhất trí cho rằng chỉ có hai người bọn họ xa chạy cao bay mới là giải pháp tốt nhất.
Thiếu đi Chu Tấn, người Lưu Nga có thể dùng càng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong tình hình này bà ta sẽ không vì tức giận Hạ Nhàn Phinh trốn đi mà đem Hạ Kính ra hỏi tội, điều này không thể nghi ngờ là trong lúc tình hình đang cực kỳ nghiêm trọng ngay trước mắt lại tự diệt binh tướng của mình, với cách làm người của bà ta, trái lại rất có thể sẽ càng đối xử tốt với Hạ Kính hơn nhằm lung lạc lòng người.
Hà Nhàn Phinh ngơ ngác mà nhìn lên đỉnh màn, một hồi lâu sau, mới khẽ gật đầu.

Trừ cách này ra, nàng không còn đường nào để đi nữa.
Chu Tấn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu nàng không chịu đi, hắn thật không biết nên làm thế nào cho phải, một lần nữa siết chặt tay nàng, mới buông nàng ra đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Thế Phi thấy sắc mặt hắn có chút thả lỏng, trong lòng đã đoán trước được kết quả, nhẹ gật đầu với Đặng Đạt Viên.
Đặng Đạt Viên đưa cho Chu Tấn lá thư đoạn tuyệt hắn đã viết đêm qua, trong thư đại ý nói là Bạch Thế Phi muốn hại Hạ Nhàn Phinh, kết quả làm sảy mất đứa nhỏ chưa kịp chào đời, Hạ Nhàn Phinh đau lòng khổ sở nên muốn được rời đi, mong phủ nha đại nhận minh xét phán cho hôn ước của hai người họ được mất đi hiệu lực, từ nay về sau phu thê chia lìa.
Chu Tấn xem xong, chắp tay cúi đầu thật sâu nói với Thế Phi: “Khiến Bạch công tử phải gánh chịu tội danh rồi”.
Bạch Thế Phi lơ đễnh khoát khoát tay: “Các người đi trước một bước, đợi đến lúc Đặng Nhị cầm thư đoạn tuyệt này qua phủ nha để đóng dấu, sẽ lại sai người chuyển đến cho ngài”.
Chu Tấn nhẹ gật đầu, nhận lá thư Đặng Đạt Viên đưa qua, xoay người đi vào trong cho Hạ Nhàn Phinh ký tên.
Bạch Thế Phi lại thấp giọng nói với Đặng Đạt Viên: “Hộp gấm chuẩn bị xong chưa?”
“Đều đã chuẩn bị tốt, cũng tương tự với Tam phu nhân, đã đặt vào trong xe ngựa, xe ngựa kia cũng đang đợi bên ngoài rồi, lần trước lúc Công tử đến Ứng Thiên phủ bái kiến Yến đại nhân thuận tiện bố trí một cửa hàng ở đó, tiểu nhân vốn định để cho thuê, không nghĩ tới lúc này đã có thể dùng rồi”.
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng vuốt cằm: “Trên đường đi phái thêm nhiều người bảo vệ một chút”.
Lúc này Chu Tấn vịn Hạ Nhàn Phinh từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Bạch Thế Phi ở ngay trước mắt, nàng ngừng bước chân, nhìn chằm chằm vào hắn.

Bạch Thế Phi chưa bao giờ thấy nữ tử nào có thần sắc như vậy, không phải là oán, cũng không phải hận, mà chỉ như một hồ nước phẳng lặng, rõ ràng là điềm tĩnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt nguội lạnh giống như nhìn xuyên qua người hắn, phảng phất như trên đời này không hề có hắn tồn tại.
“Đi thôi”. Chu Tấn hơi chua chát, không khỏi mang chút thúc giục kéo Hạ Nhàn Phinh đi về phía trước.
Lúc đi ngang qua Bạch Thế Phi, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, nàng còn chưa hồi phục hẳn như cũ, gương mặt vẫn tái nhợt tiêu điều, miệng gằn từng câu từng chữ hết sức dứt khoát: “Đa tình như ta, vô tình như ngài, đời này kiếp này, chi bằng đừng gặp lại nữa”.
Bạch Thế Phi cúi thấp đầu, thi lễ với nàng, trong lòng ít nhiều cũng có chút áy náy, chỉ là trong chuyện tình cảm, yêu và không yêu, căn bản không phải do người.
Đúng lúc này từ trong phòng ngủ của hắn mơ hồ truyền ra tiếng động, hình như có người đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê sắp thức dậy.
Hạ Nhàn Phinh quay đầu, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, hoàn hoàn không nhìn thấy được bên trong, cánh cửa khắc hoa mạ vàng kia, vẫn như từ trước đến nay làm một ngọn núi to cao sừng sững kiên quyết ngăn giữa hắn và nàng, chỉ có một người có thể đi vào, mà nàng, từ đầu đến cuối chỉ có thể ở bên ngoài, nhất thời tổn thương, không khỏi lã chã rơi lệ.
Đặng Đạt Viên thấy tình thế này, vội đi nhanh lên phía trước, không để lại dấu vết mà đánh lạc hướng: “Không biết đối với những nha đầu trong Hoán Châu Các, Nhị phu nhân có ý định thế nào?”
Vừa nghe hắn hỏi, Hạ Nhàn Phinh ngược lại nghĩ đến Chiêu Đề, trong lòng càng thêm ngũ vị tạp trần, đủ loại cảm giác đan xen, lại đặc biệt chua xót nhiều hơn, nếu không phải trước đây nàng hành hạ Chiêu Đề, thì sau này cũng đâu trở thành bị Chiêu Đề tố giác, tự đẩy mình vào kết quả như vầy, cho dù lại oan oan tương báo trở về, thì cũng có thay đổi được gì đâu? Miễn cưỡng nói: “Bọn họ so với ta có nhiều đường để chọn hơn, thả họ rời đi hết đi”.
Đặng Đạt Viên đáp ứng, tiễn hai người đến bên ngoài cửa Thùy hoa.
Sau khi thu xếp thỏa đáng, Chu Tấn và Hạ Nhàn Phinh điều khiển xe ngựa trong sắc trời còn mờ sương lặng lẽ lên đường, gió sớm se lạnh, vang lên tiếng xe ngựa chạy qua, những bụi hoa ở hai bên đường mòn còn ẩm ướt sương đêm không tiếng động rung rinh bay theo chiều gió làm rơi rụng những cánh hoa, không lâu sau xe ngựa ra khỏi cổng chính của Bạch phủ, rốt cục dần dần đi xa.

Đoán rằng chủ từ có lẽ còn có chuyện muốn an bài, Đặng Đạt Viên một lần nữa quay trở về Đệ Nhất Lâu, quả nhiên gặp được Bạch Thế Phi đang ngồi chơi trong chính đường, nâng chén trà nhỏ lên chầm chậm thưởng trà.
“Tiểu nhân không hiểu, tại sao Thái hậu lại ra tay với Nhị phu nhân?” Đặng Đạt Viên hỏi điều nghi hoặc đã tích tụ trong lòng từ lâu, nói thế nào thì Hạ Nhàn Phinh cũng chỉ là một quân cờ không quan trọng, Lưu Nga cần gì phải đưa nàng ấy vào chỗ chết?
“Ta nghĩ chủ yếu vẫn là vì Hạ Kính, lúc ông ta tranh đoạt binh quyền thua vào tay Yến Thư, cứ thể để cho Hoàng thượng có cơ hội trở mình, trong lòng Thái hậu kìm nén bực bội, nên có chủ ý muốn dùng kế ngao cò tranh nhau mà tính toán, bà ta bảo Chu Tấn giết Hạ Nhàn Phinh ở trong Bạch phủ rõ ràng có ý muốn giá họa cho ta, châm ngòi để Hạ Kính cùng với ta và Yến Thư rơi vào thế lưỡng lập”.
Cẩn thận giải thích xong, Bạch Thế Phi tập trung tư tưởng suy nghĩ sâu xa: “Trong cung có động tĩnh gì không?”
“Đến trước hôm qua thì không có biểu hiện gì khác thường, duy chỉ có Đằng Tông Lượng đang chuẩn bị khởi công ở Thái Bình lâu, vận chuyện rất nhiều gỗ vào đó”.
“Thái Bình lâu”. Bạch Thế Phi thì thào lặp lại một lần, lâu này không phải nằm ở phía tây Phúc Ninh điện sao? Sóng mắt đột nhiên lóe lên, xem ra lão thái bà kia cũng giống hắn đang nghĩ đến một hướng đi rồi, trầm giọng nói: “Thái hậu đã lệnh cho Chu Tấn ra tay, hiển nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ngươi lập tức truyền lời vào cung cho túc vệ quân và tùy tùng bên người Hoàng thượng, từ nay trở đi không phân biệt ban ngày hay đêm tối đều phải cẩn mật lưu ý, tuyệt đối không thể lơ là”. Một chút không cẩn thận sẽ trở thành tai họa ngập đầu.
Đặng Đạt Viên hơi lộ ra kinh hãi, ngẫm nghĩ lại, đã hiểu ra ý nghĩa bên trong.
“Nếu đến trưa hôm nay mà Chu Tấn còn chưa tiến cung phục mệnh, Thái hậu tất nhiên sẽ nghĩ đến chuyện hắn đã xảy ra biến cố, chuyện Hạ Kính thất bại còn chưa xong, Chu Tấn lại đột nhiên bứt ra, mà chuyện điện thờ nếu không có hắn xuất hiện sẽ cứ thế mà bị tan rã, tiếp đến bị Hoàng thượng đổi binh rút tướng”. Chiếu theo tình hình này, Lưu Nga quả thực bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay với Triệu Trinh, chỉ cần kềm kẹp được Thiên tử, đâu cần lo lắng chuyện chư hầu nữa.
Bạch Thế Phi có chút cong môi: “Ta ngược lại không sợ bà ta gây khó dễ, chỉ cần bà ta vừa động, ta lập tức sẽ khống chế toàn cục, sợ là sợ bà ta không động thôi, nhìn vào thói quen làm việc luôn cẩn thận chặt chẽ của bà ta, nếu nhẫn nhịn không nổi lên tính khí muốn cùng ta bất phân thắng bại làm tiêu hao binh lực, vậy sẽ trở thành đại phiền toái rồi”.
Đặng Đạt Viên hơi kinh: “Chẳng lẽ Công tử cố ý bức bà ta động thủ?”
“Đúng vậy, dứt khoát thừa lúc Chu Tấn trốn đi này, thêm một đòn đả kích nữa, đẩy bà ta vào đường cùng”. Đến lúc đó, Lưu Nga tất nhiên sẽ rơi vào thế đại loạn, bị hắn và Triệu Trinh làm cho nóng nảy, tâm trí lo sợ không yên sẽ khó bảo toàn bà ta có làm chuyện gì manh động hay không.
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng Thượng Trụy nửa mê nửa tỉnh nói mơ, giống như không tìm thấy hắn.

Bạch Thế Phi hạ giọng: “Ngươi nhanh chóng đến phủ Thừa tướng thông báo cho Lữ đại nhân biết Chu Tấn đã cao chạy xa bạy, buổi gặp gỡ sơ ngộ ở Tiên Lâu ngày đó với ta không hiểu sao lại truyền đến tai La Sùng Huân, vì tính đến tình huống xấu trong tương lai vẫn nên đánh đòn phủ đầu, thể hiện rõ lập trường đứng về phía Hoàng thượng”. Nhắn nhủ xong thấy Đặng Đạt Viên đang do dự giống như có điều muốn nói, hắn nhẹ nhàng cười cười, “Ngươi yên tâm đi, mặc kệ Lữ thừa tướng có cam lòng nguyện ý hay không, ông ta và ta sớm đã đứng trên cùng một con thuyền rồi”. Phải nói là nhất vinh câu vinh, một bên bị tổn hại sẽ đồng thời bị tổn hại,
Tiếng động trong phòng lớn dần, Bạch Thế Phi phất phất tay với Đặng Đạt Viên, vội vàng đi vào.
Trong màn trướng như mơ màng gặp ác mộng, khung cảnh hỗn loạn trong đêm dọa thần hồn.
Trên giường Thượng Trụy đã hoàn toàn tỉnh dậy, đệm gối hỗn độn, lười nhác đẩy đẩy gối.
Đêm qua lúc bà đỡ đến nàng đã mệt mỏi vô cùng, trong lúc bất tri bất giác đã chìm vào cõi mộng, mãi đến vừa rồi mới từ trong mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe bên ngoài có tiếng chim hót rộn ràng, ánh nắng sớm như thường lệ soi vào cửa sổ chiếu thẳng đến góc phòng, lại thấy Bạch Thế Phi hợp thời xuất hiện ở cửa ra vào vẫn dáng vẻ tươi cười như trước, giống như chuyện đêm qua lờ mờ chỉ là do nàng nằm mơ.
“Bọn họ thế nào rồi?”
Bạch Thế Phi đỡ nàng tựa vào bình phong trước giường, lấy một khối ô mai uy cho nàng: “Sáng sớm nay hắn đã trà trộn vào thương đội đi Ứng Thiên phủ ra khỏi thành rồi”.
“Vậy… đứa nhỏ của nàng ấy?”
Bạch Thế Phi lắc đầu: “Đứa nhỏ không còn”. Nếu không nhờ có Thánh tiên đan gì đó của nàng, chỉ sợ ngay cả tính mạng của Hạ Nhàn Phinh cũng không giữ được.
Thượng Trụy không khỏi vuốt nhẹ phần bụng, thể hiện rõ cử chỉ tràn ngập bảo hộ, giống như cảm động lây thấp giọng nói: “Nàng ấy chắc đau lòng lắm?”
Bạch Thế Phi cũng cảm khái: “E là Chu Tấn so với nàng ấy càng đau lòng hơn”. Bất quá là không biểu lộ ra thôi. Đôi mắt nhẹ nhàng nhìn vào sóng mắt đen sâu thẳm của nàng, hắn giống như thề nguyện nhẹ nhàng nói, “Đổi lại là ta, nếu có ai làm hại tới đứa nhỏ của chúng ta, ta nhất định sẽ đem Thiên triều Đại tống này chôn cùng”.
Thượng Trụy lặng im, trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú như ngọc trẻ trung như trước, nhưng hai đầu chân mày không biết từ lúc nào đã lặng lẽ thêm vào một chút thành thục, dường như có gì đó bất đồng so với lúc trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.