Ngụy Văn Thông đại chiến với thiết thi, bay có chút xa rồi, trong thời gian ngắn cũng không quay về được.
Ừm, rất tốt, tuyệt vời!Lần này, không có người nào có thể đâm sau lưng ta nữa đi?Diệp Ninh để đảm bảo mọi thứ ổn thả, thậm chí còn chủ động bước về phía con sói khổng lồ.
Sau đó…Hắn nghe thấy một tiếng thở dài.
“Kiếm phong cũng đã mười năm rồi, cuối cùng vẫn phải ra tay, cũng được, cũng được!”Chỉ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của lão đầu kỳ quái đó.
Hắn từ từ mở chiếc hộp đen mà mình mang theo.
Chính vào khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, một đạo tia sáng màu xanh bùng nổ bật ra.
Giống như là đã bị kìm nén đã lâu, nhìn như thế nào cũng đều có một hương vị không kịp chờ dợi.
Oanh!Đây là… phi kiếm!Đừng nói là người ngoài, cho dù là người của Viện giám sát, khi nhìn thấy lão đầu kỳ quái tung phi kiếm ra, đều là cả mặt kinh nghi.
Ai cũng không nói rõ được lão đầu kỳ quái đến Viện giám sát từ lúc nào, dù sao khi bọn họ đến, lão đầu kỳ quái đã ở đó rồi.
Viện giám sát người đến người đi, có người mới đến, cũng có người rời đi.
Người mới đến đều là bị chèn ép.
Người rời đi phần nhiều đều là tuyệt vọng với quan trường, phẫn nộ với công việc của mình mà từ bỏ, treo ấn rời đi.
Nhưng không cần biết là người đến người đi, lão đầu kỳ quái vẫn luôn ở đó.
Lúc nào bên người hắn cũng mang theo cái hộp đen, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy hắn mở ra, hắn cũng không nhắc đến chuyện này với ai.
Nhưng mà hôm nay mới biết, thế mà chiếc hộp đó lại là hộp kiếm.
Ở bên trong giấu một thanh phi kiếm mà xanh, ẩn giấu mấy chục năm, rồi sẽ có ngày lộ ra phong mang!Dù sao thì phi kiếm cũng khác với sắt thép bình thường.
Khi kiếm bay ra, bắn ra luồng khí vô cùng sắc bén.
Đây là đã kìm nén mười mấy năm, giải phóng ra “khí tức u uất”.
Kiếm khí phóng tận lên trời xuyên qua tầng mây.
Kiếm quang chiếu sáng bầu trời.
Chỉ nhìn thấy dưới ánh sáng màu xanh xoay vòng, con sói khổng lồ đó giống như là vô cùng sợ hãi, phát ra một tiếng hú chói tai.
Dường như nó muốn chạy trốn.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, trực tiếp đâm thẳng vào cái miệng lớn của nó, sau đó đâu xuyên thẳng ra phía sau đầu.
Con sói khổng lồ phát ra tiếng hú thảm thiết, cơ thể to lớn ngã xuống dưới đất bùn.
Một kiếm chém yêu sói.
Lão đầu kỳ quái giống như chỉ là làm một chuyện bình thường không có gì đáng nhắc đến, hắn đưa tay ra, để cho bảo kiếm không tình nguyện bay trở về ấn vào trong hộp kiếm.
“Ra tay với Viện giám sát, đáng chém!”Hắn lãnh đạm nói.
Lấy lệnh bài ở trong túi ra, bản thân cúi đầu xuống nhìn.
Bên trên viết.
Võ Thông Phán.
Nếu như nói “biểu diễn” của Ngụy Văn Thông Ngưu Tiến Hỉ khiến người khác nhìn Viện giám sát với một con mắt khác.
Vậy thì phi kiếm của lão đầu kỳ quái, trong chớp mắt trở thành thâm sâu khó lường!“Đây mới là thực lực chân chính của Viện giám sát sao?”“Hay cho một Viện giám sát, lừa dối được tất cả người trong thiên hạ!”“Diệp đại nhân hồng phúc tề thiên, có những cánh tay này, bất luận hắn làm việc gì, đề sẽ có tự tin hơn nhiều.
”Đôi mắt đỏ của con sói chảy ra máu tươi, trong chớp mắt biến thành tro bụi, trong lòng những người đứng xung quanh vây xem chấn động, xôn xao nghị luận.
Đây đúng thật là không ngờ được.
Viện giám sát im hơi lặng tiếng nhiều năm như thế, nhưng vừa xuất hiện đã khiến người khác kinh ngạc!Có ba đại cao thủ này ở đây, uy thế của họ đã làm lu mờ những người khác.
“Hay lắm, một người võ giả nhất phẩm, một người truyền thừa huyết mạch đặc biệt, một người kiếm tu đã bước vào cảnh giới Chân Nhân…”Bóng người Tiêu Thiển Thiển ở trên một lầu các ở phía xa xuất hiện trong không trung, trong đôi mắt của nàng tràn ngập chấn kinh.
Chỉ một Viện giám sát nho nhỏ thế mà lại tàng long ngọa hổ.
Mà nàng thân là ti chủ Mật Điệp Ti, thế mà lại không biết một chút nào.
“Hay lắm, Diệp đại nhân có biết chuyện này không?”Không biết từ lúc nào Lục Trúc đã đi theo đến đây, lên tiếng hỏi.
“Rõ ràng là hắn không biết.
”Tiêu Thiển Thiển cười nói.
Nhìn từ biểu hiện lúc trước của Diệp Ninh, điều này không khó để phán đoán ra.
“Nghĩ cũng đúng, ngay cả bệ hạ cũng không biết trong Viện giám sát có mấy người cao thủ này, thì làm sao hắn có thể biết được chứ?” Lục Trúc rất khó tin, nói: “Vậy thì hắn đúng là hồng phúc tề thiên.
”Đúng thế, chuyện này chỉ có thể dùng hồng phúc tề thiên để hình dung rồi.
Vốn dĩ là cục diện nhất định sẽ chết, kết quả Viện giám sát vẫn luôn bị người khác xem thường, ngược lại trở thành chìa khóa phá vỡ thế cục này.
Cái này có thể nói cái gì đây?Chỉ có thể nói là Diệp Ninh là người con được ông trời yêu thích nhất.
Diệp Ninh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Tiêu Thiển Thiển dẫn theo Lục Trúc quay trở về.
.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!