“Ai?”
“Đàm tiên sinh!”
“Đàm tiên sinh nào?”, Kim Phi sững sờ.
“Là Đàm tiên sinh trong phòng khám!”, Ngụy Vô Nhai nói: “Hắn chăm bón cây thuốc giỏi hơn ta, hơn nữa vô cùng cẩn thận, cây thuốc trong vườn đều do hắn trồng, ngài xem mọc rất cao”.
Advertisement
“Ồ, hóa ra là ông Đàm!”, Kim Phi nhớ ra.
Ông Đàm vẫn luôn sống nhờ lên núi hái thuốc, thỉnh thoảng sẽ khám bệnh cho người dân trong thôn, Kim Phi còn chưa biết ông ta biết trồng trọt đâu.
“Vậy tí nữa ta đi gọi ông Đàm đến nói chuyện”, Kim Phi cười nói.
Advertisement
“Ngài yên tâm, nếu Lão Đàm bận, ta sẽ đi giúp ngài”, Ngụy Vô Nhai nói.
“Sau này phòng khám còn cần ông và ông Đàm giúp, liệu ông có lo được không?”, Kim Phi hỏi.
“Hành nghề y cứu người chỉ có thể cứu được trăm người nghìn người, như nếu như có thể tạo ra loại cây trồng tốt như ngài nói thì có thể cứu đói muốn dân, ta cho dù có mệt chết cũng đáng!”
Ngụy Vô Nhai vỗ ngực nói.
Người ta bảo lương y như từ mẫu, y thuật của Ngụy Vô Nhai chắc không phải tốt nhất Đại Khang, nhưng y đức của ông ta thì chắc chắn là cao, nếu không cũng sẽ không tự mình bỏ tiền, sau đó chấp nhận nguy hiểm có thể bị lây nhiễm đến ổ dịch chữa bệnh sốt rét miễn phí cho bách tính.
Ai cũng có lòng tham, Ngụy Vô Nhai có lẽ không quan tâm đến tiền tài danh vọng, nhưng nếu có thể làm tốt kỹ thuật lai giống này không chỉ thể cứu muôn dân mà có thể lưu danh đến muôn đời.
Điều này có sức hấp dẫn rất lớn với ông ta.
“Vậy thì được, sau này đành phiền ông rồi”.
Kim Phi nói: “Tí nữa ta đến gặp trưởng thôn nhận thầu mấy chục mẫu ruộng bên cạnh bờ sông!”
“Được!”, Ngụy Vô Nhai tiếp tục hỏi: “Ngài đã nói qua về chọn giống và lai giống rồi, vậy chiết cành là gì?”
“Lai giống dùng với cây mạ và cây lúa mì, chiết cành dùng với cây ăn quả”.
Kim Phi giải thích: “Có vài cây ăn trái cho trái lớn lại nhiều, nhưng dễ bị bệnh, mà có vài cây ăn trái kết trái vừa nhỏ vừa ít, nhưng khả năng chống bệnh rất tốt, chiết cành chính là chọn mầm hoặc thân cây cắm vào một loại cây khác, như vậy có thể tạo ra một loại cây ăn trái vừa ra trái nhiều, vừa to mà còn có khả năng chống sâu bệnh”.
“Đây chẳng phải giống với lai giống sao?”, Ngụy Vô Nhai hỏi.
“Nói như vậy cũng không phải là không đúng”, Kim Phi gật đầu.
Sau đó mấy người lại gọi ông Đàm vào phòng.
Ông Đàm là một người dân chất phác, nghe nói Kim Phi nhận thầu mấy chục mẫu ruộng đưa cho ông ta trồng, còn giúp ông ta mua hai con trâu cày, ông ta liền đồng ý, chỉ muốn chạy đến ruộng canh tác ngay và luôn.
“Các ngài sau này vất vả rồi!”
Cửu công chúa chờ mong nhìn Kim Phi, Ngụy Vô Nhai và ông Đàm.
“Điện hạ, chuyện này chưa chắc đã thành công, cho dù có thành công cũng cần rất nhiều năm”.
Kim Phi nói: “Thật ra thì lão tiên sinh còn nói cho ta một cách giải quyết khác”.
“Cách nào?”, Cửu công chúa hỏi.
“Lão tiên sinh nói, từ Đông Hải đi